Người dịch: Cat Tam Thể

Bối cảnh: Doujinshi của bộ đôi tác giả.

------

Memories of Lily 00 feat. Kasumi Utako

Cách làm nên doujishi khi cận kề hạn chót.

“Đấy là lí do ta sẽ làm sách Saekano cho đợt Comiket SP lần này.”

“À ừm Eriri này, mình không hiểu sao cậu lại kết luận như vậy?”

Khi đã quá nửa tháng ba, vào ngày nghỉ tầm chiều muộn.

Một nhóm otaku tập trung ở một biệt thự nào đó, ánh mắt của họ không hướng ra phong cảnh bên ngoài lấp lánh dưới ánh nắng trời xuân huy hoàng cũng không hướng đến Anime Japan.

“Gây quỹ cho nhóm hoạt động đấy! Sản xuất và in đĩa game không miễn phí đâu đấy biết không? Nhân tiện thì tôi muốn đi lại chỗ địa điểm tham khảo vào mùa thu…”

“Nh-nhưng mà đến mùa xuân thứ hai trong nhóm thì Eriri và Utaha-senpai sẽ…”

“Đừng có nói truyện gốc không thì sẽ đuổi những người đến từ anime đi đấy.”

Đang tự mình kêu gào những lời vô nghĩa, đó là cô gái loser Sawamura Spencer Eriri.

Là người được hưởng đặc quyền sống trong dinh thự này, mang trong mình dòng máu Anh lai Nhật thể hiện qua màu của mái tóc được cột hai bím và là một loser (điều nào quan trọng cần nhắc hai lần).

“Ề tồ, nói tóm lại thì cậu đề xuất dùng chúng mình làm tư liệu để nhanh chóng kiếm tiền à?”

“Đúng rồi đó, có vấn đề gì không?”

“Mình biết có những chuyện mình không được quyền quyết định mà do những người ở Fujimi và Aniplex quyết.”

“D-dù sao thì đây là lúc để kiếm tiền rồi, ngay lúc anime kết thúc luôn!”

“À, phải rồi. Mình đoán mọi người sẽ để ý đến các anime mới sẽ ra vào lúc NatsuComi còn chúng ta bị lãng quên từ lâu rồi.”

Cô nàng nham hiểm buông ra những lời nói cay nghiệt với vẻ lãnh đạm, đó là Katou Megumi.

Cô là bạn thân (tạm thời) của Eriri, có bản tính thất thường đến mức gây ra mâu thuẫn trong dòng thời gian khi cố miêu tả kiểu tóc hiện tại của cổ và là một cô nàng nham hiểm (phần này thì – bạn hiểu rổi đấy).

“Em xin lỗi Kasumigaoka-senpai tuy em biết chị có quyền tự do viết gì thì viết nhưng đừng có vừa viết vừa lầm bầm thành lời.”

Không hiểu sao Megumi lại quay sang thư kí với ánh mắt mất hết sức sống.

Tuy vậy hành động đó thật vô lí. Sau cùng thì tôi (tác giả) chỉ có ghi chép lại biên bản họp… Đúng vậy, sự tồn tại của tôi chỉ là hòn sỏi ven đường, ngang hàng với trọng tài trong sân bóng chày hoặc tác giả nguyên tác chuyển thể anime.

“…Nếu thế thì tôi cũng mong cô đừng có nói toạc hết ra những lời lẽ tồi tệ đó nữa.”

“Vậy thì Eriri, ta sẽ làm thể loại sách gì vậy? Chúng mình chính xác phải làm gì?”

“Mà, có vẻ như lần này ta không có nhiều thời gian nên ta sẽ làm sách tranh thay vì manga chăng? Ngoài ra cũng phải để ý các bên liên quan thế nên ta sẽ làm sản phẩm dành cho mọi lứa tuổi đề thêm dòng chữ “chỉ hơi nhạy cảm”.”

“…Nếu thế thì mình mong rằng sẽ không có phát triển rập khuôn nào cậu bảo mình làm mẫu rồi bắt mình cởi…”

“Nghe này Megumi, mình luôn là người khổ tâm trước những phản ứng thờ ơ của cậu kiểu như “À, được thôi, mình hiểu rồi, đằng nào cậu cũng bảo mình cởi ra thôi chứ gì phải không?”. Nếu mà không có mấy kiểu phản ứng tuyệt vọng “Ôi không, mình đã bị vấy bẩn rồi… Mình xin lỗi, Aki-kun, mình xin lỗi” mỗi lúc bị cậu bị cởi đồ thì không thể nào gây ấn tượng lên phần khác của độc giả… ý mình là trái tim đâu, đúng chưa?”

