Ngược dòng thời gian một chút.
Trong nhiều năm, tổ chức độc ác - The Cleared đã tàn phá thế giới.
Tước đi tự do của mọi người và thống trị bằng những quái vật biến dị và siêu vũ khí, nghiền nát quân đội ở nhiều quốc gia.
Tuy nhiên,
“Sáng lên! Cháy cùng ngọn lửa đỏ rực rỡ! Banshoku Red!”
“Chảy cùng nước xanh cuồn cuộn! Banshoku Blue!”
“Tình yêu say đắm, màu hồng tinh tế của hoa! Banshoku Pink!”
“Bóng tối bảo vệ hòa bình! Banshoku Black!”
“Màu xanh tươi của cây! Banshoku Green!”
“Vô vàn màu sắc rực rỡ! Bọn ta là đội đa sắc, Banshokuger!!”
Sự xuất hiện của một đội đặc biệt, đội đa sắc Banshokuger, dùng thứ sức mạnh gọi là [Màu sắc] chỉ có những người được chọn sở hữu, loài người bắt đầu phản công. Cuối cùng, họ đã đánh bại lãnh đạo The Cleared và mang đến sự sụp đổ của tổ chức.
(Chỉ đánh bại Cleared mà thế giới đã có hòa bình…. Nếu thế đã tốt.)
Khi đang nghĩ điều đó, mặc lên bộ đồ màu xanh lá, phát ra ánh sáng màu lục bảo cùng với đồng đội, tăng động lực.
“[Forester Boost]! Thế này chắc được rồi, tiến lên!”
“Chắc thế…! Hợp nhất!”
““[Burning Dark]!”"
Sự kết hợp giữa nắm đấm và kiếm của Banshoku Red và Banshoku Black phát nổ, và quái vật có hình dạng con rùa nổ tung.
“Thành công rồi!”
Ăn mừng chiến thắng, chúng tôi tụ tập xung quanh Banshoku Red, và đập tay. Đỏ, Xanh, Đen, Hồng-tất cả chúng tôi chia sẻ niềm vui chiến thắng.
“Phù… Quái vật hôm nay khá mạnh đấy.”
Vài phút sau, tôi nhận ra bản thân đang ở một mình, ngồi trên đống đổ nát. Ở trước mặt là...
“Ao, mừng là cậu vẫn ở đây.”
“Ừ, tớ biết Akashi đã cố hết sức mà.”
Đỏ và Xanh ôm chặt nhau.
“Ư-Ừm, Nadeshiko-san. Không phải có hơi gần à?”
“Ồ? Karasu-san. Cậu không thể gọi tớ bằng tên à?”
Hồng đang dựa vào Đen.
Lúc nào cũng thế.
Tình huống này cứ tiếp diễn đến khi trực thăng đến đón cả bọn.
“Aah… Chắc là mình không nhận được số liệu hôm nay rồi…”
Chà, ý tôi là.
Xanh lá bị xa lánh, đó là tôi.
***
Tôi, Banshoku Green, hay còn là Midori Kusama, thay đồ sang quần áo thường sau khi đánh xong và đang trên đường về nhà, tôi xem TV đang chiếu tin tức trên một tòa nhà qua mắt kính.
Phóng viên đang báo cáo những tin tức thông qua màn hình.
[Nội chiến trong các đất nước được giải phóng khỏi Cleared tiếp tục leo thang…]
[Thiệt hại do quái vật xuất hiện trong thành phố Ayame tối qua…]
Mấy tin mới khá ảm đạm. Tôi thở dài một tiếng.
Vài tháng đã qua sau trận chiến với Cleared. Thiệt hại rõ ràng trên toàn thế giới, và một tổ chức bí ẩn nổi lên-một nhóm quái vật hoạt động ở Nhật bản.
Tên người rùa chúng tôi đánh bại vừa này là một trong số chúng.
“Ít nhất thì mình muốn có một năm nghỉ ngơi…”
Tôi đã mua một vài action figure như để ăn mừng chiến thắng, nhưng tôi còn chưa có cơ hội để mở chúng.
Midori Kusama, 26 tuổi. Đang cân nhắc về một người phụ nữ khoảng 30. Nhân viên không thường trực. Sống một mình trong một căn hộ ở thành phố Ayame. Mặc dù là một thành viên trong đội bảo vệ hòa bình thế giới, cuộc sống của tôi là như này.
Nhìn vào xe tải vận chuyển đang đỗ trước căn hộ, tôi đi thang bộ lên nhà mình. Căn hộ này đã cũ rồi, nên không có thang máy. Nhưng giá lại rẻ.
“Oh, cái gì đây?” “Đó là dây TV.” “Nó đâu rồi?” “Con nghĩ là cái này…”
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói. Mặc dù vẫn không nhìn thấy, nhưng giọng nói đó có vẻ ở cạnh phòng tôi.
