Theo kế hoạch, Lumian đi vòng quanh khu vực gần quán cafe Mason ở Khu Vườn Bách Thảo, sau đó quay về Khách sạn Kim Kê trên Phố Hỗn Loạn. Cậu đi thẳng lên tầng ba và dừng lại trước phòng 310, nơi gã điên kia đang cư trú.
Đùng! Đùng! Đùng! Cậu đập mạnh vào cửa.
"Tôi sắp chết rồi! Tôi sắp chết mất rồi!!!" Tiếng than khóc từ bên trong ngày càng hoảng loạn.
"Tôi cũng sắp chết mẹ nó tới nơi rồi đây!" Lumian buông lời, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Bị câu trả lời của cậu làm giật mình, gã điên im bặt, không đáp lại.
Lumian không gõ cửa thêm nữa. Cậu lấy ra một sợi dây thép nhỏ mang theo bên mình, luồn vào ổ khóa và loay hoay một chút.
Cạch! Chiếc cửa gỗ nâu bẩn thỉu bật mở.
Bên trong, Lumian thấy gã điên kia đang quỳ trên sàn, mặc áo vải lanh và quần vàng, bộ râu đen rậm gần như che khuất cả đôi mắt.
Lumian bước vào, tiện tay đóng cửa lại. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt gã điên và hạ giọng nói:
"Tôi cũng đã gặp phải quỷ hồn Montsouris."
Cả người gã điên run lên, đôi mắt xanh đầy sợ hãi lóe lên tia tỉnh táo mong manh.
Sau vài giây, hắn ta mới ổn định lại hơi thở và hỏi bằng giọng trầm thấp:
"Cậu chắc chắn đó là quỷ hồn Montsouris chứ?"
Đây là trạng thái 'thỉnh thoảng tỉnh táo' mà Charlie đã nói à? Lumian nhếch mép cười và đáp:
"Tôi không biết. Nên tôi mới muốn xác nhận lại với anh."
"Quỷ hồn Montsouris mà anh từng thấy trông như thế nào?"
Người đàn ông này run rẩy miêu tả:
"Một cái bóng đen, trông như một ông lão cô độc. Lưng hơi còng, di chuyển rất chậm."
"Sau khi tôi nhìn thấy nó, nó liền biến mất vào bóng tối. Tôi đã không nhận ra đó là quỷ hồn Montsouris cho đến khi cha mẹ tôi, vợ tôi, rồi con cái tôi lần lượt mất đi..."
Giống hệt trải nghiệm của mình... Lumian cau mày, nghi ngờ rằng gã này thực sự đã chạm trán quỷ hồn Montsouris.
Cậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
"Gia đình của anh qua đời như thế nào? Họ bị tấn công sao?"
Gã điên này vội vàng lắc đầu:
"T-Tôi thường xuyên có cảm giác có thứ gì đó đang dõi theo mình từ trong bóng tối. Nhưng ngoài điều đó ra thì không có gì khác xảy ra. Nếu có, tôi đã không sống đến bây giờ."
"Con tôi bỗng nhiên đổ bệnh nặng và chết trong bệnh viện. Chúng tôi vừa làm lễ tịnh hóa và chôn cất nó trong hầm mộ xong thì vợ tôi... vợ tôi phát điên và treo cổ tự sát trong phòng..."
"Đến tận lúc đó tôi mới sực nhớ đến truyền thuyết về quỷ hồn Montsouris. Tôi đưa cha mẹ đến giáo đường và nhờ cha xứ bảo vệ chúng tôi."
"Giáo hội rất nghiêm túc về chuyện này, họ cử ba vị giáo sĩ đến ở tại nhà tôi. Trong khoảng thời gian đó, không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi còn tưởng cơn ác mộng đã kết thúc rồi..."
"Nhưng sau Tết Nguyên Đán, các giáo sĩ rời đi. Chẳng bao lâu sau, cha tôi siết cổ mẹ tôi rồi tự sát bằng con dao trên bàn."
"Những chuyện sau đó... tôi không nhớ rõ. Lúc tôi vô tình tỉnh lại thì nhận ra rằng mình đã chuyển đến đây lúc nào không hay..."
Đôi mắt xanh của gã điên tràn ngập đau khổ. Lumian cảm thấy người này đã như một sợi dây cung bị căng đến cực hạn, chỉ chờ để đứt phựt bất cứ lúc nào.
"Không phải người ta nói rằng quỷ hồn Montsouris sẽ giết bất kỳ ai từng chạm mặt nó trong năm đó luôn sao. Nhưng trường hợp của anh thì nó kéo tận sang năm mới." Lumian nhanh chóng nhận ra lời kể của gã điên này khác với truyền thuyết.
