"Sư phụ, làm sao mà đi......"

Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng kéo tay áo Thanh Phạm, cả người không được tự nhiên mà vặn vẹo uốn éo.

"Sao vậy?" Thanh Phạm nghiêng đầu, mỉm cười thản nhiên như ánh trăng sáng ngời, bắn thẳng vào lòng người, trong nháy mắt làm người choáng váng.

"Tại sao giống như càng ngày càng có nhiều người đến vậy?" Mộc Bạch Ly nhỏ giọng nói xong, lại bước nhỏ lui về phía sau, nhích lại gần trước mặt sư phụ. Giống như đi vào trong biển người, khắp nơi đều là người, vây đầy xung quanh, thiếu chút nữa ngay cả khe hở cũng không có, đi cũng rất khó khăn, nàng phải đi trước mở đường, không ngừng nói: "Nhường một chút, làm ơn nhường một chút!" Sau đó, sư phụ cầm một chiếc quạt, không có mở ra, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên đầu nàng hai cái. Lúc này, nghe thấy lời nói của Bạch Ly, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh một chút, trên mặt nở nụ cười, kết quả, bên cạnh càng nhiều nữ tử vây quanh, dĩ nhiên, nam tử cũng không ít, đáng thương là Mộc Bạch Ly lại không hiểu những ánh mắt nóng như lửa kia, không biết đã làm bao nhiêu thiếu niên đau lòng.

Mắt thấy mọi người xung quanh sát lại phía bọn họ, cho dù vẻ mặt Thanh Phạm vẫn luôn mỉm cười cũng không nhịn được nhíu mày một cái, tùy tay ném cây quạt lên lơ lửng ở không trung, thân quạt biến lớn sau đó nhẹ nhàng kéo Mộc Bạch Ly lên bề mặt quạt, trong chớp mắt đã bay ra thật xa, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, để lại một đám người nhao nhao tìm hiểu, thanh niên và thiếu nữ giống như thần tiên vừa rồi, rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?

"Thanh niên nam tử kia không phải là Thanh Trúc quân tử nổi tiếng xa gần sao!" Giọng nói của một nữ tử vang lên, lập tức khiến một đám người chú ý lắng nghe: "Vậy còn thiếu nữ váy hồng thì sao?" Một thiếu niên gấp gáp hỏi. d.đ_LQĐ

Bên cạnh, một đệ tử phái Thiệu Hoa mặc áo trắng đi tới: "Đó là tiểu đồ đệ của Thanh Trúc quân tử, Mộc Bạch Ly!"

"A..., thì ra là thầy trò à!" Trong nháy mắt, trái tim lơ lửng của những người này rối rít rơi xuống, sau đó ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở chỗ hai người vừa rời đi: "Quả nhiên là thầy giỏi, trò cũng giỏi mà......"

Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm cũng không bay quá xa, vốn chính là đến xem đại hội Tiên Kiếm, sao có thể chạy xa. Hai người chỉ làm chút thuật che mắt, vòng một vòng rồi quay trở lại, còn bị Thanh Phạm dùng pháp thuật thay đổi hình dạng của hai người. Tu vi của các đệ tử ở đây đều sẽ không vượt qua Thanh Phạm, cho nên hai người cũng không sợ sẽ bị người khác nhìn ra. Lần này, đường đi không còn trở ngại, khiến tâm trạng Mộc Bạch Ly rốt cuộc cũng thoải mái, có thể cẩn thận nhìn những đệ tử tu chân khác!

Ngay lúc đang vui mừng, Linh Đang trên cổ tay vang lên tiếng đinh đinh đinh, âm thanh phát ra cũng không phải bởi vì bị đung đưa, còn là một chuỗi âm thanh dồn dập khiến Mộc Bạch Ly cuống quít nắm lấy Linh Đang, không biết có chuyện gì xảy ra, ánh mắt quan sát xung quanh hai lần, kết quả, thật sự có người gọi nàng!

