Người dịch: Hoàn simp Megumi.

Bối cảnh: Chương truyện được phát hành lần đầu khi được tặng kèm khi mua Blu-ray 1 của Saenai Heroine no Sodatekata ♭, được viết tiếp và phát hành trong cuốn Saenai Heroine no Sodatekata FD 2.

------

Năm cô nàng giận dữ

“Vậy là tất cả chúng ta đã ở đây rồi, giờ thì ta lấy biểu quyết được chứ?”

Vào buổi đêm thu lạnh giá ở vịnh Tokyo.

Tuy nhiên, cái lạnh của mùa thu chẳng là gì so với việc bạn bị nhốt trong phòng khách sạn với hai, à không, đúng hơn là với năm người con gái.

Ngay bây giờ, chính vì cái bầu không khí căng thẳng bất thường mà họ đã tạo ra, căn phòng bí bức đến mức làm bạn đổ mồ hôi.

“Được rồi, ở đây ai đồng ý Katou là người có tội, hãy giơ tay lên.”

“…”

“…”

“…”

“Bốn phiếu có tội… Dựa vào kết quả bầu chọn vừa rồi thì chúng ta đã nhất trí rằng cô ta có tội.”

“Ề tồ, như vậy có ổn không Kasumigaoka-senpai?”

“Cô là bị cáo nên không được biểu quyết đâu, nhưng nếu cô cũng muốn thừa nhận có tội thì có nghĩa là cả năm người ở đây đều nhất trí là có tội.”

“À, ý em không phải thế, em chỉ muốn thắc mắc thôi mà.”

Trong khi tất cả mọi người trong phòng đều giơ cao tay thì chỉ có một người đưa bàn tay qua vai một chút…

Không phải, Katou Megumi nhanh chóng hạ bàn tay đang từ từ giơ lên đó xuống và trưng ra cặp mắt cá chết như một lời phản đối tới vị chủ tọa tàn nhẫn, người đã chủ trì cuộc họp này được một lúc… đấy là Kasumigaoka Utaha…

“Hết cách rồi nhỉ, giờ cô muốn hỏi gì?”

“Ề tồ, là về cái thực tại mà em quay lại sau khi đi tắm, tất cả mọi người tập trung tại đây và em tự dưng được phong làm bị cáo ấy?”

Đúng như lời vừa nói, trong khi các thành viên khác đều mặc lên mình những bộ đồ ngủ đầy màu sắc thì Megumi là người duy nhất nhẹ nhàng quấn lấy cơ thể còn hơi ấm sau khi tắm bằng chiếc áo choàng tắm của khách sạn…

“Thật không may, phiên tòa đã được tiến hành theo đúng thủ tục… Tôi muốn cô thực hiện phán quyết này một cách nghiêm túc, Katou-san.”

“Chị đang tiến hành mà không có bị cáo chứ đừng nói đến luật sư phải không?”

Và trong một bầu không khí trang trọng đến mức không có cơ hội để đi vào màn miêu tả gợi cảm như vậy, cơ thể Megumi run lên vì một lời kết tội vô lý mà cô ấy không biết gì cả.

Tuy nhiên.

“…Chỉ hôm nay thôi, cậu không thoát được đâu, Megumi.”

“Eriri?”

Thường thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bảo vệ Megumi, nhưng có thể chắc chắn nói rằng người bạn thân nhất Sawamura Spencer Eriri cũng đang nghi ngờ Megumi. Biết rằng người bạn đang nhìn chằm chằm vào mình, tâm trí của Megumi như bị bao phủ bởi những đám mây đen.

“Đúng đúng, khi mà mọi người đều đang cố gắng cho FuyuComi thì hai người lại biến mất thì không khác gì phản bội cả!”

“Hyou… Hyoudou-san?”

Và đó là lúc Megumi biết rằng ngay cả Hyoudou Michiru thường không thích những tiểu phẩm ngớ ngẩn của Utaha nhưng giờ cũng ủng hộ và hùa theo. Trong tâm trí của Megumi như có tiếng báo động của khu vực sắp có thảm họa xảy ra vang lên.