“Ề tồ, chả phải cậu vừa bảo là “dành cho mọi lứa tuổi” hay sao?”

“Được rồi, trước tiên thì cậu chọn tư thế nào Megumi? Tư thế gợi dục khiến cho con tim đàn ông loạn nhịp còn hội con gái tặc lưỡi muốn phỉ nhổ lên cậu ấy!”

“Ờ, bỏ qua màn miêu tả cực kì phân biệt trên thì mình nghĩ mình còn không đủ tự tin để làm chuyện đó.”

“Cậu làm được mà, chắc thế! Cậu giờ được gán mác nữ chính lên người rồi!”

Bên cạnh đó, Megumi đang mặc… hay nói cách khác, được mặc bộ trang phục từ lúc cô được gán mác nữ chính.

Chiếc váy trắng một mảnh đem đến vẻ bồng bềnh nhẹ nhàng.

Chiếc áo cardigan đỏ tạo điểm nhấn trên nền tổng thể màu trắng.

Quần đùi tất được đo để “vùng đất thánh” có độ rộng hoàn hảo.

Và cũng đừng quên nón beret đội ngay ngắn trên đầu… phải, vật dụng để che chắn mỗi lúc cần thiết.

“Em đã bảo rồi Kasumigaoka-senpai, chị đừng có làm bẩn cái mũ em thích bằng chi tiết thô tục có được không?”

“Cái tư thế khoe thân nửa vời “chắc là lộ quần lót là đủ rồi nhỉ?” gì đây?!”

“Ể?”

Dù cho cô hết phản đối lẫn dây dưa kéo dài cho đến lúc bắt đầu làm thực sự Megumi vẫn tích cực hợp tác như thường lệ mỗi lúc lập luận “vì lợi ích của circle” được đưa ra.

Có vẻ như cô gái này có chút đam mê với circle otaku u ám này, xét cho đến tận cùng thì cũng có lẽ cô là người chú ý và chăm sóc cho nhóm nhiều nhất.

“Cậu nghĩ chỉ cần để lộ một tí dưới váy trong phút chốc là mình, à không, độc giả thấy thoả mãn rồi à. Cậu không hiểu gì về chuyện khiêu gợi không cởi đồ cả.”

“Mình biết là mình không hiểu nhưng mà mình cũng không muốn hiểu.”

Thật vậy, công sức của cô rất nhạt nhoà và hiếm khi được ghi nhận.

“Nghe này Megumi, mặc cho nhu cầu khiêu gợi không cởi đồ rất lớn trên thế giới, đừng quên rằng vẫn còn có số ít những người đam mê tìm kiếm những bức ảnh không có đồ lót theo kết quả của cuộc khảo sát.”

“Nhắc cho cậu không quên thì mình đã bảo là mình không muốn hiểu. Với cả ai thực hiện khảo sát vậy?”

Eriri tiếp tục dí Megumi khoe nhiều hơn nữa trong khi để lộ ra sở thích cá nhân nồng nặc mùi khói thuốc như một ông già nghiện AV.

“Nào, trước tiên là ta sẽ để cậu cởi một nửa cái váy liền thân này ra để lộ áo ngực. Kế tiếp thì, đi hai bên tất trông đơn giản quá, cởi một chiếc ra để độc giả tận hưởng sự hoà quyện giữa chân trần và chân đi tất nào.”

“…Mình không thể thay đổi cách phối đồ giữa chừng như thế được.”

“Này Megumi, giờ điều ta cần không phải là gái ngoài đời thực. Ta cần tìm kiếm những lí tưởng 2D giống như trong anime, game hay light novel chẳng hạn.”

“À mồ, thôi được rồi mình hiểu rồi. Mình làm là được chứ gì?”

“Nào nào Megumi! Đấy chính là cái thái độ nửa vời thất lễ với độc giả đấy…”

“K-kyaaa, nhìn cái gì thế tên biến thái kia~ (nhạt nhẽo)”

“Thôi ngay mấy câu ngoài lề không có tí moe hay động lực nào đi!”

“Phù, có vẻ như bố cục này ổn rồi.”

“Ư ư ư~ mình cũng hết sức rồi khi cứ giữ tư thế khoe thân xấu hổ lâu thế này.”

Dành cho ai thắc mắc cụ thể về tư thế lần này thì hãy tham khảo hình minh hoạ.