Tôi nhìn lên. Giọng của hai người phụ nữ.
Từ cuộc nói chuyện thì chắc là mẹ và con gái, nhưng vì lí do nào đó mà giọng người con lại điềm tĩnh hơn.
(Mình khá chắc hàng xóm của mình ở căn phòng trong góc, một căn phòng trống… người mới à?)
Nếu thế thì ít nhất tôi cũng nên chào họ. Kìm nén sự miễn cưỡng của mình, tôi chuẩn bị tâm lý để gặp hàng xóm mới và bước tiếp.
“Này, mẹ không thấy nó có hơi to à?” “Cái gì, dễ mà… xem này!”
Giọng nói vang vọng lần nữa. Tôi cảm thấy một chút hoảng loạn ở cuối câu. Không nghĩ thêm, tôi nhanh chân đến cuối hành lang.
“Này, cẩn thận!”
“Ah, Wa-Whoa?”
Một giọng bất ngờ. Tôi bỏ qua vài bước cuối và lao tới người phụ nữ sắp ngã cùng cái kệ.
*Bụp* *Rầm*! Nhiều tiếng động lẫn vào nhau.
“M-Mình đến kịp rồi…”
Tôi trượt đến giữa người phụ nữ và cái kệ đang đổ xuống, đỡ bằng tay tôi. Tôi đã làm được. Kể cả khi chưa biến hình, tôi vẫn có thể làm được việc này. Mặc dù cái kính bị lệch rồi.
“Ổn rồi…” Tôi nói trong khi nâng cái kệ lên, quay mặt qua người phụ nữ.
Vào lúc đó, tôi đã bị quyến rũ bởi mái tóc bạc.
“Hử…?”
Lời nói của tôi sửng sốt, và trì hoãn.
“C-Cảm ơn anh rất nhiều…”
Giọng nói căng thẳng nhưng vẫn thanh thản. Mái dài màu bạc. Khuôn mặt tinh xảo như đá quý. Làn da rám nắng kỳ lạ.
Mặc dù nói tiếng Nhật nhưng trông cô ấy như người nước ngoài vậy.
“Hmm?”
Tôi đóng băng tại chỗ. Không chỉ vì vẻ đẹp không giống người Nhật trước tôi.
(Khuôn mặt này…)
Một thứ gì đó. Một nơi nào đó. Tôi có cảm giác như mình đã thấy ở đâu đó rồi. Tôi đột nhiên ngồi xổm xuống, cố để ngang tầm mắt và nhìn chằm chằm.
“S-Sao vậy?” Cô ấy hỏi, trông hơi bất ngờ. “Anh bị thương ở đâu à!?”
“À, không…”
Cô ấy nói tiếng Nhật trôi chảy, không tệ nếu xét đến vẻ bề ngoài. Tôi bỏ qua cảm giác kỳ lạ và hướng tay đến cô ấy.
“Tôi là Midori, sống ở phòng bên cạnh. Rất vui được gặp cô.”
Khi tôi giới thiệu bản thân cùng với bàn tay run rẩy, người phụ nữ tóc bạc mỉm cười.
“Tôi là Kuri Ashella. Cảm ơn đã giúp tôi. Hãy hòa thuận với nhau như những người hàng xóm nhé.”
Cô ấy bắt tay tôi. Trái tim tôi đập mạnh trước cái chạm đó.
“Taratat!”
GIọng nói ở đằng sau khiến tôi giật mình. Quay mặt lại, một cô gái có vẻ ngoài vô tư với mái tóc vàng đứng ở cửa vào.
(Oh, hình như mình cũng đã gặp ở đâu rồi…)
Taratat giới thiệu bản thân với nụ cười vui vẻ và năng động vẫy tay.
“Nó là con gái tôi.”
“Ahaha…”
Tôi cười ngại ngùng và vẫy tay đáp lại.
(Kết hôn rồi à? Mà còn có con nữa á?)
Cảm thấy hơi chán nản, tôi đối mặt với hai bọn họ. Xin lỗi xong, Ashella giải thích.
“Xin lỗi, chúng tôi đang cố để mang hành lý trước khi người vận chuyển đến… Tôi đã từng dễ dàng làm thế trước đây.”
Như cô ấy đã nói, đứng thẳng, và với mái tóc bạc đung đưa, cô ấy vào căn phòng cạnh tôi cùng con gái.
Cảm giác vừa nãy đã biến mất. Tôi chết lặng một khoảnh khắc bởi mùi hương mờ nhạt của cô ấy.
(Chắc là mình chỉ tưởng tượng thôi, chắc thế.)
Lấy lại bình tĩnh, tôi để họ làm việc và về nhà.
Tôi phải đi làm ngày mai. Mặc dù tôi vừa mới trở về từ một trận chiến.