“Chị đã làm gì… Chị đã làm gì với Tomoya-senpai ở Odaiba vào đêm khuya lúc mà hai người ngắm biển ấy, Megumi-san?”

“Cả Izumi-chan sao…”

Giờ thì đến cả Hashima Izumi thường không để tâm đến chuyện xung quanh cũng biết việc Megumi đã đi đâu… Không không, tôi[note58425]biết rõ rằng Megumi đã bị hiểu lầm, trong tâm trí của Megumi chắc đang phát một anime của Noitamina: “Tokyo Magnitude 8.0”. À không, thế thì hơi quá rồi.

“Không, đấy chỉ là một cách để không cản trở hoạt động sáng tạo của mọi người thôi.”

Cuối cùng thì Megumi cũng nhận thức được rằng mình đang bị xét xử và để tự bảo vệ mình ngay lúc này thì cô ấy lại đưa ra một lời bình nhạt nhòa như thường lệ, chẳng khác gì cô ấy đang tự kéo mình sâu hơn vào mớ rắc rối này.

Nhưng mà.

“Mừng vì chị đã nói, ai đã là người không làm gì vào lúc đó vậy Megumi-san?”

“Ư…”

Cách nói như vậy thật hiếm thấy ở Izumi - người mà không phải thành viên chính thức của circle.

“Me, Megumi…?”

“À ừm Eriri sao vậy? Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu không mít ướt như thế.”

“Này Katou-chan, cậu nói là “không cản trở hoạt động sáng tạo của bọn mình” có nghĩa là gì vậy? Cậu thấy không vui thì cậu cứ im lặng lướt điện thoại như mọi khi đi.”

“Ư…”

Nói đúng hơn là lí do vì sao điều đó không tác động đến cô ấy là vì cảm giác tội lỗi khiến cô ấy cảm thấy bớt ngây thơ lại trước những nghi ngờ thường bị bỏ qua.

"Này, Katou-san nếu bây giờ cô thành thật nhận lỗi của mình cô sẽ không bị trừng phạt nặng nề đâu."

“Kasumigaoka-senpai…”

"Nhưng nếu cô cứ viện cớ như 'vì lợi ích của bọn tôi' thì tôi sẽ không tha thứ cho cô… Tôi sẽ vạch trần tội lỗi của cô ra ánh sáng, truy cứu trách nhiệm của cô một cách triệt để và nghiền nát cô để cô không bao giờ làm điều tương tự một lần nữa... Bây giờ, cô chọn cái nào?"

Utaha, người được cho là chủ tọa phiên tòa cho đến lúc này, đột nhiên thay đổi thành một công tố viên (trong một bộ phim truyền hình Mỹ) và ép Megumi phải chọn lựa…

“Thừa nhận tội ác? Thừa nhận bản chất của một con điếm bẩm sinh sẽ đi lừa mọi người và đàn ông mà mặt vẫn lạnh như tiền? Tôi sẽ tha lỗi cho cô với điều kiện là cô sẽ phải viết chữ “正”[note58424] năm lần lên đùi trong của cô bằng bút không xoá được.”[note58423]

“T-Thật là một hình phạt tàn ác, Kasumigaoka Utaha…!”

Trước những lời của Utaha, khuôn mặt của Eriri méo mó vì sợ hãi…

"Điều đó chẳng phải là rất xấu hổ sao?”

“Tại sao lại là đùi?”

Trong lúc đó, Izumi và Michiru nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ, không hiểu mức độ nghiêm trọng của hình phạt – vốn là điều khó hiểu đối với những người không biết mấy về doujinshi khiêu dâm…

“Katou-san, cô là người lựa chọn đấy.”

Cả Megumi vẫn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình…

Tuy nhiên, chỉ dựa vào phản ứng của Eriri, cô ấy đã cảm nhận được âm mưu thâm độc của Utaha và nhìn thẳng vào nụ cười nhếch mép của mụ công tố ác quỷ đó…

Bị áp lực bởi sức mạnh dâm tà của cả hai, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng...