Sau khi cuối cùng đã thuyết phục được Megumi, Eriri nhanh chóng hoàn thành bản phác thảo với tốc độ thường ngày.

“Vẫn thiếu một chút, chỉ còn lại bối cảnh thôi… hừm, này Kasumigaoka Utaha.”

Khi bản phác thảo gần hoàn thành, Eriri gọi thư kí ở cạnh Megumi.

“Chị thử nghĩ đoạn độc thoại cho Megumi cho hình minh hoạ này đi?”

Và cô bảo thư kí một việc vô lí.

Tuy nhiên, cuốn sách lần này được phát hành dưới tư cách nhóm riêng của cô ấy, vì thế thư kí chẳng có lí do gì để…

“Này, cái này là để cho circle của chúng ta đấy, của chúng ta đấy! Cô định đẩy hết chuyện kinh tế cho tôi với Megumi mà không định làm gì à?”

…Và thế là, Eriri bỏ qua luôn trưởng circle – người đáng lẽ phải phụ trách việc gây quỹ - ưỡn ngực như thể cô đang gánh vác hết tất cả trong lồng ngực sầu đời của mình.

Có chuyện gì với tinh thần đáng thương của cô ấy vậy?

Trước tiên, những “người phụ nữ chu cấp cho đàn ông ngay cả khi không cần” chỉ được lợi lúc đầu, về sau bị coi rằng khó chịu, sợ hãi và ghê tởm – đó là những đối tượng cần phải chạy trốn và tránh xa – rồi tất cả chỉ dẫn đến kết cục bi thảm cho cả hai bên.

“Cô là người cuối cùng tôi muốn nghe điều đó đấy Kasumigaoka Utahaaa!”

Ể ể~?

Sao chúng mình lại thành ra thế này?

Không không, đợi đã, mình không nghĩ sẽ tiến xa đến mức này đâu…

Ý mình là nếu tiến xa ra thì không ổn tí nào đúng chứ? Về tất cả mọi chuyện ý?

Rồi mọi thứ sẽ thay đổi. Chúng mình sẽ không còn như hiện tại nữa phải không?

Chúng mình sẽ không còn là bạn bè nữa chăng?

À~ Nhưng mà.

Mình đoán chắc là vẫn được thôi.

Chuyện chúng mình làm được hay không làm được.

Mình nghĩ mình cũng không để tâm đâu.

Ư…

“Ư…”

“..Oa..a”

Đoạn độc thoại được viết bởi một người tình cờ thay không phải Megumi nhận được những phản ứng thốt ra từ miệng cô ấy mà mỗi người lại có cảm nhận riêng… hay đúng hơn là cảm nhận của cô ấy.

Chỉ đơn giản là mấy lời đó không ổn tí nào.

“À này, có lẽ thôi đừng cho những lời này vào sách được không? Mấy lời này kiểu như…?”

“…Cậu nói gì vậy? Sao lại thôi được?”

Bạn có thể thấy được mức độ sát thương của những lời lẽ chấp nhận đang từ từ đầu hàng từ miệng Megumi cùng nụ cười gượng gạo.

Nhưng mà…

“Chúng ta là người tạo ra nữ chính này… Đấy là thành tích của chúng ta cơ mà…”

Chỉ đơn giản là cô ta không chấp nhận cô gái đã vọt lên vị trí đầu bảng xếp hạng độ nổi tiếng trên anime…

“Ừ thì, hai người có thể thôi nói oang oang trước mặt người đó được không?”

※ ※ ※

“Được rồi! Tiếp theo đến lượt mình đi!”

Và rồi, cô gái vô vị, vô não và vô tâm gảy đàn guitar om sòm ở góc phòng từ nãy đến giờ đẩy Megumi sang một bên để lên sân khấu… à nhầm lên giường.

“Này Hyoudou-san, không phải tôi đã nói với Megumi rồi sao? Trọng tâm trong tấm ảnh là những lí tưởng 2D. Không ai cần Akkarin… à nhầm, tính cách đãng trí như cô!”

Đúng là cô gái tên Hyoudou Michiru mới vào nhóm để đảm nhiệm vai trò âm nhạc khá không quan trọng, nếu xét về mặt thứ hạng thì không khác gì một nữ phụ…

“Senpai, tuy Katou-chan đã nói trước đó rồi nhưng mà chị thôi đừng có lẩm bẩm thì thầm mà nghe như linh hồn báo thù đi được không?”

