Đó là lúc đêm muộn của ngày chúng tôi tiến hành kế hoạch.

Sau khi tan học,Hide ngay lập tức ngã gục trên giường ngay khi cậu vừa mới bước chân vào nhà,nằm lăn lộn trên giường.Khi mà thời điểm hẹn gặp đang ngày một đến gần,sự lo lắng dâng trào trong tâm can cậu ngày một lớn hơn,và quãng thời gian cậu đơn độc dường như kéo dài một cách vô tận và đầy đau đớn.

-Tôi đang đến đây.

Hide rời khỏi nhà sớm hơn so với dự định một chút,không khí ngoài trời lạnh như muốn cắt da cắt thịt.Vẫn còn một chút sắc đỏ của ánh hoàng hôn còn vương vấn trên bầu trời,Hide nhìn về đó một cách mơ hồ,hoài niệm lại về những kí ức trong quá khứ.Bắn pháo hoa vào đêm hè sau thành công của vở kịch ở trường,và họ đã bị một người phụ nữ lớn tuổi sống gần đó la mắng vì làm ồn.Và tự thưởng một bữa hamburger kẹp bít tết tại BIG GIRL sau khi họ nhận được tin trúng tuyển đại học.

Tất cả những kí ức của cậu đều có sự hiện hữu của hình bóng Kaneki trong đó.Chắc hẳn Kaneki cũng có những hoài niệm tương tự như vậy về cậu.

Những cơn gió đêm vẫn thổi và Hide co rúm người vì giá lạnh.Thế rồi một chiếc máy bán hàng tự động bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Hide đứng trước cái máy bán hàng tự động và nhìn vào ô bấm để mau đồ uống nóng.Trong những loại đồ uống được bán,có cả loại cà phê đen không đường đóng lon mà Kaneki rất thích.Mặc dù cậu không quen với hương vị đắng ngắt của loại cà phê này,thế nhưng Hide vẫn mua một lon.Cậu mâm mê nó bằng cả hai tay đến khi hơi ấm của lon cà phê truyền sang cơ thể làm ấm người lên,rồi cậu bỏ nó vào túi áo khoác để giữ ấm như một cái bình giữ nhiệt.

-…Hm?

Hide đang tản bộ quanh đám đông ở phía trước nhà ga khi cậu đột nhiên nghe thấy một giọng hát trong trẻo hấp dẫn đến mức khiến cậu không thể cưỡng lại.

Nhìn về phía giọng ca đó,Hide thấy đó là một nghệ sĩ đường phố đang hát rong ở quảng trường.Anh ấy hát rất hay,thế nhưng không có người đi đường nào dừng lại để nghe anh hát cả.Cậu nhìn đồng hồ và nhận ra vẫn còn tận hai tiếng nữa cho đến thời điểm hẹn.

Hide ngồi xuống trước mặt người nghệ sĩ đường phố.

Nhìn thoáng qua thì,anh ấy có một khuôn mặt trông có phần già dặn hơn Hide.

Người nghệ sĩ đường phố nhìn Hide,nở một nụ cười rạng rỡ,và lên tiếng:

-…Chúa ở đây,vì vậy đừng có trở nên mù quáng.

Anh ấy đang hát đoạn điệp khúc của bài hát.

Chúa,hừm.Hide thì thầm với chính mình.

-Có điều gì khiến cho cậu phiền muộn sao?

-Hả?

Đang đắm chìm trong thế giới mộng tưởng của riêng mình,Hide bất ngờ được kéo trở về với thực tại bởi câu hỏi ấy.Người nghệ sĩ dường như đã để ý thấy cậu đang lẩm bẩm một mình.Hide ngước đầu lên nhìn người nghệ sĩ,sau khi anh đã kết thúc bài hát của mình.

-Tôi xin lỗi.A…Anh hát thực sự rất hay!

Hide bắt đầu vỗ tay một cách vội vã,thế nhưng người nghệ sĩ dường như đã cảm nhận được điều gì đó thông qua ngôn từ của cậu,và Hide cũng chẳng có ý định sẽ giấu giếm những chuyện đó.

Và thế là Hide bắt đầu tâm sự về những gì đã khiến cậu phải lo lắng,những lo lắng liên quan đến một con người cụ thể.