“Ừm, vậy sao…”

Sau đó, không gian như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng trong ba mươi giây.

Megumi sau khi suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở miệng…

"Mình nghi rằng Kasumigaoka-senpai như muốn đổ hết lỗi cho mình nên mới đánh lừa tất cả mọi người ngay từ đầu như vậy, nhưng còn ý của mọi người sao?”

“…”

“Katou-chan?”

“Megumi-san?”

“Megumi…?”

Tuy nhiên, giọng điệu của cô ấy không giống với một bị cáo đang cố gắng đang cầu xin sự cảm thông, xin sự khoan hồng của kiểm soát viên và chủ tọa…

Đó là lời của một luật sư vô đạo đức (trong một bộ phim truyền hình Mỹ), người sẽ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp để chứng minh là bị cáo vô tội và nhằm mục đích vô hiệu hóa phiên tòa khi bị cáo không thắng.

“Tôi tò mò không biết cô đang muốn nói đến điều gì, Katou-san?”

Trong khi ngồi trên giường, Utaha lườm Megumi với vẻ mặt nghiêm túc…

"Nó giống như Skybar, hay căn phòng thứ ba mà không ai trong chúng ta biết."

"Tôi là người đã trả hết mà? Đó là tiền thật mà tôi tự kiếm được. Không có lý do gì để truy cứu chuyện đó cả.”

Thái độ thù địch của cô ấy đối với Megumi càng rõ ràng và công khai khi bị Megumi đột nhiên vùng dậy nói lên những mặt tối của mình.

“Không, nhưng mà senpai sao ngay từ đầu chị lại cần phải đặt trước như thế? Ý em là mục đích của chị đã quá rõ ràng rồi.”

“Ka-Kasumigaoka Utahaaaaaa.”

Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy phản ứng của ba người đã thành công theo lời dẫn dắt của Megumi, đặc biệt là phản ứng của Eriri với hai bím tóc run lên, Utaha tặc lưỡi trong lòng…

"Đúng vậy, nghĩ kỹ lại, cậu ấy cũng không phải là người đầu tiên đánh lẻ..."

"Sawamura-san, cái đó..."

"Tớ đã nghĩ rằng việc đó chưa từng xảy ra và đổ lỗi cho Megumi, tớ còn là người đầu tiên ủng hộ mụ ta nữa… Suýt nữa thì tớ bị lừa rồi!”

“Ề tồ… Ừm”

Về phần Utaha, cô ấy như muốn nói một cách bình tĩnh với Eriri rằng: “Cô Sawamura, hiện tại cô đang bị Katou lừa rồi.”

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Megumi đang nghịch điện thoại của cô ấy như thường lệ và chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“Này! Nói gì đi, Kasumigaoka Utaha!”

“…Tôi không còn gì để nói nữa. Tôi không thể ở lại một nơi như này nữa, tôi về phòng của mình đây.”

Kết quả là Utaha nhận ra rằng mình đã bị đánh bại, chưa kể đến nguy cơ rằng mình sẽ bị ám sát vào sáng mai, cô ấy đứng dậy và cố gắng về phòng.

“Úi chà, em sẽ không để chị thoát đâu, senpai.”

“Không…”

Michiru đã chặn lối thoát duy nhất của Utaha trước khi cô ấy kịp ra đến cửa.

Tiếp theo, như một cách để giữ Utaha ở lại, cô gái mặc áo tank top và quần đùi giơ cả tay và chân của mình tiếp cận Utaha.

“Hyou-Hyoudou-san, cô định làm gì tôi?”

Đúng như dự đoán, Utaha đang cố tỏ ra mạnh mẽ cũng không khỏi cảm thấy rằng mình đang gặp nguy hiểm, nhưng...

“Không, không sao đâu, Tomo đang ngủ ở phòng của senpai nên em không thể để chị về đó được.”