“Á thật đấy à, đừng có đột ngột cởi đồ ra~!”

“Ể, không phải đang vẽ cảnh sexy sao?”

Và thế là, Michiru-vô não đã đáp ứng kì vọng bằng cách phản bội lại hy vọng của mọi người, để tay lên chuẩn bị giật áo ba lỗ vốn đã phong phanh của mình.

“Tôi đã nói đi nói lại rồi! Ở đây không có chuyện đặc cách cho đầu t*, hiểu chưa?”

“Thôi nào, cậu cứ vẽ đi rồi che lại bằng bút dạ sau nếu họ không duyệt là xong, được chưa?”

“Thôi ngay đi Hyoudou Michiru! Cô có biết sẽ phải xin lỗi bao nhiêu người, bao nhiêu người sẽ nhắm đến mình và bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội bán hàng để đến giai đoạn đó hay không?”

Eriri rùng mình hồi tưởng lại khoảnh khắc đó như thể cô đã trải qua…không phải, tự mình chứng kiến.

“Hơn nữa, ta còn phải sửa cái thói khoe thân của cô trước khi tiếp tục.”

“Gọi đó là thói khoe thân là hơi quá đó nha~ Đây chỉ là quyến rũ lành mạnh thôi mà.”

“Cô không hiểu, cô không hiểu tí nào cả Hyoudou-san!”

“Cậu nói giống Tomo thật đấy Sawamura-chan.”

“Cái “quyến rũ lành mạnh” mà otaku 2D nói đến không phải là là thứ “cởi sạch” như cô nghĩ. Đấy là thứ dâm dãng mà cô vô thức bộc lộ ra.”

Eriri say sưa nói để lộ hết ra bản tính dê già trong người mình từ trước đó.

Nói thật thì đấy chính là tông giọng mà Đạo đức-kun sẽ dùng… để đại diện cho nhóm.

Tuy nhiên cậu sẽ không bao giờ nhiệt tình nói về những hình ảnh sexy như cô gái ở trên đang làm.

Cậu ấy sẽ luôn giữ mọi thứ trong giới hạn dành cho mọi lứa tuổi, chỉ tập trung vào những mối quan hệ tình cảm lành mạnh như người bị rối loạn cương dương.

Thành thật thì nếu như cậu ta có thể bị kích thích như Eriri dù chỉ một chút thôi thì sẽ chẳng có gì lạ nếu như cậu ta có một chút sự cố vui vẻ với tôi… à nhầm, với người phụ nữ hơn tuổi, phải không…?

“Cô đừng có mà tự ý nổi hứng vì mấy thứ kì lạ mà thay vào đó cũng nghĩ lời độc thoại đi!”

Đừng có ném tẩy vào người thư kí có hiện diện như viên sỏi trên vỉa hè.

“Thôi được rồi Sawamura-chan, cậu đang suy nghĩ đến cảnh nào đây?”

“Xem nào… trước tiên thì điểm hấp dẫn của cô nằm ở phần chân ngực đúng chưa?”

“Chân ngực…?”

“Ừ, mấy chỗ phình ra đó từ trên hay bên hông áo ba lỗ không nhìn thấy được mà từ dưới lại thấy được… Đó là điểm moe của cô: không táo bạo để lộ cũng không cố ý giấu đi, lành mạnh nhưng tự nhiên và đôi chút xấu hổ nếu ai đó nói ra!”

“Hự…”

Không hề lo lắng chuyện mình rõ ràng đứng thứ ba về số lượt bình chọn trong số ba nữ chính hiện tại, Eriri bộc lộ niềm tin dê già thường thấy.

Thật sự giá mà cô ấy có thể nghĩ đến những người bị liên luỵ bởi cái sự nhạy cảm nhầy nhụa của mình.

A a.

Cuối cùng hai ta đã đến được đây rồi nhỉ?

Em biết mà phải không? Rằng em đã đẩy chị xuống?

Và rồi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Chờ chút, sao người em cứng đơ như khúc gỗ thế này?

Nếu đã đi xa đến thế này thì chỉ còn có hai lựa chọn.

…Vào thật nhanh và mạnh, hoặc từ từ chậm rãi, vậy thôi.

Này? Sao em không thò tay vào từ đó.

Ý chị là chị chưa quen với chuyện đó.

Hể? À chị không có ý như thế. Chị không có ai khác cả.

Thôi nào, hồi nhỏ chúng đã làm chuyện gần giống như này rồi sao…

“A a a a a a, dừng lại, dừng lại dừng ngay lại~!”

