Một thời gian dài trôi qua, gia đình tôi trở về thành phố cũ khi con trai tôi bắt đầu vào trung học.

Vợ tôi quay trở lại công ty trước đây vì cô ấy đã thăng chức và được bổ nhiệm làm giám đốc chi nhánh trước.

Còn về tôi thì, với những kiến thức về tương lai mà tôi đã có như các trận đua ngựa đang thịnh hành trên internet, thông tin về giá cổ phiếu tăng vọt ở mặt nào hay những con số trúng thưởng của xổ số ở trong đầu tôi, vì vậy tôi dùng số tiền tiết kiệm và tiền hưu trí của mình vào đó và số tiền của tôi đã tăng lên một cách nhanh chóng nên tôi có một khoản tiền khổng lồ, và bây giờ tôi đang quản lý tài khoản của mình tại nhà và làm việc nhà.

Du hành thời gian đúng là một phước lành.

Vợ tôi hơi nản lòng vì sự thật là tôi kiếm được nhiều tiền hơn cô ấy, người đang được thăng chức đều đặn, mặc tôi đang bước cá độ một nửa trong số đấy, nhưng có lẽ vì cô ấy cảm thấy tội lỗi khi buộc tôi phải nghỉ việc trước đây, cô ấy đã chấp nhận mà không phàn nàn.

Tôi đã miễn cưỡng quay trở lại thị trấn này, nơi con trai tôi có thể gặp lại Natsumi Kawakami, nhưng tôi phải trở lại để ở bên vợ mình.

Sau đó, khoảng vào lúc con trai tôi bước vào học kỳ hai của năm đầu tiên ở trường trung học.

Con trai tôi đưa một cô gái về nhà.

“Con về rồi”

“Cháu xin phép ạ!”

Tôi sẽ không bao giờ quên nó, đó là Natsumi Kawakami, con bé trông giống hệt như khi nó phản bội con trai tôi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt con bé ấy, tôi nguyền rủa số phận của mình, cho rằng đây là cách mọi chuyện sẽ lặp lại.

“...Yuuji. Cô gái trẻ cạnh con là ai?”

Trong khi cố gắng kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, tôi giả vờ không để ý và lắng nghe.

Nhân tiện, vợ tôi đang làm thêm giờ và vẫn chưa về nhà.

“Là Natsumi, Kawakami Natsumi. Như bố thấy đó ạ, bọn con từng chơi với nhau rất nhiều hồi con còn sống ở đây từ xưa.”

“... Có vẻ như đã từng có việc đó nhỉ. Cháu trưởng thành rồi”

Tôi nói câu đó với giọng điệu khá trầm, như thể tôi là một nhân vật phản diện trong một bộ phim truyền hình drama.

“Ừm, đã được một khoảng thời gian rồi ạ! Cháu là Natsumi, bạn thuở nhỏ của Yuuji!”

Natsumi Kawakami cúi đầu chào tôi.

Bạn thuở nhỏ hử... Tôi nghĩ đã khá lâu kể từ lần cuối bọn nó gặp nhau để gọi nhau như vậy, bất kể lần cuối là gì...

“Vậy, hôm nay có chuyện gì mà con đưa con bé đến đây?”

“À…ừm... Con đã bắt đầu hẹn hò với Natsumi, nên con muốn giới thiệu cô ấy với bố mẹ ạ.”

“Bố hiểu rồi.”

Tôi nghiến răng.

Tôi muốn đấm Natsumi Kawakami ngay bây giờ, nhưng tôi đã kiềm chế được.

“... Ta phản đối. Ta không giao con trai mình cho một cô gái lạ mặt được.”

“Bố!? Không phải điều đó trái ngược với những gì bố đã nói sao!?”

“Ta đoán kể cả thế thì quyết định ta vẫn không thay đổi. Hơn nữa, cô gái này chắc chắn trông giống kiểu người không chung thủy. Nếu con hẹn hò với một người như vậy, con sẽ chỉ bị tổn thương thôi.”

