[Góc nhìn của Natsumi ở dòng thời gian đầu]

Tôi, Natsumi Kawakami,

có một người bạn thuở nhỏ mà tôi rất yêu anh ấy.

Không...đã từng thôi.

Anh ấy đã mất rồi.

Người bạn thời thơ ấu và cũng là bạn trai của tôi, Yuu-kun, đã tự s*t.

Đó là lỗi của tôi vì đã lừa dối anh ấy.

Nhưng tôi không thể làm gì khác được.

Mẹ tôi bị bệnh nặng và cần rất nhiều tiền để lo liệu cho các dịch vụ y tế, nhưng gia đình tôi không đủ khả năng chi trả.

Tôi thậm chí không thể nói chuyện với Yuu-kun về vấn đề liên quan đến nhiều tiền bạc như này.

Trong khi tôi đang tuyệt vọng tìm giải pháp, một nam sinh cuối cấp cùng trường trung học của tôi đã tiếp cận tôi.

Anh ta nói rằng nếu tôi nghe lời anh ta, anh sẽ giúp trả tiền viện phí cho mẹ tôi.

Anh ta là con trai của giám đốc bệnh viện nơi mẹ tôi nằm viện, vì vậy anh ấy hẳn đã biết về sự việc của mẹ tôi và liên lạc với tôi.

Yêu cầu của đàn anh đó rất đơn giản: để anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn với cơ thể tôi.

Tôi thực sự không muốn làm điều đó, nhưng tôi đã chấp nhận vì tôi nghĩ đến mẹ tôi.

Tôi cảm thấy tệ cho bạn trai tôi, Yuu-kun, nhưng tôi nghĩ mình nên giữ bí mật và chịu đựng cho đến khi mẹ tôi khỏe hơn.

Nhưng Yuu-kun phát hiện ra, và sau đó...!

"Cút đi! Yuuji chết vì mày đã lừa dối nó!!!"

Có vẻ như chú tôi biết chuyện ngoại tình của tôi, và chú ấy tức giận đến nỗi thậm chí tôi còn không được phép tham dự đám tang.

Bố tôi đã phản bội gia đình tôi với một người phụ nữ khác và bỏ rơi mẹ tôi.

Có vẻ như họ cũng muốn đưa tôi đi cùng, nhưng tôi tỏ thái độ tức giận và từ chối.

Ngay từ đầu, lý do mẹ tôi bị bệnh là vì bà stress quá nhiều khi lo về việc bố tôi không chung thủy!

Nhưng khi mẹ phát hiện ra ông ta thực sự ngoại tình, chuyện tôi lừa dối Yuu-kun để trả tiền viện phí, và cái chết của Yuu-kun, mẹ tôi đã ốm nặng đến mức...

Giờ thì tôi chẳng còn gì nữa...

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, năm nay tôi cũng muốn tặng anh ấy sô-cô-la...

Em xin lỗi anh, Yuu-kun.

Em cũng sẽ sớm đến đó với anh thôi...

[Góc nhìn của Natsumi ở dòng thời gian thứ hai]

Gia đình tôi nghèo lắm.

Tất cả là do lão cha chết tiệt đó.

Bởi vì ông ta đưa hầu hết tiền kiếm được cho người phụ nữ mà ông ta ngoại tình cùng.

Đó là lý do tại sao mẹ tôi phải gồng gánh tài chính trong gia đình.

Tôi cũng có một công việc bán thời gian, nhưng số tiền mà một học sinh trung học kiếm được từ công việc đó chỉ như muối bỏ biển.

Tôi chỉ đủ tiền để tiêu vặt, vì vậy tôi đã ngừng xin tiền mẹ khi thấy bà vất vả như nào.

Sau đó, một tia hy vọng xuất hiện với tôi.

Có vẻ như chúng tôi đã từng chơi với nhau từ khi còn học mẫu giáo (theo lời mẹ cậu ấy kể). Yuuji giờ đã học cùng trường trung học với tôi.

Hơn nữa, mẹ của Yuji là giám đốc điều hành của một chi nhánh công ty lớn và gia đình cậu ấy có vẻ rất giàu có.