“Ối, có chuyện gì thế Sawamura-chan! Mình nghĩ vẫn ổn mà~!”

“Không không không không! Không nói chuyện về thời thơ ấu hay ngày xưa gì hết cả~!”

Sawamura Spencer Eriri: cô gái liên tục ném boomerang về mọi hướng rồi bay về cắm trúng mình.

Điều gì sẽ còn lại sau cơn cuồng loạn của cô? (câu trả lời: một nữ chính không nổi)

※ ※ ※

“Rồi, giờ thì tiếp tục nào…”

Bản phác thảo của Michiru cuối cùng cũng xong bởi đôi tay run rẩy của Eriri vẫn còn đầy cảm xúc ngay cả khi người mẫu đã làm xong, còn mọi người nghỉ ngơi tận hưởng thời gian thư giãn.

Chí ít giờ Eriri đã đứng dậy như thể cô đã bình tĩnh lại.

“Giờ đây là phần khó nhất theo nghĩa nào đó. Phải chuẩn bị tinh thần thôi.”

Đúng vậy, người mẫu tiếp theo sẽ không giống bất cứ người mẫu nào trước đó.

Như Eriri đã nói, đây sẽ là phần khó nhất ngày hôm nay và là mắt xích yếu nhất.

Sau cùng thì người mẫu kế tiếp không có ngực, không có dáng, không có tâm và chỉ có nhiều tài sản: tập hợp của những điều tiêu cực – Sawamura Spencer Eriri…

“Chuẩn bị nào cái cô vừa xấu vừa béo vừa u ám này… nữ chính thấp kém của thấp kém chẳng có gì đáng khen ngoài cặp tất mỏng của mình Kasumigaoka Utaha.”

“…”

..Cái gì

“Có chuyện gì thế. Nhanh chuẩn bị đi.”

Eriri hất hàm để lộ rõ bản chất méo mó trên khuôn mặt.

Trông cô thật xấu xí khi cái tâm để ra ngoài,thậm chí còn khơi dậy sự tò mò của giới khoa học về ví dụ cho việc gen thừa hưởng từ những bậc cha mẹ có thể bị lãng phí khủng khiếp như thế nào.

Đáng lẽ cô mới là người làm việc đó Sawamura-chan.

“Tôi đã nói là ta không có thời gian đúng chưa? Làm như tôi có thì giời để làm người mẫu vậy.”

Mấy ai thành thật nói thấy hợp lí khi cô lấy cái cớ đó để biện minh cho sự thiếu chuẩn bị của mình chứ? Nhấc cái mông lên làm đi, cái đồ lười biếng này.

“Cái gì! Cô thực sự chẳng có ích gì kể từ lúc bắt đầu cái trò thư kí vớ vẩn vô nghĩa đó, vậy thì hãy dùng cái cơ thể hoa mĩ chỉ hữu ích vào những lúc như này mà đóng góp cho nhóm đi!”

Cái gì cơ? Cuối cùng thì cô không thể bán sách nếu không dựa vẻ quyến rũ trưởng thành của tôi sao? Sao cô không thử một lần tăng doanh số bán mà không cần nhờ tôi giúp đi?

“Sai lầm cũng có giới hạn thôi… Cô chẳng có gì ngoài đôi tất đi kèm. Không khác gì miếng thịt bọc bên trong đôi tất!”

Hôm nay cô thực sự bốc mùi như ông già thật đấy?!

“Ừ, giờ tôi không nương tay nữa đâu. Giờ thì cô muốn đi tất như nào Kasumigaoka Utaha? Đi cả? Cởi một nửa? Hay là cởi hết?”

Cô là ai thế, Misaki Kurehito à?

“…À đúng rồi, thế thì ta thử làm cái mà ta chưa từng làm trên trọn bộ vỏ gối và tapestry đi.”

Đừng có nói đó là…

“Đúng vậy! Quần tất bị rách cấm kị! Ta sẽ cho họ thấy từng sợi vải từ khoảng cách chưa từng thử trước đây khi chúng khiêu gợi cấn vào mông qua các khe hở…”

Cái gì thế, ảo tưởng của Maruto Fumiaki à?

“Ai quan tâm đến chuyện đó! Bây giờ ngoan ngoãn để làm rách quần tất đi Kasumigaoka Utaha!”

Bỏ qua việc hành vi trên chẳng hề chuẩn mực một chút nào, cô mới là người phải ngoan ở đây Sawamura-san…

“Cái gì, cô định chống lại tôi sao…?”