Xa xa, một nữ tử mặc váy lụa màu tím vẫy vẫy tay với nàng, đôi mắt phượng bởi vì cười mà híp lại thành một đường cong cong, môi đỏ như son cũng nhếnh lên có vẻ cực kỳ vui mừng. Thấy bên này không có phản ứng, thiếu nữ mặc váy lụa tím càng ra sức vẫy tay làm Linh Đang trên tay vang lên dồn dập, mà Linh Đang trên cổ tay Bạch Ly cũng hết sức phối hợp vang lên không ngừng, giữ cũng không giữ được!

"Bạch Ly, bạn của ngươi?" Thanh Phạm cũng nhìn thấy vị thiếu nữ kia, thật tò mò nàng làm sao có thể nhận ra Bạch Ly, chẳng lẽ tu vi lại cao như vậy? Liếc nhìn Linh Đang một cái, có thể là do cái Linh Đang này đi!

Sau đó, chỉ thấy nàng ta nói gì đó với những người bên cạnh, rồi vui mừng chạy vội tới: "Bạch Ly, nhớ ta không?"

"Bảo... Bảo... Bảo...... Bảo Sinh!" Đợi đi đến gần, Mộc Bạch Ly không muốn khẳng định nữ tử mặc váy lụa tím là Bảo Sinh cũng không được, nàng là Bảo Sinh hàng thật giá thật!

"Sao thế? Nhớ ta đến nỗi lắp bắp luôn rồi hả?" Bảo Sinh vui sướng, hài lòng vươn tay vỗ lên bả vai Mộc Bạch Ly, mới thức tỉnh nữ tử ngốc nghếch đang ngẩn người tại chỗ!

Kết quả, Mộc Bạch Ly cực kỳ lén lút kéo Bảo Sinh qua một bên hỏi: "Tại sao ngươi lại tới đây? Ngươi là người... khụ khụ..., sao lại chạy tới đây, bây giờ là đại hội Tiên Kiếm, các phái đều có đệ tử xuất sắc tham gia, ngay cả chưởng môn, trưởng lão cũng có, sao ngươi lại tới đây chứ? Nếu như bị phát hiện, khẳng định ngươi chạy không thoát đâu!"

Nói xong, Mộc Bạch Ly mới hoàn toàn tỉnh ra, mình nói những thứ này với nàng ta làm gì, chẳng lẽ trong tiềm thức thật sự đã coi nàng ta như bạn bè? Nàng ta là người Ma Tông đó, nàng lập tức nghiêm mặt nói: "Ngươi tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi lại có âm mưu gì sao? Hay là muốn nhân cơ hội này tấn công các đại phái tu chân trong thiên hạ? Chẳng lẽ, hôm nay Ma Tông đã có thực lực đó rồi sao?" Mộc Bạch Ly cau mày phân tích tình hình trước mắt, không ngờ tay lại chợt bị kéo, chỉ thấy Bảo Sinh túm lấy tay mình ôm vào lòng, cười đến hết sức vui vẻ: "Ngươi đó, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có thể thoáng cái xoay chuyển nhanh như vậy thật là làm khó cái đầu ngốc nghếch của ngươi rồi!" Theo như lời nói lúc đầu của Mộc Bạch Ly, trong lời nói đều là sự lo lắng của nàng, Bảo Sinh rất cảm động cũng rất vui vẻ, không thèm để ý đến những lời nói nhảm sau đó của nàng, lôi kéo cánh tay của nàng, mạnh mẽ lay một trận: "Ngươi nhớ ta không, có nhớ ta không?" Rõ ràng số tuổi nàng ta còn lớn hơn so với Mộc Bạch Ly, lại vẫn còn làm nũng khiến cánh tay Bạch Ly nổi lên một tầng da gà, vội vàng phất phất tay, có chút tức giận, sau đó giật mình nhận ra mình có chút quá đáng, chập mạch nói: "Ngươi... Ngươi làm nũng với ta làm gì?"

Lời nói Bạch Ly lại khiến Bảo Sinh bật cười, con ngươi đen nhánh xoay tròn một cái: "Ngươi xem dáng vẻ của ngươi bây giờ như vậy, làm nũng với ngươi mới có thể chứng tỏ là ta xinh đẹp nha, nếu như ngươi dùng dáng vẻ vốn có của ngươi, ta nào dám tự rước lấy nhục chứ!" Nói xong thành công khiến cho vẻ mặt Mộc Bạch Ly đỏ ửng.