“A…”

Tuy nhiên, có vẻ như người nên cảm nhận được sự nguy hiểm lúc này chính là cậu bé đơn độc buồn bã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng và có vẻ như đang ôm gối ngủ một mình ở phòng bên cạnh…

Và một vài phút sau sự ồn ào đó…

Phiên tòa đã kết thúc, đúng như Megumi đã dự đoán, và một bầu không khí thoải mái dần dần thế chỗ những áp lực trước đó kèm theo đó là sự mệt mỏi tràn ngập giữa năm cô gái.

“Cái đồ, cái đồ, cái đồ,… Kasumigaoka Utahaaaaaa!”

“Đợi đã, Sawamura-senpai! Đừng cho học sinh cấp hai xem bức ảnh đó!"

Tuy nhiên, trong cùng lúc đó, chỉ có Eriri vẫn còn tức giận và vẫn đang ở lại tòa án tưởng tượng và vẽ vào cuốn sổ phác thảo của mình với tư cách là một họa sĩ tòa án hợp pháp…

"Hừ, mới thế này mà đã bị dọa sợ thì cần thêm trăm năm nữa em mới vượt được qua chị mày đó.”

“Nếu là kiểu vẽ đấy thì em sẽ không vượt quá ranh giới cho đến khi mười tám tuổi đâu.”

Eriri vừa mới vẽ xong bức tranh Utaha (chi tiết về tư thế và trang phục được lược bỏ) mà trên bụng và đùi có rất nhiều chữ “正”

thêm cả mũi tên chỉ vào vùng đó cùng mấy dòng chữ kiểu như “cứ dùng tự nhiên” và “toa lét”.

"Thế giờ cô tính làm gì với tôi hả Sawamura? Cô tính phạt tôi ngoài đời y như hình phạt trong ảnh hả? Để cho cậu trai đang đợi ở phòng bên cạnh làm à?"

“Không đời nào cậu ấy làm chuyện đó! Kể cả thế thì đấy cũng là phần thưởng cho cô!”

“Ôi trời, hội con gái tệ thật đó nha!”

“Izumi-chan, kệ mấy chị kia đi rồi nói chuyện với chị qua LINE được không?”

“À ừm Megumi-san, mình cùng phòng mà làm thế thì kì thật đấy…”

“Chị thấy bình thường mà. Mà em đưa chị về phòng được không senpai?”

“Nếu không còn chuyện gì thì chị thấy hơi buồn ngủ rồi đó…”

Như để chứng minh cho câu nói trên, Utaha vừa lấy tay che miệng vừa ngáp dài lấy hai ba cái.

“Nếu chị muốn ngủ thì dùng phòng của em với Hashima-chan ấy…Oáppppp.”

Đồng cảm với cơn buồn ngủ Utaha, Michiru cũng che miệng ngáp lấy ngáp để.

Trước khi mọi người kịp nhận ra thì đồng hồ đã điểm ba giờ sáng.

“Phòng này đông người quá nên chị sẽ mượn phòng của Hyoudou-san. Đưa chị chìa khoá đây.”

“…Thế thì em đổi với chìa khoá phòng senpai.”

“Chị muốn về phòng để lấy hành lí.”

“Sáng mai dậy mọi người sẽ cùng lấy được chứ? Chị muốn đi ngủ thì thế này là đủ rồi đúng không?”

“…”

“…”

Dù sao hai người đã buồn ngủ cực độ nhưng dường như vẫn còn rất nhiều cuộc thương lượng ẩn đằng sau.

“Nhưng nếu chị lẳng lặng đưa cho em chìa khoá thì có bao nhiêu phần trăm em sẽ không đột nhập vào phòng Rinri-kun đang ngủ?”

“Em không quan tâm đến chuyện đó. Tomo với em là người một nhà nên có thể ngủ chung phòng.”

“Chị sẽ không bao giờ đưa em chìa khoá phòng đâu Hyoudou-san.”

“Nếu thế thì em sẽ không để chị thoát đâu senpai.”

Izumi: “À này Megumi-san?”[note58426]

Megumi: “Sao thế Izumi-chan?”