Nếu cô mong đợi người khác tạo nên sự độc đạo thì sao không tự mình làm trước đi? Đó chả phải cách của người sáng tạo sao?

“Ai dám nói chuyện về sáng tạo ở đây hả!?”

Nhưng như bạn thấy đấy, bạn đang nói về chuyện cởi tất một nửa, khoe mông hay lấy tay che ngực mà không kìm nèn gì cả thì đó là lí do vì sao khó để có được tư liệu mới. Có vẻ như chuyện đó cũng không giúp cho bạn trở nên nổi tiếng hơn đâu.

“Hẳn rồi, mọi chuyện đã bùng nổ vào sinh nhật tôi mới ngày hôm kia!”

Mọi thứ chỉ còn lại là… phải rồi, thế thì lên giường khoả thân mà cúi đầu xuống che đi bộ ngực không tồn tại thì sao? Cũng không tệ nếu đó là buổi sáng ngày hôm sau phải không?

“Nghe người khác nói đi Kasumigaoka Utahaa!”

“…Này Katou-chan.”

“Ưm~ chuyện gì thế Hyoudou-san?”

“À, cậu dừng nghịch điện thoại lại đi… Giờ thì ta phải làm gì đây?”

“Ừm, chỉ cần để hai người ở cạnh nhau là ổn thôi? Sau đó ta chỉ cần chụp vài tấm ảnh rồi Eriri sẽ dùng chúng thôi.”

“Ừ phải rồi, ta có thể làm được khi họ xâu xé quần áo và quần tất của nhau trong lúc chiến đấu… nhưng mà còn những lời độc thoại của họ thì sao? Thư kí không còn viết nữa rồi.”

“Vẫn ổn àm, nếu ta không làm được thì lấy đại mấy câu phù hợp từ galge ở quanh đây thôi?”

“…Cậu đột nhiên cũng liều lĩnh thật đấy Katou-chan.”

…Sao thế? Sao cậu lại cứng đờ như vậy.

Giờ thì sao, chùn bước sau khi thấy những gì mình đã làm sao?

Phư phư, sau tất cả những gì cậu đã làm… Tôi đoán đó là con người cậu.

Được thôi. Giờ bỏ cuộc đi, tôi không bận tâm đâu.

Dù sao thì tôi vẫn tự tin mà.

Không, không phải theo cách mà tình cảm của cậu sẽ không thay đổi.

Chuyện này chỉ liên quan đến tôi mà không còn ai khác.

Tôi sẽ mãi đợi cậu nếu cần thiết.

Bất kể khi nào, bất kể nơi đâu.

Tôi sẽ luôn yêu cậu.

Kể cả ngay sau khi nói vậy thì tôi vẫn luôn mong giờ cậu sẽ làm luôn với tôi hiểu không?

Kết thúc rồi hả?

Chúng ta đã mất hơn mười năm để đến được đây đúng không?

Hể? Ý mình là, không phải mình luôn nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này ngay sau khi chúng ta gặp nhau đâu…

…Phư phư, không cần phải nói cũng biết.

Thấy chưa, ta đã gặp nhau hồi lớp 1.

Chúng ta trải qua nhiều điều. Hai ta đã khóc rất nhiều.

Thậm chí còn xa nhau một thời gian.

Và còn nữa, khụ…khụ..

Xin lỗi, mình xin lỗi.

Mình, đã, luôn, như vậy, mình rất xin lỗi…

Cậu là người duy nhất… và mình vẫn… chưa…

Ueeehh- c-cảm ơn... cảm ơn... fueeeeee~

※ ※ ※

“…Hà”

Phù…

“Mừng~ hai người quay lại nha~”

“Trời ạ~ hai người dính với nhau thật đấy hở? Cứ thế mà kết hôn đi.”

“Cô có nghĩ đây là cảnh hay nhất để sử dụng câu thoại đó không…?”

Eriri kệt sức lảo đảo bước xuống giường.

Và tôi - thư kí đáng lẽ ra phải là viên sỏi trên vỉa hè - cũng vậy, lê thân mình ra khỏi giường.

“Dù sao thì đã quyết định xong định hướng cho ảnh minh hoạ các thành viên trong nhóm thì chẳng còn cản trở gì đến Comiket-gì đó rồi?”

“Ờ phải, mỗi tội là tôi là người làm từ đầu đến cuối.”

