"Tử Hiểu Môn?"
"Đúng vậy, chưởng môn chính là cha ta đó!" Bảo Sinh nháy mắt mấy cái: "Rất lợi hại phải không!"
"Vậy, vậy vì sao ngươi?"
"Ta chính là thành thật nghiêm túc tới tham gia đại hội Tiên Kiếm, không liên quan tới cái đó của ta!" Giờ phút này, Bảo Sinh có vẻ nghiêm chỉnh: "Ta chỉ vì thích sư phụ mới quấn lấy hắn, lại nói ta cũng không chính thức gia nhập cái đó!"
"Ngươi là đệ tử tu chân chính phái hả!"
"Không thì thế nào?" Bảo Sinh hất đầu, làm như đó là điều hiển nhiên: "Ta chính là thích sư phụ, thích đi theo hắn!" Cuối cùng lại cúi đầu xuống: "Thật ra thì cha ta cũng không biết, ông chỉ biết là ta ra ngoài rèn luyện, lại không biết ta đã bái... khụ khụ.... làm sư phụ!" Dừng một chút, vén sợi tóc bên tai lên: "Cho nên ấy, bây giờ ta là đại đệ tử của Tử Hiểu Môn, ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ nữa!"
Nói xong Bảo Sinh rất khí thế vỗ tay mấy tiếng: "Cái đó..., sư phụ của Bạch Ly, không phải ngài muốn nhìn sao, bây giờ bọn hắn đã tới, ngài nói xem phải so thế nào?"
Lần này Mộc Bạch Ly càng thêm im lặng, còn muốn so thật à? Không thể nào, chuyện này, quá không hợp thói thường đi! Quay đầu đã nhìn thấy một đoàn người mặc quần áo màu tím đi tới đây, dáng vẻ thiếu niên dần đầu ngược lại hết sức anh tuấn. Họ cùng nhau đi tới, đồng thanh: "Sư tỷ, làm sao vậy?"
Xem ra, Bảo Sinh quả nhiên rất có dáng vẻ nữ vương, Mộc Bạch Ly nhìn trận thế này hạ kết luận, thật là một đặc biệt người mà, dám yêu dám hận, lại không làm bộ làm tịch, thật sự rất yêu thích nàng! d.đ_LQĐ
"Này, hỏi ngài đó!" Vốn bởi vì Mộc Bạch Ly từng trắng trợn thổi phồng sư phụ của nàng làm Bảo Sinh bất mãn. Trong lòng nàng, Trích Tinh sư phụ của nàng mới là người tốt nhất trên đời này, kết quả lại bị Bạch Ly nói không thú vị, dĩ nhiên rất không hài lòng, giờ phút này nhìn thấy Thanh Phạm, cảm thấy lúc đó Bạch Ly chỉ là nói khoác, nàng tự nhiên sẽ tức giận, lập tức cũng phải chèn ép sư phụ của Bạch Ly mới cảm thấy sảng khoái!
"Này... Cái này......" Bạch Ly đang muốn mở miệng lại bị sư phụ đưa tay kéo, chỉ thấy Thanh Phạm không quay đầu lại mà bỏ đi. Trên mặt Bảo Sinh hiện vẻ vui mừng, sợ rồi sao? Nàng còn chưa hết vui mừng, lại nghe một câu nói nhẹ nhàng đập tới.
"Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ngươi và Bạch Ly ai cao ai thấp, dĩ nhiên có thể nhận ra khoảng cách giữa ta với bọn hắn!" Một câu nói làm Bảo Sinh nghẹn cứng, nàng cũng không ngốc, đúng rồi, nếu Bạch Ly thay đổi tướng mạo, vậy tất nhiên sư phụ của nàng cũng sẽ như vậy, ánh mắt kia đúng là không tầm thường. Ôi, tự tìm mất mặt mà, chỉ là gặp được Bạch Ly vẫn khiến nàng rất vui mừng, Bảo Sinh phấn khởi lắc lắc Linh Đang trong tay: "Đi thôi đi thôi, còn ở lại sẽ có đệ tử môn phái chúng ta bắt đầu tranh tài đó!" Bảo Sinh vung tay ngọc lên, chỉ huy mọi người đi về phía chính điện.
Hai thầy trò Mộc Bạch Ly loanh quanh trên Thiệu Hoa Chính Sơn hai canh giờ, lại đến Cẩm Hà Phong xem thi đấu một chút. Trên đài, hai Linh Thú là một con hồ ly và một con hổ. Hồ ly vốn sợ hổ, hơn nữa so về linh lực cũng không hơn, nó run lẩy bẩy núp ở sau lưng chủ nhân, làm thế nào cũng không chịu ra, nhìn đến dáng vẻ căng thẳng của nó cũng có chút đáng yêu. Chỉ là cuộc so tài này cũng không có gì gay cấn, không đến một khắc đồng hồ, đã tuyên bố đệ tử mang theo con hổ tiến vào vòng kế tiếp, đám người phía dưới hoan hô, nhìn màu sắc quần áo đều giống nhau, hẳn là sư huynh đệ cùng môn phái với người kia.
Lại lượn hai vòng cảm thấy không có gì vui liền trở lại Mộc Tú Phong, trận đấu trên Mộc Tú Phong cũng đã kết thúc, giờ phút này, trên đài hay dưới đài đều trống không. Buổi chiều có trận đấu của Mẫn Chi ca ca, cũng không biết huynh ấy đã chạy đi đâu, liệu có hồi hộp lắm không? Mộc Bạch Ly rướn cổ lên quan sát bốn phía một chút cũng không thấy bóng dáng của Trương Mẫn Chi đành phải thôi, thật ra thì, trong túi nàng có một loại đan dược có thể tăng tu vi lên một chút, nhưng mà bây giờ ăn có tính là ăn gian hay không? Cũng không biết Mẫn Chi ca ca có muốn hay không nữa, Mộc Bạch Ly xách túi Càn Khôn lên ước lượng, rất là khó xử!