-A,làm thế nào để tôi đối mặt với chuyện này…Tôi có một người bạn thân thiết mà tôi muốn giúp đỡ,thế nhưng tôi cảm thấy mình thật bất lực.Nếu mọi chuyện diễn ra không như ý,tôi hi vọng Chúa sẽ giúp đỡ tôi.

Có lẽ những nỗ lực của cậu thật sự vô dụng.

Sau đó,Hide đã kể rằng làm thế nào,bởi vì OR mà giờ đây cậu đã không thể rút lui khỏi chuyện này.Cậu rung mình khi nhận ra hôm nay bản thân có phần to tiếng hơi mọi khi.

-Là vậy sao?.Người nghệ sĩ đường phố trả lời và im lặng trong chốc lát.Thế rồi,anh ấy tiếp tục lên tiếng.

-Thế nhưng,chẳng phải như vậy cũng ổn sao?Cậu không hề có kế hoạch hay định làm gì đó mà cậu không thể quay đầu lại,đúng không?

-Sao cơ?

-Cái cách mà tôi nhìn nhận chuyện này,quả thực là một điều tốt nếu ta giúp đỡ cho bạn bè của mình,thế nhưng chẳng phải cậu đang mất đi cái nhìn cụ thể về lí do mà cậu muốn ở bên bạn của cậu sao?Để nói một cách đơn giản hơn,chỉ cần cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên bạn của mình là đủ rồi.

Người nghệ sĩ nói chuyện với một chất giọng kì lạ.Chắc hẳn anh ta phải xuất thân từ một nơi nào đó bên ngoài Tokyo.

-Có bạn bè ở bên khiến tâm hồn ta trở nên bình yên.Không có điều gì tuyệt vời hơn,cậu có đông ý không?

Hide đã nhận được những lời động viên từ một người lạ mặt.Những ngôn từ đó đủ khiến trái tim cậu như được xoa dịu.

-Phải đó-Hide gật đầu.

-Vì một vài lí do nào đó mà tôi đã cảm thấy khá hơn rồi!Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều-Hide đứng lên.

-À,còn đây,như một lời cảm ơn

Hide mở ví ra nhưng người nghệ sĩ kia không cần tiền,nên anh ấy đã từ chối.Tuy nhiên,Hide không khỏi cảm thấy xấu hổ khi không thể cho người nghệ sĩ một thứ gì đó,và lúc đó cậu nhớ tới lon cà phê vẫn còn trong túi áo.

-Xin lỗi,nhưng đây là tất cả những gì tôi có.

Lon cà phê vẫn còn ấm.Đôi mắt của người nghệ sĩ đường phố như sáng lên.

-Wow,thật tuyệt.Tiền cũng tốt đấy,thế nhưng cũng đã một ngày trôi qua kể từ lúc tôi ăn thứ gì đó rồi.Cảm ơn cậu rất nhiều!

Người nghệ sĩ đường phố nhận lấy lon cà phê,mỉm cười và đặt cho Hide một cái biệt danh là”vị cứu tinh”.Hide chỉ đơn giản là mỉm cười lại”Anh quá lời rồi”.

Sau khi cảm ơn người nghệ sĩ,Hide tiếp tục đi.

-Hm…họ bán nó ở đau nhỉ?

Sau khi chia tay người nghệ sĩ đường phố.Hide đi đến một cửa hàng giảm giá.Bên trong tâm trí cậu đang hiện hữu lên kí ức về những lần cậu bắn pháo hoa với Kaneki.Hide mua một quả pháo hoa bắn ngoài trời và một cái bật lửa rồi tiến thẳng đến cửa hàng tiện lợi.

-Đừng bảo đó là Nagachika-kun chứ?

Kiyama bất ngờ xuất hiện.Cậu ta đang đứng tựa người vào một quầy hàng và đọc sách.

-Chào!Không chú ý thời gian à?

-Tôi không thể đứng đó đợi suốt mấy tiếng đồng hồ được.Cậu cũng đang muốn mua một cuốn sách à?

-Mm…

Hide không đáp lại,và đi đến một góc của cửa hàng tiện lợi,lấy một vài quả bóng gạo và đi đến những gian hàng khác.

-Ế?Cậu mua những thứ đó để làm gì vậy?

Kiyama đóng cuốn sách trên tay lại,đi đến để xem và nhìn qua vai Hide.

-Tôi bỗng nhuên muốn mua những thứ này vì một vài lí do-Hide giơ thứ đang nằm trong tay cậu lên và trả lời.