Mặc dù không khí uể oải bao trùm không gian, nhưng trên khuôn mặt mọi người đều hiện lên cảm giác mãn nguyện như thể đã vượt qua vô vàn thử thách.

Và thế là sự kiện kì lạ của hôm nay đã kết thúc.

“Hử? Khoan đã, hình như vẫn còn…”

“Em xin lỗi đã đến muộn! Lớp học tan không đúng giờ gì cả!”

“…”

“…”

“…Ta cũng có gọi Izumi-chan phải không?”

Và thế là hai cặp bưởi không có trên người Eriri xuất hiện khi mọi người không cảnh giác.

“Hể? Mọi người sao vậy? Trông mệt mỏi quá vậy?”

“…Cô có khả năng tàng hình hơn cả Megumi đấy Hashima Izumi.”

“Thật luôn, cậu có thể ngừng khịa cả mình lẫn Izumi được không Eriri?”

Và Eriri gầm gừ còn tệ hơn bình thường với đàn em và đối thủ của mình với tư cách hoạ sĩ luôn che giấu mọi bộ phận trên cơ thể ngoại trừ bộ ngực đó.

Tuy nhiên, nói riêng với lần này thì tôi… à không, thư kí cũng có cùng quan điểm với Eriri.

Rốt cuộc cô ấy có ý gì khi không học cùng trường cũng không phải là học sinh trung học…

“Nào, chị muốn em làm gì cũng được! Em chấp nhận hết tất cả miễn là để trả ơn senpai!”

“Hự… Đừng có mà tỏ ra ngoan ngoãn với tốt bụng nữa!”

Đúng vậy, thái độ chân thành và trong sáng đó khiến tôi không hài lòng.

“Ừm nghe này hai người, mấy cái biểu cảm không phải tệ quá sao khi ta đã gọi em ấy đến tận đây?”

“Không phải lo cho em đâu Megumi-san. Cái quan trọng là tư thế cho em. Nào, làm luôn cho nóng đi các chị!”

“Ề tồ, giờ thì… phải làm sao giờ?”

“Hừm, chả có gì ngoài việc khoe thân hình loli cùng bộ ngực của em nó cả. Kiểu như khoả thân ngồi xuống co gối lên để ép chặt bộ ngực vào giữa. À, đi tất nữa nhé.”

“…Hyoudou-san, dạo gần đây cô bị ảnh hưởng bởi sở thích otaku nhiều nhỉ?”

Senpai…? Senpai…? Senpai…? Senpai…?

Có chuyện gì sao? Trông anh hốt hoảng thế.

Ôi trời ạ, em đã trưởng thành từ lâu rồi đó biết không?

H-hẳn rồi, em thấy mình trưởng thành nhanh hơn người khác một chút.

Nhưng mà nghĩ lại thì

Anh biết mà… anh là lí đo để em trưởng thành đó senpai.

Em nghĩ về anh, khi trưởng thành đó, senpai.

Phư phư, em đùa thôi.

Thôi mà, em không thể làm chuyện biến thái như này khi còn quá nhỏ đâu.

À mà… có thể từ giờ chuyện đó sẽ vượt qua cả đùa đó.

Em sẽ trưởng thành cùng với anh, senpai…

“Tôi không vẽ đâu! Đừng có bắt tôi làm việc đó!”

(Hết)

Memory of Lily 00

Kashiwagi Eri x Kasumi Utako

Hội thoại đặc biệt

Eri (từ giờ sẽ là E): Vâng, và lần này tại EgoLil chúng ta chào đón một vị khách đặc biệt Kasumi Utako-sensei~! Xin hãy dành cho cô ấy một tràng pháo tay!♪

Utako (từ giờ sẽ là U): Cảm ơn mọi người, Kasumi Utako đây.

E: Phù~ Dù sao thì tiến độ lần này còn tệ hơn mọi khi đấy biết không. Thực sự rất cảm ơn DCP Printing hết lần này đến lần khác.

U: Nhưng mà tôi vẫn không nghĩ rằng deadline của mình lại sớm hơn của cô những một tuần.

E: T-ta cần có thời gian để đọc lại và hiệu đính… khoan đã, không phải là do cô cứ thêm vào những chuyện nguy hiểm đúng chưa? Cô có nghĩ đa số chúng đều bị loại vì đã đi quá giới hạn hay không?

U: Cô nói đến chuyện nguy hiểm là chuyện nào? Như kiểu việc ██-sensei của circle ██ phải hoãn lịch phát hành light novel của mình vào tháng 9 do ưu tiên các hoạt động doujin ở kì NatsuKomi vừa rồi…

E: Oa~ oa~ oaaa~! Dừng lại, dừng lại, dừng lại ngay! Tôi cũng vẽ ông ấy với tư cách là khách mời thế nên đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!

