Ánh mắt Châu Thiện sắc lạnh, phóng vút qua, trong giọng nói mang chút nóng nảy: “Phó Kỳ Thâm kết hôn rồi?”
Cô gái đó choáng váng: “Vẫn chưa……nhỉ.”
Chu Thiện cười không nổi: “Vậy là đính hôn rồi.”
Mấy cô gái khác ríu rít kêu lên: “Nói bậy bạ.”
“Chồng tôi vừa đẹp trai lại có tiền, còn biết xem phong thủy, có cô gái nào xứng với anh ấy chứ?”
“Nếu anh ấy không cố gắng thì phải quay về kế thừa sản nghiệp rồi, một người nỗ lực như vậy, sao có thời gian yêu đương chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, không thể kết hôn.”
Thời gian tám năm, Trần Thiên Tông đã mất, ông bà Châu đã già, nhưng thời gian tám năm dường như không để lại chút vết tích nào trên người cô.
Năm đó anh rõ ràng biết Châu Thiện đã đi rồi, trở về thiên đình tiếp tục làm thần tiên tiêu tự tại của cô, nhưng lòng anh vẫn có một tia ý nghĩ vọng tưởng, đưa cô vào bệnh viện.
Một năm, hai năm, ba năm……cho đến bây giờ, tròn tám năm, ông bà Châu đều đã từ bỏ hy vọng, bọn họ ở thủ đô không quen, rơi lệ trở về thành phố Bình Viễn.
Nhưng không biết tại sao, anh vẫn ở lại nơi này chờ đợi.
Cao ốc của Hiệp hội Huyền Học đã dời đi, anh trở thành Hội trưởng mới, bởi vì tia ý nghĩ viển vông ấy, anh mua một tòa nhà lớn, gần ngay bệnh viện, anh chuyển Hiệp hội đến chỗ đó, thuận tiện mỗi ngày đến bệnh viện trò chuyện.
Hôm qua anh vừa mới tới, người này vẫn như ban đầu, nằm yên trên giường, anh niệm chú, trò chuyện với cô, vẫn không hề nhúc nhích.
Một ngày không gặp, người này đã sống lại rồi.