“Đừng nói xấu Natsumi! Natsumi sẽ không lừa dối con!”

Đây là những gì tôi phải làm.

Tuy nhiên, nếu tôi tiếp tục phản đối việc này, con trai tôi có thể bắt đầu ghét tôi, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp.

“...Thôi được. Miễn là hai đứa chỉ yêu đương chơi chơi, bố sẽ không nói gì thêm. Làm gì tuỳ thích đi.”

Vì vậy, tôi kết thúc cuộc trò chuyện và đi về phòng mình.

Tôi sẽ phải thuê một thám tử để theo dõi con bé đó sau.

Nếu nó bắt đầu lừa dối con trai tôi, tôi sẽ tách nó khỏi con trai tôi ngay lập tức.

Tuy nhiên, thời gian dần trôi và giờ đã là ngày đầu của năm mới mà không có dấu hiệu ngoại tình nào.

Con trai tôi lại về nhà tôi với Natsumi Kawakami.

Có vẻ như vợ tôi và tôi có điều gì đó cần thảo luận.

Nhân tiện, vợ tôi đã gặp con bé rồi, và tôi cũng đã nói với cô ấy rằng tôi đã thuê một thám tử để theo dõi Natsumi Kawakami.

“Vậy, lần này hai đứa muốn nói về vấn đề gì?”

Vợ tôi, con trai tôi và Kawakami Natsumi đều ngồi đối diện nhau trên ghế, và vợ tôi bắt đầu lắng nghe những gì chúng nói.

Ai cũng biết là tôi không thích Natsumi Kawakami, vì vậy vợ tôi sẽ phụ trách cuộc thảo luận này.

“À thì... sự thật là, mẹ của Natsumi bị bệnh.”

“Ồ, vậy sao?”

Nghĩ lại thì, tôi đã nghe điều gì đó tương tự trong tương lai trước đó.

“Bệnh này rất tốn kém để điều trị, nhưng gia đình Natsumi không có đủ tiền... vì vậy…”

Con trai tôi do dự, nhưng tôi hiểu những gì nó muốn nói.

“Không.”

Và rồi tôi ngắt lời nó trước khi kịp nói ra.

Việc tôi đột ngột rời khỏi sự quan sát lặng lẽ khiến không chỉ con trai tôi mà cả vợ tôi và Kawakami Natsumi đều nhìn tôi ngạc nhiên.

“Bố sẽ không trả tiền viện phí cho người khác đâu.”

“Nhưng bà ấy là mẹ của Natsumi mà! Chúng ta có rất nhiều tiền, phải không!?”

“Nhưng họ vẫn là người lạ. Ít nhất thì bố cũng không kiếm tiền để trả viện phí cho người khác.”

“Không đời nào... Mẹ…”

Con trai tôi nhìn mẹ nó với vẻ cầu xin, nhưng cô lắc đầu.

“Không, Yuuji. Nó không giống như tiền tiêu vặt mà con dùng để mua máy chơi game hay thứ gì đó.

Kể cả khi con trả tiền viện phí cho cô ấy, cô ấy có đủ khả năng trả lại không? Nếu hai người chia tay sau đó thì sao?

Mặt khác, nếu hai đứa kết hôn, ai mà biết được liệu hai đứa có ly dị không? Điều đó giống như bán thân cho gia đình cô đấy, Natsumi-chan.”

Khi vợ tôi nói bằng một giọng thuyết phục, cả con trai chúng tôi và Natsumi Kawakami

đều cúi xuống, không nói nên lời.

...À, đúng rồi

Nghe thấy điều này khi đang ngồi bên cạnh, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó.

Tôi tự hỏi liệu trong tương lai trước đây, Natsumi Kawakami có chuyển từ con trai mình sang một người đàn ông khác để kiếm tiền chi trả viện phí cho mẹ con bé không.

Lần trước, tôi đã tự mình nuôi con trai mà không gặp vấn đề gì, nhưng tôi vẫn không thể nói rằng mình có nhiều tiền để chi tiêu.

