Na Tra sửng sốt, lòng bàn tay nở hoa đào, là thần tiên động tình mà nở ra, hắn thấy trên tay Tinh Hoa từng nở ra, trên tay Lôi Công Điện Mẫu từng nở ra, thậm chí là vị Thanh Nguyên Đế Quân không có tình căn trong truyền thuyết kia, khi Tinh Hoa tiên tử trở về, cũng từ trong lòng bàn tay chậm rãi nở rộ một đóa hoa đào e ấp.

Giờ hoa đào của Sơn Từ Thần Quân cũng nở rồi, là vì mùa xuân đã tới rồi sao?

Sắc mặt Na Tra lộ ra ánh sáng kỳ dị: “Thần Quân, ta vẫn còn nhỏ, ta còn chưa tới ba ngàn tuổi, ta chỉ là một đứa trẻ, ngài không thể xuống tay với ta được.”

……

Sơn Từ: “Cái gì?”

Na Tra yếu ớt chỉ vào đóa hoa đào nở ra trong lòng bàn tay cô: “Đóa hoa này là nhìn thấy ta mới nở ra, Thần Quân chẳng phải nhìn trúng ta rồi sao?”

Sơn Từ: ……

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với đồ trẻ ranh.”

Na Tra cảm thấy chính mình lại bị ấn xuống sàn cọ xát: “Thần Quân,, thực ra ta cũng không còn nhỏ nữa, sắp sửa thành niên rồi, thành niên là có thể yêu đương được.”

Sơn Từ: “Xéo!”

Cô khí thế hùng hổ đi trở về, Na Tra sải bước lên theo: “Ngài muốn đi đâu?”

Sơn Từ: “Về nhà.”

Na Tra: “Không được, giờ thông đạo đã đóng, ngài không đi đâu được hết, trừ phi có người phi thăng, không gian này mới có thể mở ra lần nữa.”

Mụ nội nó……

Sơn Từ bầu bạn với Na Tra đợi ở không gian đó tận bảy tám mươi năm, mới đợi được lạc đà tinh ở một thế giới nhỏ khác nhờ vào việc cứu người trong sa mạc tích đủ công đức, phi thăng thành tiên.

Lúc đó, “Vương Giả Vinh Diệu” đã sập tiệm, bọn họ trước sau chơi đến ba bốn trò game mobile, đến lúc thông đạo trong bình tiên chướng lần nữa mở ra, Châu Thiện cảm thấy mình sắp sửa khô héo đến nơi rồi.

Cô ngơ ngác mở lòng bàn tay ra, đóa hoa đào đó cảm ứng được sự tồn tại của cô, vô cùng hớn hở chui từ trong lòng bàn tay ra. Hoa vẫn còn, tình vẫn còn.

Cô không chút lưu luyến đi tới con đường mà mình đến.