Hơn năm mươi năm trôi qua rồi, dung nhan Châu Thiện vẫn như ban đầu.

Cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay thõng xuống của Phó Kỳ Thâm: “Em là thần tiên mà, đương nhiên sẽ không già.”

Xác thịt người trần của cô đã trong khoảnh khắc thần hồn rời đi, trước là nhờ pháp lực của Phó Kỳ Thâm nuôi dưỡng, sau đó đợi khi cô trở về, bèn dựa vào pháp lực tự thân của cô ôn dưỡng, cũng chính vì vậy, thời gian không khắc ra được chút dấu vết nào trên người cô.

Để né tránh miệng lưỡi người ngoài, năm Phó Kỳ Thâm bốn mươi lăm tuổi, Châu Thiện tiễn đưa cha mẹ đã mất, bèn bắt đầu ít giao du với bên ngoài.

Cũng không phải ít giao du bên ngoài, vì dù sao vẫn còn một số bạn bè. Những bạn bè đó đều thân cận, biết được dị tượng của cô, nhưng sẽ không nói năng linh tinh. Hiện giờ trong phòng bệnh đa phần đều không biết cô là vợ của Phó Kỳ Thâm nổi danh cả nước, đều cho rằng cô chỉ là đệ tử đắc ý mà Phó Kỳ Thâm thu nhận lúc tuổi về chiều.

Lòng biết người đàn ông trước mắt này sắp sửa rời đi rồi, trong mắt Chu Thiện cuối cùng nhịn không được có chút ánh nước, cô nói qua loa một câu: “Anh đợi em, em sẽ đến tìm anh.”

Phó Kỳ Thâm nhớ lại lời hứa kiếp trước, mỉm cười, nhưng tinh thần anh vẫn hiền hòa: “Được, anh đợi em.”

Châu Thiện áp người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng xuống môi anh: “Anh yên tâm, em rất nhanh sẽ tìm thấy anh. Đến lúc đó em mang theo một bó hoa tới, nuôi dưỡng hồn phách anh vào hoa mang về thiên đình, đợi ngàn năm vạn năm sau, linh khí của thiên đình đầy đủ, anh nhất định sẽ trở thành tiên.”

Quai hàm Phó Kỳ Thâm cử động một chút, muốn nói lại thôi.

Châu Thiện bất giác lại nắm chặt hai tay anh: “Anh muốn nói gì?”