Nói cách khác, ở tương lai trước đó, Natsumi Kawakami đã phải cân nhắc mối quan hệ với con trai tôi với mạng sống của mẹ con bé và đã chọn mẹ mình.

Và lần này, vì chúng tôi có tiền, con bé đã đến với bọn tôi mà không chuyển sang gười khác.

Thật vậy, kết quả điều tra của thám tử cho thấy vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy Natsumi Kawakami đang lừa dối con trai tôi.

Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng vào thời điểm con trai tôi và Natsumi Kawakami bắt đầu hẹn hò, bệnh tình của mẹ Natsumi Kawakami đã bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

Nói cách khác, ngay từ khi bắt đầu hẹn hò với con trai tôi, con bé đã có kế hoạch là sẽ dựa vào tiền của tôi.

Việc tiếp cận với danh nghĩa bạn thuở nhỏ là một phần của kế hoạch đó, vì vậy con bé không cần phải lừa dối con tôi làm gì, nó sẽ không phải là một lựa chọn tốt vì điều đó sẽ khiến chúng tôi, cha mẹ thằng bé, không hài lòng.

Nghĩ về điều đó như vậy, tôi lại một lần nữa cảm thấy khinh miệt Natsumi Kawakami.

Kể cả khi lần trước vì mẹ con bé, nó đáng ra nên làm điều gì đó hợp lý hơn, như chia tay con trai tôi và tìm người khác.

Con bé đã không làm vậy, có lẽ vẫn còn tình cảm với con trai tôi nên không chia tay nên đã âm thầm phản bội con trai tôi, người mà nó đã gắn bó nhiều năm, đó là lý do tại sao con trai tôi tự s*t.

Và lần này, xét về thời điểm, ban đầu con bé nó chỉ muốn tiền nên tiếp cận con trai tôi, người mà thậm chí còn chả thân thiết như lần trước khi cả hai đã khá xa cách, nói cách khác, con bé đang đào mỏ gia đình tôi.

Nếu nhìn nhận theo một góc độ khác, nó cũng có thể được coi là câu chuyện ấm lòng về một người con gái hy sinh bản thân vì mẹ mình.

Tuy nhiên, tôi lại thấy cực kỳ khó chịu khi con bé phải thao túng con trai tôi trong số tất cả người khác.

“Được rồi, kết thúc câu chuyện ở đây. Tiếp theo, chúng ta hãy gọi cho bố của Kawakami-san và thảo luận vấn đề này.”

Cảm thấy bầu không khí đang trở nên căng thẳng, vợ tôi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Natsumi-chan, nhà cô có bữa tiệc mừng năm mới. Cháu có muốn đến ăn không?"

"Dạ không ạ... Hôm nay cháu về nhà đây."

Vợ tôi cũng mời Natsumi Kawakami đi ăn tối, nhưng con bé có vẻ không thoải mái và chỉ bỏ đi.

“Con cũng đang vào phòng đây.”

Sau khi tiễn con bé đi, con trai tôi cũng lui về phòng với vẻ mặt bối rối.

“Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”

Khi tôi vẫn còn ở phòng khách ăn những món ăn mừng năm mới, vợ tôi gọi tôi.

“Em thấy tội cho Yuuji, nhưng có lẽ tốt nhất là ta nên cắt đứt quan hệ của thằng bé với Kawakami và những người khác.”

Tôi ngạc nhiên trước những lời cô ấy nói.

Cho đến bây giờ, vợ tôi vẫn luôn ở vị trí là người mắng tôi vì tôi ghét Natsumi Kawakami , nên tôi nghĩ cô ấy cũng đứng về phía con bé.

“Thực ra, bố mẹ Kawakami đã nhờ em giúp đỡ chi phí y tế vài lần rồi.

Để xác minh xem cô ấy có thực sự bị bệnh hay không, em đã yêu cầu thêm với tay thám tử mà anh đã nhờ trông chừng Natsumi.