Khi họ cùng nhau đi đến điểm hẹn ở phía trước quán Anteiku,Sanko và Cain đã đang đứng đợi sẵn ở đó.Cain vẫy tay lên chào với họ và rồi nheo mắt lại nhìn vào bên trong quán.

-Có vẻ như Kaneki-kun vẫn chưa làm xong việc.Hãy đi nhìn xung quanh trước.Không biết rõ địa điểm mà ta muốn điều tra có thể dẫn đến những sai lầm.

Có rất nhiều con ngõ vắng vẻ xung quang quán Anteiku trông vô cùng bí ẩn vào ban đêm.

Hide đi theo sau Cain trên một con đường tối.

-Cain-san,em nghĩ có gì đó ở đây-Kiyama đang sợ hãi nhìn xung quanh tỏ vẻ hoang mang.Sanko cũng cố gắng không nhìn xung quanh.

-Phải…Tôi đã điều tra ở đây rất nhiều lần,và quả thực có một điều gì đó rất đáng lo ngại ở đây hôm nay.

-Có lẽ chúng ta không nên đi quá xa-Cain thì thào.Đột nhiên có một tiếng ồn ào.

-AHHH!Cái gì vậy?

Cảm thấy sợ hãi,Kiyama xoay sở đứng dậy.Thế nhưng đó chỉ là âm thanh tạo ra khi Hide mở gói bánh gạo của cậu ấy.

-Ah,xin lỗi.Tôi cảm thấy hơi đói bụng.

-Cậu đang làm gì thế!Cậu đang tỏ ra thoải mái quá mức rồi đấy,Nagachikia-kun.

-Hahaha,tôi đoán là tôi khá dũng cảm đấy chứ-Cậu ấy ăn hết cái bánh gạo chỉ trong một miếng cắn.

-Có thực mới vực được đạo.Này,Cain-san,đừng có đi quá xa đấy.Đó sẽ là một rắc rối thực sự nếu chúng ta bị một con ghoul thực sự tấn công.

-Vậy là Hide-kun cũng đang sợ hãi sao?

-Ừm,phải đó.Ngay cả những người dân bản địa ở đây cũng có thể dễ dàng rơi vào bẫy mai phục của những kẻ săn mồi đó.

-Ah,tôi hiểu rồi.Vậy thì hãy quay lại chỗ chúng ta vừa đến lúc nãy.

Sau đó,Cain quay trở lại nơi mà bọn họ vừa đến lúc trước.Kiyama và Sanko thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng họ đang quay trở lại nơi an toàn.

Thế nhưng,vì họ đã đi quá sâu vào những con ngõ hẹp,nên họ đã bị lạc mất nhau một cách bất ngờ.

-Ahhhhhhh,Cain-san,đây sẽ là một kết cục chết chóc!

Họ dừng lại và nhìn lên bầu trời.

-Ôi không,chúng ta bị lạc thật rồi.Một giây thôi,để tôi nhìn lên xem có gì ở đó.

Cain lôi chiếc điện thoại trong túi ra trong khi anh nói.

Họ đang bị lạc ở một nơi rất tăm tối cách xa những con phố với ánh đèn sáng,Những tòa nhà xung quanh chỗ họ đang đứng cũng không phát ra chút ánh sáng nào.Có vẻ như họ là những người duy nhất ở cái nơi đồng không mông quạnh này.

-Tô thực sự cảm thấy một con ghoul có thể sẽ xuất hiện ở đây-Kiyama nói một cách thiếu suy nghĩ trong khi cậu ta đang chỉnh lại gọng kính của mình.

Có lẽ những lời lẽ gây rợn đó sẽ là khởi đầu cho một thảm kịch.

Hide bỗng nhiên nổi da gà,cảm thấy một bầu không khí áp lực nghẹt thở đang bủa vây khắp cơ thể.Liệu có thể là…?

Trước khi cậu có thời gian để tĩnh tâm,thì điều đó đã xảy ra.

-Đúng rồi!Đây quả là một bãi săn mồi tuyệt vời!

Một giọng nói đầy chết chóc vang lên.Ngay khi giọng nói đó không phát ra nữa thì,Kiyama người mới ban nãy còn đứng cạnh Hide đã biến mất.

-Ahhhhhh!!!

