Ngay khi Lumian đọc lên ba câu trong tôn danh, một làn sương xám mờ ảo xuất hiện xung quanh cậu, tỏa ra một luồng khí tức rợn người.

Ngọn lửa nến cam chuyển sang ánh xanh nhợt nhạt, phủ lên toàn bộ tế đàn một ánh sáng sâu thẳm đầy ma mị.

Ngay khoảnh khắc đó, dòng suy nghĩ của Lumian dường như chậm lại. Cậu cảm thấy ngứa ran dưới da thịt, như thể có thứ gì đó sắp chui ra từ bên trong.

Một ánh nhìn chăm chú đến từ một độ cao vô tận lại xuất hiện.

Lấy lại bình tĩnh, Lumian tiếp tục khẩn cầu. Dựa trên hướng dẫn của quý cô Ma Thuật Sư và kết hợp với kiến thức liên quan tới hiến tế trong cuốn sổ tay phép thuật của Aurore, cậu cất giọng bằng tiếng Hermes:

"Tôi khẩn cầu Ngài."

"Tôi khẩn cầu Ngài loại bỏ nguyền rủa trên thân thể tôi."

Thật lòng mà nói, Lumian khao khát có thể xin sự bảo hộ của vị tồn tại vĩ đại kia trong suốt một năm, che chở cậu khỏi mọi tai họa. Nhưng điều đó là không thể, vì cậu vẫn chưa nắm vững những từ Hermes tương ứng để có thể chỉ rõ mối đe dọa đến từ quỷ hồn Montsouris, thế nên cậu chỉ có chỉ những thứ chung chung như là nguyền rủa trên thân thể.

Khi nghi thức đạt đến đỉnh điểm, Lumian bắt đầu mượn lấy sức mạnh từ các loại thảo dược trên tế đàn.

Khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của cậu trở nên mờ ảo, như thể có một thiên sứ với mười hai đôi cánh rực sáng vừa hiện ra trước mặt.

Thiên sứ từ trên cao giáng xuống, dang tay, ôm lấy Lumian vào lòng.

Những đôi cánh ánh sáng khép lại quanh người cậu, bao bọc từng lớp một.

Lumian bỗng thoát khỏi cơn mê man và nhận ra ngọn lửa nến xanh nhạt đã trở lại màu cam ban đầu từ lúc nào không hay.

Hồi tưởng lại trải nghiệm siêu thực vừa rồi, cậu có cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ, cậu không kìm được mà lẩm bẩm:

"Mình vừa thấy một thiên sứ sao? Vị tồn tại vĩ đại kia đã phái một thiên sứ đến bảo vệ mình và giải trừ lời nguyền ư?"

Cho đến hôm nay, Lumian chỉ từng nghe về thiên sứ trong các bài giảng của Giáo hội Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trực tiếp trải qua một cái ôm của thiên sứ.

Theo lời của quý cô Ma Thuật Sư, đây ít nhất cũng là một thực thể cấp cao ở Danh Sách 2. Dù chỉ có một phần sức mạnh được giáng xuống từ nơi xa, thì bản chất nó vẫn là sức mạnh ở cấp độ thiên sứ.

Lumian lúc này càng thêm kính sợ tổ chức lấy bài tarot làm danh xưng, cũng như vị tồn tại vĩ đại đã phong ấn ô nhiễm trong người cậu.

Đồng thời, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu quỷ hồn Montsouris thực sự đã nguyền rủa cậu, thì vấn đề này hẳn đã được giải quyết rồi. Một quỷ hồn không dám đối đầu với sự bảo hộ của giáo sĩ Giáo hội Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu và chỉ có thể lang thang dưới lòng đất của Trier, thì làm sao có thể đọ được với một thiên sứ?

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi vẫn bao trùm lấy Lumian.

Vì việc cậu khẩn cầu là giải trừ lời nguyền. Nhưng nếu quỷ hồn Montsouris sử dụng một phương thức đoạt mạng khác thay vì nguyền rủa thì sao?

Cậu đợi đến nửa đêm, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp từ quý cô Ma Thuật Sư.

Không dám mạo hiểm ngủ, cậu nằm trên giường, nhắm mắt chỉ để nghỉ ngơi.

Thức trắng cả đêm không phải vấn đề với cậu. Chờ đến lúc sáu giờ sáng, cơ thể và tinh thần cậu sẽ tự động được thiết lập lại.

Đây vừa là một lời nguyền, nhưng cũng vừa là một thứ ban ân.

Mãi đến nửa sau của đêm, những âm thanh hỗn loạn trên phố Hỗn Loạn mới dần lắng xuống. Lumian nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích từ xa, xen lẫn một hồi còi vọng lại từ nơi nào đó còn xa hơn nữa.

Đột nhiên, cơ thể cậu trở nên nặng nề, hơi thở trở nên khó nhọc.

Như thể có ai đó đã quấn cậu trong một tấm chăn dày rồi đè nặng lên.

Có gì đó không ổn rồi!

Cậu đã đặt sẵn con dao găm tà dị này ở vị trí thuận tiện nhất để đối phó với những tình huống khẩn cấp.

Vài giây sau, miệng cậu há to, cố gắng hớp lấy không khí, đồng thời chạm đến chuôi của Thủy Ngân Sa Đọa và nhấc con dao găm thiếc đen này lên.

Lúc này Thủy Ngân Sa Đọa không còn được bọc trong lớp vải đen. Những hoa văn phức tạp trên bề mặt nó chồng chéo lên nhau, khiến người ta có cảm giác choáng váng.

Dồn toàn bộ sức lực, Lumian nhấc vai, co cánh tay lại và đâm mạnh Thủy ngân Sa Đọa lên phía trên cơ thể mình.

Không có gì xảy ra ở chỗ đó. Không có một vết xước, chứ đừng nói chi là đến máu!

Không chần chừ, Lumian nghiến răng, điều chỉnh góc độ rồi đâm mũi dao vào phần eo trái của mình.

Một âm thanh trầm đục vang lên, máu đỏ sẫm tràn ra, nhuộm đỏ lưỡi dao của Thủy ngân Sa Đọa. Giọt thủy ngân ma quái, biểu trưng cho số mệnh bị hỏa thiêu, xâm nhập vào cơ thể cậu.

Cơn đau dữ dội khiến tâm trí đang thiếu oxy của Lumian bừng tỉnh.

Tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, dòng sông thần bí được tạo thành từ vô số ký hiệu thủy ngân xuất hiện, đây chính là vận mệnh của cậu.

Không có thời gian để suy tính lựa chọn, Lumian dõi theo dòng chảy hư ảo, hướng về một nhánh sông đang trên đà nhấn chìm các nhánh khác.

Cậu truyền linh tính của mình vào Thủy Ngân Sa Đọa, khiến nó khuấy động ký hiệu thủy ngân phức tạp sinh ra từ sự đan xen của dòng sông vận mệnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lumian nhìn thấy chính mình đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt chuyển sang sắc tím, cận kề cái chết.

Các ký hiệu thủy ngân đột ngột co rút lại, ngưng tụ thành một giọt nhỏ thấm vào lưỡi dao của Thủy ngân Sa Đọa.