***
Phòng giáo viên vào giờ nghỉ trưa khá ồn ào với những cuộc nói chuyện của các giáo viên và học sinh đến vì nhiều lí do.
“Gì ấy nhỉ, mình cứ có linh cảm xấu…”
“Sao vậy, Kusama-sensei?”
Tôi quay qua trong khi nhíu mày. Có một nữ sinh nhỏ nhắn dựa vào bàn tôi. Em ấy thuộc lớp mà tôi dạy.
“À, Tanaka. Không, thầy chỉ gặp hai người vào hôm qua thôi, và thấy cứ cảm thấy như mình đã thấy họ từ trước rồi.”
“Ừm. Kusama-sensei, thầy định đón một học sinh vừa mới gặp à? Đứng làm gì có khả năng khiến thầy phải lên bản tin đấy, kể cả khi là giáo viên.”
“Đừng có nói to thế.”
Đúng vậy, tôi là giảng viên bán thời gian ở trường cao trung Akayumo, dạy lịch sử thế giới.
Đó là danh hiệu của tôi. Thành viên của Banshokuger vẫn chưa tiết lộ thông tin cá nhân. Những người khác có lẽ sẽ biến việc làm siêu nhân thành công việc chính luôn, nhưng tôi vẫn chưa bỏ công việc hiện tại bởi tôi sợ mình sẽ thất nghiệp khi thế giới hòa bình.
“Haha. Vậy họ là người như thế nào?”
“Một người phụ nữ ngoại quốc và con gái, như người mẫu vậy… Này, đừng lấy điện thoại ra và gọi 110.”
Tôi dừng Tanaka lại, người đang thì thầm “Cảnh sát? Cảnh sát?” bằng một giọng nhỏ. Rồi cười gượng.
“Bỏ câu đùa qua một bên. Nếu thầy làm phiền họ thì có lẽ một người chồng cơ bắp sẽ xuất hiện ở đâu đó đấy.”
“Để xem như nào đã.”
Khi đuổi em ấy đi, tôi nhận ra rằng mình vẫn chưa thấy chồng của cô ấy.
Tôi đứng dậy, và em ấy cười sảng khoái.
“Có lẽ thầy thấy giống ai đó trên TV hoặc một bộ phim nào đấy chăng? Không có nhiều người ngoại quốc ở khu này đâu.”
Chà, cũng đúng. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề của não bộ khi nhớ đến một người phụ nữ xinh đẹp mà mình đã thấy từ trước và nhớ mãi về người ấy.
Nhân tiện thì…
“Mà này, em vẫn còn bài tập, phải không? Em có mang theo không đấy?”
Tanaka chạy mất. Nếu em ấy không nộp bài trước cuối tuần thì sẽ phải ở lại.
(Chà, chà, mình đã rên rỉ suốt lúc làm việc rồi. Không còn tiết phải dạy nữa, và mình cũng chả còn gì để làm, chắc là nên về nhà và xem lại chương trình đã lưu thôi.)
Một điều tốt khi làm giảng viên bán thời gian là khi xong việc, bạn có thể về nhà luôn.
(Nhưng mà lương khá thấp.)
Nghĩ thế, tôi chào đồng nghiệp và rời phòng giáo viên–điện thoại tôi rung lên trong túi.
[Một người lạ mặt đã xuất hiện trong thành phố. Liên kết không rõ ràng. Phương tiện đã bị phá hủy. Không còn thời gian đâu. Thành viên đội Banshokuger, tập hợp.]
“Lại nữa à?”
Tôi tiến đến tầng thượng thay vì cổng trường để về nhà, và tôi ra sân thượng. Không có ai ở trên sân thượng hay trên trời cả.
Tôi tháo kính vì không cần nữa.
“--Trang phục xanh lá.”
Năng lượng tự nhiên xung quanh tôi ngưng tụ. Lá cây trong vườn trên sân thượng đung đưa như thể đáp lại những lời đó. Không chỉ thế, nhưng cả những màu sắc vô tận trên thế giới, những thứ thuộc về màu xanh lá tụ tập xung quanh tôi.
Ánh sáng phát ra từ nguồn năng lượng ngưng tụ lại, hiện ra tôi đang trong bộ đồ chiến đấu mà có vẻ vẫn còn ánh sáng xanh lá-không, Banshoku Green xuất hiện.
Tầm nhìn rõ ràng. Với cường hóa từ bộ đồ, khả năng thể chất của tôi đã vượt qua giới hạn loài người. Cả đôi mắt cũng tốt hơn nữa.
(Chắc phải làm thêm giờ rồi…)
Tôi đạp lên sân thượng, và cái bóng màu xanh lá bay lên. Chỉ với một cú nhảy, sân thượng đã cách xa đằng sau, tôi tiến đến thành phố bằng tốc độ không tưởng.