U: Có vẻ như cô đã bỏ bớt các tác giả có thể bằng những lời lẽ vô duyên đó Kashiwagi-san, cô không thấy có vấn đề gì sao?

E (lảng tránh): È hèm, dù sao thì vì lần này là sách Saekano và có vẻ như tập cuối anime sẽ được phát sóng ngay trước khi cuốn sách này được phát hành nên là…

U: Cô thôi tự mãn đi được không Kashiwagi-san? Cô mới chỉ nộp tác phẩm sau khi tập cuối phát sóng thôi đúng không?

E: Oaaaaaa! Làm như tôi sẽ làm điều gì khủng khiếp…

U: Hay cô dám khẳng định như vậy? Vậy thì tôi tiết lộ tập cuối làm bằng chứng nhé? Ở đoạn cuối khi Đạo đức-kun… à nhầm, nam chính Tomoya-kun sẽ nói “Trận chiến của chúng ta chỉ mới…”

E: Oaaaaaa! Đợi chút đừng tiết lộ ra! Tôi vừa mới thu âm xong tập cuối mà còn chưa xem!

U: Giờ là chủ nhật à, ừm… mấy giờ rồi?

E: Thôi ngay đi, chí ít cũng đừng để lộ thời gian ra… đúng rồi Saekano, Saekano! Cô thấy anime thế nào Kasumi-sensei?

U: Ừm, tôi không thể nhận xét chuyên môn được vì tôi xem ít series nhưng thật lòng thì tôi thấy phần hoạt cảnh được làm khá tốt.

E: Tôi biết mà. Tôi thích những hình ảnh minh hoạ ở truyện gốc nên thật ra tôi cũng không hình dung sẽ ra sao khi nghe tin sẽ được chuyển thể thành anime~

U: Nhưng tôi nghĩ phần hình ảnh được cân đối rất tốt cho anime, kịch bản được lên, kĩ năng của các diễn viên lồng tiếng và âm nhạc tất cả được gói gọn rất tốt. Tuy nhiên cốt truyện không gì đặc sắc ngoài moe.

E: Đúng chưa? Trên hết là các nhân vật rất dễ thương! Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

U: Tôi bỏ qua cho cái chuyện cô tự mãn như vậy.

E: V-vậy Kasumi-sensei cô thích nhân vật nào nhất? Không có gì ngạc nhiên cả nhưng tôi nghĩ Eriri-chan là…

U: Tomoya-kun.

E: …Hả?

U: Còn ai khác ngoài nam chính Tomoya-kun.

E: K-khoan đã, Kasumi-sensei… thật đấy à?

U: Làm sao? Nữ chính thì cũng không bị ràng buộc gì đúng không? Nếu vậy thì tôi chọn ai cũng không có vấn đề gì đúng không?

E: Ư… N-nhưng mà Tomoya, giống như, một tên otaku tệ hại nhất đây? Kiểu, ngay cả trên mạng thì ở đâu cũng ghét hắn.

U: Tôi không quan tâm ai ghét ai. Tôi ủng hộ nam chính trong Saekano. Có vấn đề gì không?

E: Đợi đã, sao giờ tự nhiên nghiêm túc thế…

U: Nếu tôi thích Đạo đức… Tomoya-kun thì liên quan gì đến cô?

E: N-như tôi đã nói… Tomoya không thể tự mình làm bất cứ điều gì mà chỉ biết nói, luôn tỏ ra vẻ ta đây trước mặt gái nhưng chỉ là một tên otaku đeo kính kì quặc.

U: Nhưng cậu ta khá đáng yêu khi không đeo kính. Cơ mà tôi không nghĩ cô nên để ý chuyện đó.

E: Ư…

U: A thật là may quá đi. Mừng là nhân vật của tôi không có khúc mắc gì với nhân vât của cô Kashiwagi-san. Sao cô không dành thời gian vẽ doujin Eriri bị hiếp đi? Trong lúc đó tôi cũng cho ra một fanfic hấp dẫn…

E: Đợi đã Kasumigaoka Kasumi! Đừng có đánh lạc hướng trong khi tôi đang cố gắng để nói rằng chúng ta không liên quan gì đến chuyện này!

U: Đừng có mà tiết lộ tên thật của người khác Sawamura-san!