Không,không phải là biến mất.Kiyama đã đâm sầm vào bức tường đằng sau bọn họ.Ngay lúc Hide ngoái đầu lại,Kiyama đã trượt xuống một đống bê tong cạnh đó.

-Kiyama-kun!

Sanko chạy tới chỗ cậu ấy và lay người Kiyama dậy.Trong tầm nhìn của mình,Hide có thể nhìn thấy một cách rõ nét.

---Đồng tử đỏ như máu.

Rõ ràng,đó không phải là đôi mắt của con người.

-Đây là trò chơi xếp hình mà tôi đã lắp ghép từng mảnh ghép lại với nhau!Giowf thì…bữa tối của ta cuối cùng đã hoàn thành!

Đứng đó là một Cain với một nụ cười mờ ám,một thứ trông giống như cái đuôi nghoe nguẩy sau lưng anh ta.

-Hide-kun,giờ thì cậu đã biết tôi là một ghoul rồi!Cậu có thấy đôi mắt đang bốc cháy như lửa này không?Hãy khắc sâu nó vào tâm trí và tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng trên Trái Đất này đi!!!

Theo sau cơn gió đêm lạnh buốt,kagune đang lắc lư sau lưng Cain phóng thẳng về phía trước,sượt qua khuôn mặt của Hide trong sợi tơ kẽ tóc và đâm thẳng vào tường.Một cái lỗ ngay lập tức xuất hiện trên bức tường bởi sức công phá kinh khủng đó,làm cho gạnh vỡ bắn lung tung và khói bụi bay mịt mù.

-Cậu đang sợ đấy à?Này,cậu đang sợ đấy à?Hãy cứ run rẩy bao nhiêu tùy thích trước mặt tôi đi!Khóc lóc!Kinh hãi!Hahahaha!!

Cái đuôi giống khủng long của Cain di chuyển lên xuống,vỗ mạnh vào mặt đất.Những thanh âm chói tai của đất cát bị bắn tung tóe như muốn xé thủng màng nhĩ.Chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra ngay trước mắt,Sanko đã bất tỉnh và nằm gục lên cơ thể của Kiyama.

-Đừng lo,tôi không có ý định giết cậu ngay lập tức đâu!À,chắc cậu sẽ không tin tôi đã phải mất bao lâu để có thể nghĩ về cái ngày mà mảnh ghép sẽ sụp đổ…!Sẽ thật là đáng xấu hổ nếu tôi giết cậu mà không thưởng thức điều này…

Sau đó,cái đuôi giống như rắn của Cain uốn thành hình lưỡi liềm và hướng về phía Hide.Trong khoảng khắc sau đó,Hide tháo chạy hết tốc lực theo hướng khác.Cậu không có thời gian để lo cho Sanko và Kiyama lúc này.

-Không thể nào,Hide-kun.Cậu là kiểu người có thể sẵn sàng bỏ lại người khác ở phía sau để tháo chạy sao?

Trong lúc giọng nói thể hiện sự ngạc nhiên khác xa với những điều đang mong đợi,Cain hét lên trong khi tức tốc đuổi theo Hide.

Trong giây lát,Hide ngoái lại đằng sau và trông thấy cặp mắt đỏ thẫm ngay cả trong bóng tối.Cain đang dần dần thu ngắn khoảng cách.

-Không ổn,không ổn,không ổn!!

-Cậu vẫn định chạy tiếp sao,Nagachika-----?

Tuy nhiên,đối thủ của cậu,là một ghoul.

Cain thu ngắn đáng kể khoảng cách giữa hai người bọn họ cứ như những bước đi bộ dễ dàng.

-Cái thứ trông giống như một cái đuôi đó-một vũ khí đặc trưng của ghouls,một dạng kagune có tên là bikaku,đâm thẳng vào Hide.

-Ah!

Một lực như của một con dao cùn đâm vào Hide khiến cậu ngã phịch xuống đất.

-Đau quá...ôi…

Hide cảm thấy đau không chịu nổi.Khi cậu mở mắt ra,cậu thấy Cain đang nhìn xuống cậu.

Trông anh ta tỏ ra không hài lòng.Bikaku của anh ta lắc lư trong khi anh ta nói”Từ bao giờ…cậu đã nhận ra tôi là ghoul?”.

-M-Mới chỉ ban nãy thôi-Hide trả lời ngay lập tức.