24.

Sau khi nhận nhiệm vụ thành lập trường học cho nữ giới, ta bắt đầu bận rộn khắp nơi.

Ta đề xuất lập chức vị nữ sư, tuyển dụng những nữ tử có mong muốn học tập và sẵn sàng đi khắp nơi dạy học, mời danh sư đến giảng dạy cho họ, sau khi học thành tài, sẽ phái đi các nơi.

Rất nhiều người đăng ký, đặc biệt là những nữ tử xuất thân nghèo khó, việc này không chỉ cho họ cơ hội học tập, mà còn cho họ một con đường sống.

Họ có thể kiếm tiền, quan trọng hơn là, họ có thể danh chính ngôn thuận rời xa cha anh, không cần lo lắng bị gả đi vì sính lễ.

Sau khi luật cho phép ly hôn được ban hành, đã có rất nhiều nữ tử dũng cảm đứng lên.

Sau khi ly hôn, ngoài một số ít người có gia đình khá giả, hầu hết đều lo lắng về nguồn thu nhập, đặc biệt là những người có con, áp lực càng lớn hơn.

Nhưng trường học cho nữ giới cũng cho họ cơ hội, học giỏi sẽ có thể tự lo liệu cuộc sống, nếu xuất sắc hơn, có thể tham gia khoa cử, trở thành nữ quan, ra vào triều đường.

Mặc dù hiện tại nữ quan còn ít, nhưng ta tin rằng, sẽ có ngày càng nhiều nữ quan hơn.

Sau đó, ta mới biết, vì họ cho rằng hoàng đệ ta tư chất tầm thường, lại yếu ớt, không thích hợp làm Hoàng đế.

Còn ta, vì là nữ nhi, dù có tài giỏi đến đâu, ngay từ đầu đã bị loại.

Ta không hiểu, ta và hoàng đệ cùng cha cùng mẹ, thậm chí sinh ra gần như cùng lúc, tại sao lại khác nhau như vậy?

Chẳng lẽ trị vì đất nước là dựa vào thứ giữa hai chân sao?

Sau này, ta mới phát hiện, không chỉ là ngôi vị Hoàng đế, sự đối xử khác biệt giữa ta và hoàng đệ thể hiện ở khắp nơi.

Ví dụ như việc học, khi nhỏ chúng ta đều do cùng một thầy dạy, nhưng sau đó, lại mời Tế tửu Quốc Tử Giám đến dạy Tứ thư Ngũ kinh, mời Thái phó đến giảng sách lược, mời võ tướng đến dạy võ nghệ, cưỡi ngựa cung... mà những điều này chỉ dành cho hoàng tử.

Còn ta, chỉ được học cầm kỳ thi họa.

Ta phản đối, nhưng vô ích.

Mãi đến khi Nhị hoàng tử đạt được hạng nhất ở tất cả các môn, mẫu hậu mới cảm thấy nguy hiểm.