Nhưng khi hoàng đệ lén đưa vở ghi chép, sách vở cho ta xem, cố gắng kể lại bài giảng cho ta nghe, ta không thể từ chối, ngược lại càng khao khát kiến thức hơn.

Ta tự nhủ, ta học hành chăm chỉ là để sau này phò tá hoàng đệ.

Đương nhiên, bao năm qua, ta vẫn luôn làm như vậy.

Nhưng khi hoàng đệ đề nghị nhường ngôi cho ta, ta lại do dự, ta không thể nói lời từ chối.

Phò tá một người và tự mình nắm quyền là khác nhau.

Quyền lực khác nhau, việc có thể làm cũng khác nhau, hiệu quả công việc càng khác nhau hơn.

Sau khi xác nhận hoàng đệ thật lòng, ta đồng ý.

Ta có quá nhiều việc muốn làm, ví dụ như nghiêm trị tham quan ô lại, giảm thuế cho dân, cắt giảm chi tiêu xa xỉ trong cung, tăng cường quân nhu, xây dựng thủy lợi, thi hành chế độ khoa cử công bằng, tạo cơ hội cho người nghèo khó, cho nữ giới...

"Được, đệ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt, cả phần của đệ nữa."

...

Đại hoàng tử Chu Hành Ngọc:

Ta thật hâm mộ tỷ ấy, ta cũng chẳng muốn đi học.

Vậy nên, khi biết tỷ tỷ cầu xin mẫu hậu cho nàng tham gia lớp học cùng chúng ta, trong đầu ta chỉ có một từ: "Điên rồi".

Sao lại có người thích đọc sách chứ? Lại còn thích tìm sư phụ võ thuật để bị đánh!

Ta thật sự không hiểu nổi.

Sau đó, tỷ ấy lỡ lời, bị phụ hoàng trách phạt, không cho tiếp tục học, còn chia tách chúng ta với mẫu hậu.