Một lưỡi kiếm vô hình chém qua ngọn lửa, làm sự hiện diện được biết tới khi họ đến gần. Tôi bình tĩnh giải phóng sức mạnh.
“Sức mạnh của cây cối, cản trở- [Shelter Forrester]!”
Triệu hồi những cái cây tạm thời bảo vệ chúng tôi khỏi những thanh kiếm, che chắn cho chúng tôi, các công trình trong thành phố, và người dân.
“Làm tốt lắm, Red! Đừng lo về thiệt hại!”
“Cảm ơn! Ông trở nên hơi kiêu ngạo rồi đấy!”
Đó là Banshoku Red, mặc bộ đồ đỏ thẫm, và Banshoku Green, tôi, mặc bộ đồ có sắc thái khác của màu xanh lá.
Con quái vật giống như bọ cánh cứng với thanh kiếm trong suốt, được trụ sở chính gọi là KaburaBeet. Nó khá mạnh, nhưng lúc mà tôi đến thì Red đã đánh nó bị thương rồi, và với sự trợ giúp của tôi, chiến thắng đã được đảm bảo.
“[Burning Finger]!”
Red, với ngọn lửa hình ngón tay, đánh vào con quái vật.
“Vất vả thật, nhưng kết thúc rồi–cháy lên!”
Ngọn lửa bùng cháy, mắt, miệng và nhiều phần khác của cơ thể con quái vật không thể chịu nổi áp suất bên trong.
“[Flame Extinguish]!”
Với tiếng hét của Red, ngọn lửa tập hợp lại thành một cái cột. Bên trong, cái bóng con quái vật biến mất không một dấu vết.
Xong rồi, mặc dù chúng tôi vừa mới đến. Red và tôi đã mạnh lên đáng kể kể từ trận chiến với Cleared. Chúng tôi sẽ không thất bại trước những con quái mạnh được.
“Lần này không phải dạng khổng lồ à?”
“Robot của chúng ta vẫn đang sửa chữa mà, nó cũng có ích.”
Chúng tôi xác nhận đã đánh bại kẻ địch, và cả ngọn lửa và cây cối biến mất. Cả hai thở ra và bắt tay.
“Hay lắm, Green. Nhờ ông mà tôi mới có thể đánh bại nó.”
“Cậu vẫn có thể thắng mà không có tôi mà.”
“Chưa biết được. Nó có lớp phòng thủ cứng lắm.”
Khi mặt trời mùa đông bắt đầu lặn. một nụ cười đằng sau bộ đồ tỏa sáng sắc đỏ, và tôi cũng cười đáp lại.
“Chúng ta đã làm được rồi à…?” Tôi hỏi. “Phù, suýt soát thật.”
Có lẽ người dân trong thị trấn cảm nhận được trận chiến nên bắt đầu tụ tập lại, mắt của họ tập trung vào bọn tôi.
“Ồ, đó là Banshokuger.” “Đỏ và xanh lá à?”
Chúng tôi cũng khá nổi tiếng, nhìn nhau ngượng ngùng.
“Này, Red ở đây!” “Đó là Green!” “Chụp ảnh Red đi!” “Tôi đã thấy đòn [Burning Finger] vừa nãy rồi! Nó thật tuyệt vời!”
Đám đông chú ý đến bọn tôi. Tôi nhún vai với Red, người đang nhìn xung quanh với biểu cảm bối rối.
“Định mệnh của người nổi tiếng đấy.”
“Vâng, ừm… Ông có thể giúp tôi không? Thôi chết, họ đến rồi.”
Một học sinh đại học như Red, người phát ra một giọng nói đáng thương, ngay lập tức bị mọi người bao quanh. Dùng Red như mồi nhử, tôi nhanh chóng trốn vào bóng tối và báo cáo về trận chiến.
“Không khác được. Cố lên nhé.”
Trong chúng tôi, Red, người có những đòn tấn công và những đòn kết liễu, rất nổi tiếng. Rõ ràng mọi người nghĩ rằng vai trò hỗ trợ của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
(Chà, mình cô đơn lâu quá rồi, và mình cũng không phiền khi được chú ý thêm đâu…)
Tôi nhìn vào đường chính. Ở đó là đám đông đang bao quanh một hình bóng đỏ thẫm.
“Nhưng mức độ nổi tiếng đó cũng đáng sợ… Mình chỉ muốn được nổi tiếng ở mức độ vừa phải thôi.”
Tôi chỉ là người thường thôi mà. Cười gượng, tôi thông báo với trụ sở chính rằng họ đến đón được rồi, và ngắt kết nối.