Izumi: “Bầu không khí của circle lúc nào cũng thế này ạ?”

Megumi: “À, họ đều là người tốt mà phải không? Miễn là Aki-kun không bị đụng tới.”

Và kim đồng hồ tiếp tục quay.

Đã hơn bốn giờ sáng, khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn im lìm ngoại trừ ánh sáng lấp lánh từ cây cầu Rainbow.[note58427]

Đúng như dự đoán, Eriri đã rất mệt và không còn di chuyển cây bút chì được nữa.

Izumi đang xem điện thoại cũng không còn chịu được cơn buồn ngủ.

Michiru dựa lưng vào cửa để chặn đường Utaha và cũng bắt đầu hơi gật gù.

Utaha thì cứ ở đó chán ghét lườm nguýt Michiru nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Và vẫn như mọi khi, Megumi im lặng chơi điện thoại mà không để quấy rầy bởi hoàn cảnh xung quanh.

Hội năm người đã tạo ra bầu không khí căng thẳng cực độ, chỉ cần một người chịu quá giới hạn thôi là mọi thứ nhanh chóng tan tành.

“À, à đúng rồi! Mọi người có đói không? Mình chắc chắn có mang sô-cô-la Anh của bố mình mang về đó…”

“Bỏ đi.”

Eriri – người không thích bầu không khí trong phòng - vui vẻ lục lọi trong túi mình, nhưng…

Vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, Megumi ngăn cản hành động đó bằng chất giọng nhạt nhẽo nhưng sắc cạnh.

“Ể, ể, sao thế Megumi?”

“Cậu đang nhắc đến đúng loại kẹo ở lần đi cắm trại trước phải không Eriri? Có cần mình nhắc lại hậu quả lúc đó không?”

“Ư, ư…”

Chỉ vài tuần trước.

Chiếc “sô-cô-la lưu niệm Anh” mà Eriri mang đến buổi cắm trại Tateshina cùng với cả bốn người mà không có Izumi đi cùng, có hình cái chai xinh xắn (với kẹo sô-cô-la bên trong).

Phải, Megumi nhớ chính xác thứ chứa trong hộp đó có hình dáng giống hệt cái Eriri vừa mới lấy ra.

“Khò, khò…”

“…”

“Khòòòò, khòòòò…”

“…”

Trong khi đó chuyến phiêu lưu của Michiru đến đại dương Ngủ Say tiếp tục khởi hành cho đến khi không còn quay đầu lại được nữa.

“Khò, khò…”

“…”

“Đứng lại đó Kasumigaoka-senpai.”

“Chậc…”

Michiru hớ hênh chỉ mặc mỗi quần đùi. Trong khi đang cố gắng lấy chìa khoá phòng trong túi quần đùi thì Utaha nghe thấy giọng nhạt nhẽo nhưng đanh thép của Megumi.

“Chị chỉ đi lấy nước thôi. Hyoudou-san thì chắn cửa nên chị định bảo em ấy tránh ra thôi…”

“Nếu chị muốn uống nước thì cứ tự nhiên lấy trong tủ lạnh ở kia.”

“…Nước trong tủ lạnh khách sạn thì đắt lắm.”

“Em không nghĩ đấy là lời nói từ Kasumigaoka-senpai đã thuê ba căn phòng ở khách sạn cao cấp đâu…”

Megumi từ từ đứng dậy và tiến đến chỗ Michiru như để ngắt lời Utaha, lẩm bẩm những lời lẽ tinh tế và đanh thép không chỉ ở giọng điệu mà còn ở nội dung.

“Này Hyoudou-san, nếu cậu buồn ngủ thì lên giường ngủ đi. Có đứng dậy được không?”

“Ư…ư…?”

Rồi cô để Michiru dựa vào vai rồi đỡ dậy, kéo ra khỏi cánh cửa rồi đẩy lên chiếc giường trước mặt.

“Đây Kasumigaoka-senpai, giờ thì chị ra ngoài được rồi đó? Chị đi không?”

“Ư ư!”