"Ngươi xem ngươi đi, còn xấu hổ như vậy! Phong cách nữ vương ta dạy ngươi đâu rồi? Có học nghiêm túc hay không vậy!" Bảo Sinh đi lòng vòng, quan sát Mộc Bạch Ly từ trên xuống dưới: "Khẳng định là không rồi, ngươi xem ngươi một thân màu hồng trắng mịn béo mập, chính là một cây cải đỏ non mềm như nước! Lại nhìn ta một chút, màu tím này, có phải quyến rũ hay không?" Bảo Sinh hết sức quyến rũ hất đầu, một tay quàng ra sau khoác lên trên vai Mộc Bạch Ly, đầu hơi ngẩng lên, đá lông nheo: "Thế nào?"

Vẻ chín chắn quyến rũ lập tức khơi gợi lên sự thích thú của Mộc Bạch Ly, trẻ con lúc còn nhỏ vẫn luôn ao ước lớn lên, Mộc Bạch Ly tự nhiên cũng không ngoại lệ, giờ phút này hai mắt nàng sáng ngời, thiếu chút nữa quên luôn cả chuyện chính, thành ra lại bị sư phụ đi tới dùng sức đánh xuống nàng một cái, sau cú đánh, trước mắt nàng xuất hiện những ngôi sao nhỏ quay vòng vòng trên đỉnh đầu. Tức giận trừng mắt nhìn sư phụ một cái, lại phát hiện sắc mặt sư phụ cũng không tốt, mắt trừng lên nhìn Bảo Sinh, hai mắt như nước, lạnh đến thấu xương. Chỉ thấy hắn nhìn Bảo Sinh một lát, cuối cùng lại chậm chạp phun ra mấy chữ vô cùng rõ ràng, làm Bảo Sinh tức giận đến mức lùi về sau một bước, lảo đảo hai cái, hộc nửa cân máu. d.đ_LQĐ

"Nha đầu xấu xí từ đâu tới, lại muốn dạy hư Bạch Ly nhà chúng ta!"

Mộc Bạch Ly bất đắc dĩ gục đầu xuống, nàng cũng muốn mặc màu tím, cũng muốn thử ánh mắt quyến rũ kia một chút nha, nhưng tất cả y phục sư phụ chuẩn bị đều là hồng nhạt này lam nhạt này, nàng cũng không có cách nào khác. Nếu nàng ném ánh mắt quyến rũ kia về phía sư phụ, không chừng sẽ bị đánh chết mất! Nghĩ một chút thôi đã cảm thấy sợ, vẫn là thôi đi!

"Sư phụ! Nàng, nàng là......" Làm sao bây giờ, có nên nói cho sư phụ biết Bảo Sinh là người của Ma Tông hay không đây? Mộc Bạch Ly do dự, kết quả là Bảo Sinh xắn tay áo lên rồi vọt tới: "Ngài chính là sư phụ của Bạch Ly?" Liếc mắt quan sát một lần: "Bạch Ly thổi phồng hình tượng của ngài, kết quả là một trời một vực, không phải bộ dáng ngài cũng chỉ bình thường như vậy thôi sao, mặc dù môn phái tu chân Tử Hiểu Môn của chúng ta không có nhiều người, nam đệ tử trẻ tuổi cũng có mười mấy người, nhưng mà..., nhìn người nào người nấy cũng đều đứng đắn hơn so với ngài, Hừ!"

Tử Hiểu Môn? Môn phái tu chân? Mộc Bạch Ly nhạy bén bắt được những chữ này, ngạc nhiên nhìn Bảo Sinh ở phía đối diện đang nháy mắt ra hiệu với mình, vẻ mặt hả hê.

Tử Hiểu Môn? Thanh Phạm ngược lại biết rõ, từ rất lâu trong lịch sử, đây là một môn phái tu chân rất nhỏ, lập tức không quan tâm đến những chuyện đó nữa, hơi ngửa đầu, mở cây quạt trắng trong tay ra: "Vậy ngươi hãy kéo bọn hắn ra ngoài nhìn xem!"

Mộc Bạch Ly hoàn toàn không biết nói gì, quay đầu sang chỗ khác, làm bộ như không quen hắn, sư phụ thật đúng là...., đúng là rất chảnh chọe!