“Ừm, Yuuji-kun. Cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Natsumi Kawakami, người mà cậu từng chơi cùng ấy…”

Tôi ngay lập tức lấy danh nghĩa bạn thuở nhỏ làm cái cớ để tiếp cận Yuuji.

Sau đó, khi chúng tôi đã đủ thân thiết, tôi đã tỏ tình với Yuuji, và cậu ấy đã đồng ý, vì vậy chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Tôi đã từng hẹn hò với nhiều người đàn ông vì ví tiền của họ.

Rõ ràng là Yuuji không có kinh nghiệm trong tình yêu, vì vậy thật dễ dàng để chinh phục cậu ấy.

Một ngày nọ, Yuji đề nghị chúng tôi đến chào hỏi bố mẹ cậu ấy.

Tôi tự hỏi liệu có hơi quá đáng khi chào hỏi trong tuần đầu tiên của mối quan hệ của chúng tôi không, nhưng tôi cũng nghĩ rằng điều đó là cần thiết khi cân nhắc đến tương lai, vì vậy tôi đã đồng ý.

“... Ta phản đối. Ta không giao con trai mình cho một cô gái lạ mặt được.”

Tuy nhiên, cha của Yuuji lại phản đối mối quan hệ này.

Hả? Gọi người khác là đứa con gái xa lạ là thô lỗ đấy.

“Hơn nữa, cô gái này chắc chắn trông giống kiểu người không chung thủy. Nếu con hẹn hò với một người như vậy, con sẽ chỉ bị tổn thương thôi."

Tại sao tôi lại có thể bị xúc phạm bởi một người mà tôi chỉ vừa mới gặp?

Không đời nào tôi lại lừa dối anh ấy.

Gia đình Yuuji giàu có, và anh ấy có điểm số tốt và tương lai đầy hứa hẹn, vì vậy không đời nào tôi lại bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như vậy.

Ngoài ra, có vẻ như bố của Yuuji chỉ là làm một công việc linh tinh trên máy tính trong khi làm việc nhà, vậy chẳng phải khá là hài hước khi ông ấy tự nhận mình là ông chồng nội trợ (lmao) trong khi chỉ biết quản lí tài sản gia đình sao?

Nhưng tại sao ông ấy lại phản ứng gay gắt như vậy?

“...Thôi được. Miễn là hai đứa chỉ yêu đương chơi chơi, bố sẽ không nói gì thêm. Làm gì tuỳ thích đi.”

Cuối cùng, ông ấy chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi, nhưng cách ông ấy nói khiến tôi khó chịu.

Tôi đã quyết định rằng một ngày nào đó khi tôi kết hôn với Yuuji, tôi sẽ ném ông già đó vào viện dưỡng lão.

Cuối cùng, vào dịp Giáng sinh, mẹ tôi đã ngã quỵ.

Có lẽ bà không thể chịu đựng được khi phải tiếp tục làm công việc quá sức để tự mình nuôi gia đình và stress do người cha tồi tệ của tôi đã lừa dối bà.

Vì chuyện này, bệnh tình của mẹ tôi càng trở nên nặng cần phải điều trị tốn kém.

Nhưng không sao cả.

Tôi bắt đầu hẹn hò với Yuuji để chuẩn bị cho những lúc như thế này.

Tôi đã xin lỗi Yuuji vì đã hủy buổi hẹn hò Giáng sinh của chúng tôi vào phút cuối và kể cho anh ấy nghe về mẹ tôi.

“Không thể nào... Anh hiểu rồi, anh sẽ nhờ bố mẹ giúp đỡ!”

Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Yuuji đã ngay lập tức đưa tôi đến gặp bố mẹ anh ấy vào ngày đầu năm mới để nhờ giúp đỡ về viện phí.

“Bố sẽ không trả tiền viện phí cho người khác đâu.”

Tôi lại bị lão già khốn nạn này cản đường.

“Không, Yuuji. Nó không giống như tiền tiêu vặt mà con dùng để mua máy chơi game hay thứ gì đó.