Rồi lần này cô quay sang Utaha…

Trong tay Megumi là chiếc chìa khoá trong túi quần đùi Michiru.

Và rồi, kim đồng hồ lại quay rồi quay…

Mới chỉ trước năm giờ sáng, khi hầu như chẳng thể nào nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ của các toà nhà xung quanh.

“Ư, ư ư…”

“Ưm, ưm…”

“Khò, khò…”

“…”

Đôi mắt Eriri tuy đã mệt mỏi nhưng cô vẫn không buông cuốn sổ phác thảo của mình.

Izumi ngả lưng trên giường và cũng dần không chịu được nữa.

Michiru thì ngủ lăn lóc trên giường.

Và còn…

“Này này Kongo Rikishi-san” [note58429]

“Em xin lỗi cơ mà nghe nó thô lỗ lắm Kasumigaoka-senpai.”

Giờ thì đứng trước cửa không phải là Michiru nhưng Utaha vẫn trừng mắt với người gác cổng ra vào.

Một bức tượng Kongo Rikishi… à không phải, đấy là Megumi đứng ở trước cửa đúng cái chỗ mà Michiru vừa mới rời đi vài phút trước.

“Thế này có quá đáng không hả Katou-san? Không có lí gì để cô phải kiểm soát tôi đến thế cả. Cái thể loại ban kỷ luật gì thế này!”

“Chị có nói gì đi nữa thì đây cũng là vì sự bình yên của circle.”

“Cô là kẻ làm suy đồi đạo đức nhưng lại muốn người khác ngay thẳng… đúng là đồ tiêu chuẩn kép.”

“Hể? Chị nói lại xem?”

“Trước đó cô lừa tôi, tôi vẫn chưa chấp nhận… Chí ít tôi còn không thành công, còn cô thì gạo nấu thành cơm rồi… chậc”

“Em xin lỗi nhưng chị đừng có gắp lửa bỏ tay người được không Kasumigaoka-senpai?”

Mặc dù hội con gái đã có một người hết chịu đựng được nữa nhưng trái với dự đoán, họ vẫn ở trạng thái cảnh giác cao độ.

Thật ra chỉ có hai người.

“Em đã nói là không giống như Kasumigaoka-senpai và Eriri, em không định làm gì với Aki-kun cả…”

“Vậy thì nói thật đi Megumi… Lúc đó cậu nói chuyện gì với Tomoya vậy?”

“…Eriri.”

Thật ra là ba người.

“Mình không phải Kasumigaoka Utaha nhưng mình cũng không chấp nhận được… bởi vì cậu lẻn ra ngoài lúc nửa đêm hồi đi cắm trại.”

“À tôi nhớ ra rồi… Kẻ phản bội biết tên của cô[note58428] đấy Katou-san”

“Trời ạ lại đào lại chuyện cũ lên rồi.”

Tôi (tác giả) cũng thấy khó chịu trước áp lực của hội con gái.

Thế nhưng Megumi vẫn tin rằng mình đúng và đối diện với họ, lẳng lặng lườm hai người kia... à không, chỉ nhìn nhau thôi.

“…”

“…”

“…”

Izumi: “Em nghĩ chị Megumi-san vẫn đáng nghi nhất.”

Megumi: “Đến cả Izumi-chan nữa à!”

Và rồi, sau đó sau đó sau đó nữa, thời gian vẫn cứ trôi…

Mặt trời đã mọc lên đỉnh đầu, căn phòng ngập tràn ánh nắng rực rỡ vào lúc mười hai giờ trưa.

“Này! Đến giờ trả phòng rồi! Còn có ai chưa ra không?”

“Ể?”

“Ưm, ưm”

“Ể, hể…?”

“Ư, ư ư…”

“Khò, khò”

Hội con gái tiếp tục cuộc thi trừng mắt dài ơi là dài cho đến tận bình minh…

Tiếng đập cửa đùng đùng cùng tiếng hét thảm thương của cậu otaku quen thuộc cuối cùng cũng kéo mọi người trở về hiện thực.