Chỉ có đánh đấm, không có người yêu hay nổi tiếng.
(Mình cũng không chiến đấu để được nổi tiếng.)
Trở thành một người hùng lý tưởng, chiến đấu vì công lý, không hề dễ dàng. Mệt hơn làm việc bình thường, tôi dựa vào tòa nhà.
“Có lẽ mình sẽ mua cơm được giảm giá ở siêu thị thôi…”
Nghĩ một thứ không giống người hùng, mặc dù tôi là một người hùng, trận chiến hôm nay đã kết thúc
***
“-Chồng tôi mất rồi. Bây giờ thì tôi sống cùng con gái.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Điều đó… chia buồn cùng cô.”
Vài phút sau, hai chúng tôi đi bên nhau trong lúc cầm túi mua sắm trên đường về dưới hoàng hôn…!
(Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này?)
Sau khi trận chiến kết thúc, tôi gặp cô ấy khi mua bữa tối ở siêu thị Daikokuya gần nhà.
Cố để giảm căng thẳng, tôi thử hỏi về chồng cô ấy. Tuy nhiên, câu trả lời thật lòng của cô lại khiến tôi hơi xấu hổ. Đáng lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện này.
Người phụ nữ xinh đẹp đi bên tôi, có vẻ không hề nao núng, lắc đầu.
“Không, đã vài năm rồi. Đừng lo về nó… Nhân tiện, cảm ơn anh. Tôi không hiểu về rau theo mùa và giá cả cho lắm.”
Đã vài tháng trôi qua kể từ sự sụp đổ của Cleared. Mặc dù siêu thị vừa nãy đang tuyển dụng nhân viên bán thời gian. Thành phố này, nơi trận chiến cuối cùng diễn ra, đã gần như quay lại trạng thái ban đầu của nó.
“À, không có gì. Tôi đã sống một mình khá lâu rồi, nên đừng lo về nó.”
Cố để gây ấn tượng, tôi vô tình mua nguyên liệu nấu ăn. Tôi có định nấu không á? Đương nhiên là không rồi. Tôi quá mệt để nấu ăn.
(... Không. Khi cô ấy ở cạnh, cảm giác thật khác biệt.)
Tôi cố để không chạm mắt với cô ấy, nhưng tôi lại vô tình nhìn cô ấy vì sự mệt mỏi sau trận chiến. Mũi và khuôn mặt cao, dáng người mảnh mai, ngực và hông dường như đang thách thức trọng lực… Không, không.
(Không ổn. Thật thô lỗ… Nhưng mình có cảm giác như đã nhìn thấy từ trước rồi?)
Tôi rời mắt khỏi Ashella-san, dùng hết lý trí của mình để chống lại sự quyến rũ của cô ấy và cảm giác quen thuộc. Tuy nhiên,
“Sao vậy?”
Nỗ lực trở nên vô nghĩa khi cô ấy nhìn tôi.
“À, tôi chỉ đang hơi lo lắng thôi.”
Tôi bỏ cuộc, mong là mặt mình không đỏ, và quay mặt lại. Tôi chạm nhẹ má mình như để lấy lại bình tĩnh. Ít nhất thì cũng nên nhìn mặt cô ấy.
“Ôi trời, anh nói mấy thứ kỳ lạ quá. Với người như tôi.”
Cô ấy nở nụ cười nhẹ làm dịu đi biểu cảm lạnh lùng, thật thoải mái.
(Hạnh phúc, nhưng với người như mình, khoảng cách tầm 10cm này có hơi quá kích thích…)
Cố
gắng kiềm chế bản thân và kiên nhẫn, tôi đã có thể về trước cửa nhà mà không có ánh nhìn bất lịch sự nào hướng đến cô ấy. Thở dài một hơi.
“Nhân tiện, anh có muốn ăn tối cùng nhau không? Tôi sẽ nấu. Để cảm ơn cho ngày hôm qua.”
Và một quả bom đã được thả.
“E, ừm, chà, cô thấy đấy…”
Tôi nhận ra bản thân đang nói lắp.
(Xấu hổ thật! Mình chưa từng lo lắng như này kể cả khi đối mặt với con quỷ gươm Sodias được cho là bất khả chiến bại!)
Mặc kệ sự hỗn loạn trong tâm trí tôi, Ashella-san nắm tay tôi.
“Tôi nghe nói mối quan hệ hàng xóm rất quan trọng ở Nhật Bản. Nên anh hãy đến nhé.”
Một sự kiện bất ngờ.
