Tuy là tàn hồn, nhưng đó cũng là tàn hồn của Lục Áp Chân Quân, địa phủ bọn họ chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ của thiên đình mà thôi, tự nhiên không thể quản được vị chân thần viễn cổ này. Trong sổ sinh tử cũng không có tên vị oan gia này, cũng chính vì như vậy, anh đại náo ngàn vạn thế giới nhỏ, diệt thế không ít lần, địa phủ cũng đành bó tay hết cách.

Châu Thiện đứng bên cầu Nại Hà suy nghĩ một lúc, nhìn hồn phách qua lại không khỏi ngẩn ngơ: “Không sao, ta đi tìm chàng là được.”

Ba ngàn thế giới nhỏ, tìm từng cái một, kiểu gì cũng có thể tìm thấy.

Cô đi đến rất nhiều thế giới, nhìn khắp hoa cỏ muôn thú, đạp khắp vạn dặm non sông, một đường đi tới, suy nghĩ rất nhiều.

Cô thậm chí còn đi tới thế giới mà Thanh Nguyên và Tinh Hoa từng độ kiếp, ở thế giới đó, bởi vì dòng chảy thời gian không giống, Thanh Nguyên va Tinh Hoa vẫn chưa độ kiếp xong. Thế nên cô hóa trang thành nam tử, vẫn họ Châu, nhìn thấy Tinh Hoa sắp sửa tan đi đào hoa linh khư nuôi dưỡng đào hoa tiên thế hệ kế tiếp.

Cho nên, cô cho Tinh Hoa một khối ngọc, giữ lại hồn phách Tinh Hoa sắp sửa tan rã. Cô thậm chí còn đòi Tinh Hoa một nụ hôn, thành công nhìn thấy gương mặt xị ra đen sì của Thanh Nguyên.

Gió mây biến đổi, đóa hoa đào tượng trưng cho tình trong lòng bàn tay cô vẫn nở rộ, chưa từng khô héo.

Chỉ là sau khi tìm hết ba ngàn thế giới, vẫn không nhìn thấy người nọ.

Hy vọng, mong chờ, nhớ nhung……cuối cùng đến thất vọng.

Cô suy đi nghĩa lại, nhớ tới Cửu Cung Bát Quái Trận mà Thanh Nguyên từng bố trí, cô nhớ, Thanh Nguyên sau khi đi ra khỏi trận pháp không bao lâu, liền hỏi tung tích tàn hồn của Tinh Hoa.

Tình hình của Phó Kỳ Thâm có chút tương tự với Tinh Hoa, còn nước còn tát, Sơn Từ một mình mở ra Cửu Cung Bát Quái Trận.

Nhưng Cửu Cung Bát Quái Trận có vào không có ra, Sơn Từ chờ đợi ở đó không biết bao lâu, kết quả nhìn thấy Thanh Nguyên cả người chật vật lăn ra ngoài.

Thì ra, trong trận đó, không có không gian, cũng không có thời gian.

Vân Mộng Hạ Vũ