Đến buổi chiều, Mộc Bạch Ly kéo sư phụ chạy tới Thủy Liên Phong thật sớm, muốn tìm một vị trí tốt dưới đài thi đấu, ai ngờ còn có người đến sớm hơn so với bọn họ, một đám nữ tử mặc váy dài màu xanh lá cây, chân đi giày trắng, đứng xếp thành hai hàng thật chỉnh tề ở đó. Thoạt nhìn, như hai hàng tỏi xanh tươi non mềm như nước, chẳng lẽ đối thủ của Mẫn Chi ca ca là nữ tử của Yên Vũ Môn? Mộc Bạch Ly có chút buồn bực, rõ ràng không phải nha, nàng nhớ Mẫn Chi ca ca từng nói là đệ tử Lăng Vân Môn mà. Cái cục diện này, ngược lại thật sự làm Bạch Ly giật mình nhảy dựng, đợi đến lúc Trương Mẫn Chi đến, Mộc Bạch Ly đang muốn chào hỏi, lại thấy trên tay thiếu nữ áo lục dẫn đầu bên kia buộc một sợi dây lụa màu vàng nhạt, nhiệt tình như lửa vẫy vẫy, lại còn kêu lớn: "Mẫn Chi, cố lên!"
Dẫn đến vô số ánh nhìn của những người xem thi đấu mà nữ tử kia cũng không hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm Trương Mẫn Chi, bộ dáng hận không thể lập tức xông tới dính lên người hắn. Ngay sau đó, thiếu nữ mặc váy màu lục phía sau nàng kia cũng kêu lên: "Trương Mẫn Chi, tất thắng!"
Bên này, hai thầy trò lập tức thu lại ý muốn chào hỏi Trương Mẫn Chi, đồng loạt xoay đầu về phía hắn, trong lòng cùng xuất hiện một câu nói: "Bọn ta không biết hắn!"
Hàng tỏi tươi thứ hai lại có vẻ rụt rè hơn rất nhiều, khó trách lại bị xếp ở hàng thứ hai. Nhìn dáng vẻ vẫn hết sức xấu hổ của các nàng, một đám mặt đỏ bừng, ánh mắt xung quanh nhiều hơn, mấy cọng tỏi non này lại lặng lẽ lùi về sau vài bước từ đó kéo ra khoảng cách với phía trước, kết quả, chưa lui được mấy bước lại bị người dẫn đầu nhìn thấy: "Các ngươi hô đi!"
"Nguyệt Lăng sư muội!" Một nữ tử dịu dàng nói, rất là xấu hổ!
"Làm sao vậy! Rõ ràng đã nói giúp ta cổ vũ hắn rồi, bây giờ lại...!" Thì ra nữ tử dẫn đầu này chính là Hoàng Nguyệt Lăng lần trước đuổi theo Trương Mẫn Chi, làm hại hắn và Bạch Ly bỏ qua nhau. Bởi vì nàng là đồ đệ được chưởng môn yêu quý nhất, tất cả mọi người đều phải nghe lời nàng, dáng vẻ nàng tràn đầy tức giận làm nữ tử mới vừa nói chuyện cúi đầu không dám lên tiếng nữa, lúc này tiếng hô của hai hàng tỏi tươi lại càng lớn hơn, thật rung động!
Bên này, Trương Mẫn Chi vừa đến thì đã gặp phải cục diện lớn như vậy, vô cùng tức giận, dưới chân thiếu chút nữa thì lảo đảo, kết quả, bị đối thủ là đệ tử Lăng Vân Môn nhìn thấy, hung hăng nhìn hắn với vẻ khinh bỉ. Mời một đám người đông như vậy đến cổ vũ có tác dụng, có thể quấy nhiễu đối thủ sao? Đúng là nực cười! Người kia hừ một tiếng, lại bổ sung thêm một tiếng cười nhạt. d.đ_LQĐ
Chờ đến khi nhìn thấy Mễ Đa màu hồng nhạt nện bàn chân nhỏ mập mạp xuất hiện sau lưng cách Trương Mẫn Chi nửa trượng, ý khinh bỉ trong mắt đệ tử kia càng đậm. Linh Thú của hắn chính là một con sói, không trông coi cẩn thận thì không đến hai ba cái con heo kia sẽ bị xé ra mấy khối thịt bụng, vậy mà lại có người thu heo làm Linh Thú. Đệ tử Lăng Vân Môn mắt lạnh nhìn bên này, ý xem thường trong mắt càng sâu, âm thầm suy nghĩ, hắn chỉ đánh hai ba cái sẽ hạ gục đối thủ rồi chuẩn bị thật tốt trận tiếp theo!
"Ầm" Một tiếng trống vang lên, hai người cùng lên đài, đều tự chắp tay, trận đấu chính thức bắt đầu!
Đài tỷ thí tương đối cao, Trương Mẫn Chi vừa quay đầu lại thì thấy hai thầy trò Bạch Ly bên kia cười tít mắt, vui vẻ hớn hở dùng tay ra hiệu. Quay đầu lại, hắn quan sát đối thủ một cách hết sắc chăm chú, Mộc Bạch Ly cũng rất căng thẳng, quấn lấy Thanh Phạm hỏi lung tung này nọ.
"Sư phụ, Mẫn Chi ca ca có thể thắng không?"
"Xem xong thì biết!"
"Sư phụ, Mễ Đa có thể bị con sói này ăn hết hay không?"
"Xem xong thì biết!"
"Sư phụ?"
"Xem đi rồi biết!"