(Có ổn không nếu được mời đến ăn tối bởi một người mẹ đơn thân…? Tôi nên làm gì đây?)
Vì kinh nghiệm đối phó với phụ nữ hạn chế, tôi không biết phải làm gì cả.
Vô tình gật đầu theo đà cuộc trò chuyện, Ashella-san nheo mắt nhìn tôi.
“Thế thì tốt.”
“Vâng, ừm. Tôi về cất đồ đã…”
“Vâng, anh cứ làm nốt việc của mình đi.”
Tôi nhìn Ashella-san đi vào căn phòng như thể nhảy múa. Quay lại phòng mình, tôi ngay lập tức bật SNS của đội nam trong Banshokuger.
Green: [Người mẹ đơn thân phòng bên mời tôi đi ăn tối. Tôi nên làm gì đây?]
Red: [Gì thế? Một bộ light novel mới à?]
Black: [Kể chi tiết đi]
Ngoài Banshoku Red, Akashi đang học đại học, người ở cùng tôi vừa nãy, còn có Karasu-san, Banshoku Black, là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Anh ta có thể đưa ra những lời khuyên hữu ích, vì anh ta đang được theo đuổi bởi Nadeshiko-san, hay là Banshoku Pink.
Tôi kể tình huống hiện tại, giấu đi thông tin cá nhân của hàng xóm. Có vẻ Red và Black cũng hứng thú, một phản hồi đến ngay sau đó.
Black: [Tôi sẽ hỏi thẳng luôn. Đó có phải người mà ông muốn hẹn hò không?]
Green: [Thật ra thì cô ấy đúng chuẩn gu của tôi, nên tôi đang hơi khó xử.]
Red: [Wow, tuyệt thật đấy, Midori-san.]
Black: [Bình tĩnh lại đi, Akashi. Có khi nào đó là một cái bẫy không?]
Green: [Nếu cô ấy lấy ra một viên đá kỳ lạ hay một kế hoạch, thì sẽ rất tệ, phải không?”
(Chà, Black bình tĩnh thật.)
Thực tế, cô ấy có con và không tỏa ra bất kì sự đáng ngờ nào cả (tôi nghĩ thế), chắc là không sao đâu. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Black: [Còn nữa, nếu mọi thứ quá suôn sẻ thì cũng đừng có vội vàng. Cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành, phải không? Có khả năng cao cô ấy muốn một 'mối quan hệ có trách nhiệm’.]
Red: [Ồ, tôi hiểu rồi. Chắc tôi cũng nên suy nghĩ về mối quan hệ với Ao…]
Mặc kệ Akashi, người bắt đầu nghĩ về mối quan hệ với Ao, tôi gật đầu.
Green: [Đúng như mong đợi từ Karasu-san, người liên tục được yêu cầu chịu trách bởi Pink. Thật đáng tin cậy.]
Black: [Việc đó không liên quan!]
Green: [Tôi nghĩ anh lo quá rồi, nhưng tôi cũng sẽ cẩn thận! Giờ thì tôi đi đây!]
Black: [... Chúc may mắn.]
Red: [Tôi sẽ cầu nguyện cho ông.]
Tôi thay đồ và đứng dậy, chỉnh lại vẻ ngoài của mình.
“Chà, cô ấy có con rồi mà. Không có gì bất thường hết. Chỉ được mời ăn bữa tối thôi. Ổn mà, ổn mà…”
Thì thầm với bản thân, tôi tiến đến nhà bên cạnh.
***
“Nó ăn ở chỗ bạn tối nay. Tôi đã nói rồi mà, đúng không?”
“Hả, thật à? Ahaha…”
Cô đâu có nhắc đến! Vừa mới chuyển đến mà đã được mời đến nhà bạn rồi - kĩ năng xã hội tốt thật.
Nghĩ thế, tôi xúc một thìa cơm trứng, run rẩy, đút vào miệng mình.
(Thế này có tệ không? Có một viên đá hay một cái lọ hoặc loại bảo hiểm với hội thảo nào tiếp không?)
Nhai đồ ăn trong lo lắng, sự ngọt ngào của cà chua tươi và sự mềm mại của trứng lan tỏa trong miệng tôi.
“... A, ngon quá.”
“Tốt. Tôi nghĩ là mình nên làm nhanh món gì đó khi anh có vẻ đang đói.”
Trên bàn ăn là súp rau củ, xà lách, và một phần cơm trứng ốp la. Thực đơn rất tốt khi tính đến thời gian nấu và dinh dưỡng, như cô ấy đã nói.