Gã điên lắc đầu.
"Tôi không biết tại sao lại như vậy. Vào thời điểm đó, tôi cứ nghĩ cơn ác mộng đã kết thúc, chứ không thì ba vị giáo sĩ ấy đã chẳng rời đi..."
Một lời nguyền không có giới hạn thời gian cho đến khi tất cả mục tiêu đều chết sao? Lumian hình thành một giả thuyết mới về truyền thuyết quỷ hồn Montsouris.
Cậu đứng dậy và nói với gã điên:
"Có thể tôi cũng đã gặp quỷ hồn Montsouris. Hãy xem ai trong chúng ta sống lâu hơn. Nếu tôi tìm ra cách hóa giải lời nguyền này, tôi cũng có thể giúp anh nếu anh trả tiền."
"Cách... Giải pháp..." Khóe miệng gã điên co giật khi lặp lại lời của Lumian, như thể đang mắc kẹt giữa nỗi đau và tiếng cười.
Gã đưa tay lên nắm lấy tóc.
"Tôi sắp chết rồi! Tôi sắp chết mất rồi!!!"
Lumian định hỏi tên của gã điên, để sau này còn có thể khắc lên bia mộ hoặc ghi lại trong hầm mộ khi hắn qua đời. Nhưng rồi cậu đành ngán ngẩm lắc đầu, mở cửa và rời khỏi phòng 310.
Trở lại phòng 207, Lumian ngồi trên giường, trầm ngâm suy nghĩ về cách hóa giải lời nguyền do quỷ hồn Montsouris mang lại.
Mặc dù trên lý thuyết, lời nguyền có thể chưa phát tác cho đến cuối năm, đồng nghĩa với việc hiện tại không có gì cấp bách, nhưng cậu không thể dựa vào sự trì hoãn ngẫu hứng của quỷ hồn Montsouris được. Hơn nữa, cậu không có gia đình ruột thịt, điều này khiến cậu có khả năng trở thành nạn nhân đầu tiên của lời nguyền. Nó có thể xảy ra vào nửa cuối năm, tuần tới, hoặc thậm chí là tối nay.
Nghĩ lại thì, tên đó có khi vẫn còn sống. Nếu quỷ hồn Montsouris có thể giúp mình giết hắn, mình thậm chí sẽ cảm ơn nó rất nhiều đấy... Dòng suy nghĩ của Lumian chợt tăng tốc, cậu bất giác bật cười giễu cợt bản thân.
Trong giấc mơ, cậu đã nói dối với nhóm Ryan rằng cậu đã quên tên thật của mình. Sự thật là cậu chỉ muốn tránh nhắc đến hay nhớ về nó.
Khi còn nhỏ, gia đình cậu từng khá giả, nhưng gã đàn ông mà cậu gọi là cha hóa ra lại là một kẻ trăng hoa, rồi sau đó trở thành con nghiện cờ bạc.
Mẹ cậu qua đời vì bệnh tật do đau buồn, còn ông nội thì phá sản. Họ sống cùng nhau trong khu ổ chuột cho đến khi ông nội cậu qua đời vài năm sau đó.
Do đó, sau khi được Aurore nhận nuôi, Lumian đã chủ động yêu cầu lấy họ của cô ấy và đổi tên mình.
Lumian không biết người đàn ông chỉ có tác dụng duy nhất là cung cấp vật liệu di truyền cho cậu rốt cuộc là còn sống hay đã chết ở nơi xó xỉnh nào đó rồi. Nếu đã chết, thì thật là may mắn. Nếu chưa, cậu còn mong quỷ hồn Montsouris sẽ ra tay mạnh hơn nữa.
Còn về bản thân cậu, Lumian không dám khẳng định rằng quỷ hồn Montsouris sẽ không hại mình chỉ vì cậu có ô nhiễm của một tà thần và phong ấn của vị tồn tại vĩ đại ở trên người.
Miễn là nó không nhập vào người cậu, còn lại thì nó làm gì cũng được!
Theo lời của quý cô Ma Thuật Sư, Lumian tin rằng nhiều Người Phi Phàm và quái vật có thể dễ dàng giết cậu, chỉ là sau đó chúng sẽ phải đối mặt với thứ ô nhiễm được giải phóng ra ngoài.
Mình không chắc liệu đây có phải là một lời nguyền không... Nhưng mình không thể cứ ngồi yên chờ chết được... Mình phải hành động...