Và em phát hiện ra là chồng của Kawakami mới là người ngoại tình. Một số người nói rằng lượng stress gia tăng khi biết điều đó đã khiến bệnh tình của vợ anh ta trở nên trầm trọng hơn.”

“Đó là……”

Tôi không nói nên lời.

Có đôi chút khác biệt, nhưng với tư cách là cha mẹ, liệu con cái của họ có đi theo cùng một khuôn mẫu không?

Nếu chồng của Kawakami đã lừa dối cô ấy lần trước, nhưng anh ta vẫn đến để xin lỗi vì sự không chung thủy của con gái mình, tôi nghĩ anh ta hẳn mặt phải rất dày đấy.

Ngoài ra, tại sao anh ta lại đề nghị bồi thường cho tôi khi anh ta đang phải vật lộn để trả chi phí y tế cho vợ mình?

Anh ta có nói điều đó khi biết mình sẽ bị từ chối không? Hay đó là tiền của người phụ nữ mới?

Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, khiến mọi việc thật khó hiểu, nhưng tôi cảm thấy muốn nhổ nước bọt vào anh ta.

“Vậy, em nên làm gì nếu họ lại hỏi em?”

“Chà, nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ cần nhờ đến luật sư và viết một bản hợp đồng để họ không trốn thoát sau khi ta trả nợ cho họ. Anh nghĩ họ có thể sẽ đuổi chúng ta ra ngoài nếu chúng ta nói vậy.”

Vợ tôi cười như thể cô ấy tin mọi chuyện sẽ diễn ra y như vậy.

Khi tôi thực sự nêu vấn đề này trong một cuộc thảo luận sau đó, anh Kawakami đã tức giận, và đó là lúc tôi thực sự bị thuyết phục.

(À, tôi không có ý định quay lại thuyết phục anh ta đâu.)

Nếu con nợ vỡ nợ, thì tất nhiên tài sản của họ sẽ bị tịch thu, nhưng họ vẫn phải trả nợ một cách hợp lý.

Nếu anh ta chỉ đơn giản từ chối thì là vì anh ta không có khả năng trả nợ, nhưng việc anh ta tức giận cho thấy anh ta đã nhầm tưởng rằng mình có thể vay tiền miễn phí.

Sau đó, vợ tôi kể với tôi:

“Sau đó, anh ta đó gọi điện cho em và bắt đầu tán tỉnh em một cách trắng trợn trong khi gọi anh là một thằng trai bao. Điều đó khiến em cười như được mùa. Em đã chặn anh ta sau đó.”

Tôi cũng cười khúc khích.

Tôi làm việc tại nhà và kiếm được thu nhập trên mức trung bình, và tôi vẫn làm việc nhà, vì vậy tôi không phải là một người đàn ông được bao bọc bởi vợ...

Vì điều này, tôi quyết định cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình Kawakami.

Một ngày nào đó trong tuần.

“Mẹ, bố, con muốn hỏi hai người một điều.”

Khi con trai chúng tôi về nhà sau giờ học vào học kỳ thứ ba, nó đến gặp vợ chồng tôi với vẻ mặt nghiêm túc và bắt đầu xin lời khuyên.

Thằng bé nói rằng Natsumi Kawakami đã khóc và đóng vai nạn nhân, nói rằng, "Mẹ tớ đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng ngay cả khi tớ nhờ gia đình bạn trai mình, Yuuji giúp đỡ, họ cũng không giúp vì họ không cho vay tiền miễn phí", và biến con trai tôi thành kẻ xấu.

Đây là một chiến thuật ác độc lợi dụng niềm tin của mọi người rằng kẻ yếu nên được giúp đỡ, và rõ ràng là nó đã dẫn đến việc con trai tôi bị bắt nạt ở trường.

“Các giáo viên ở trường có biết chuyện này không?”

“Con nghĩ là cô biết, nhưng dù là vì họ bị ảnh hưởng bởi logic của Natsumi hay vì áp lực từ bạn bè trong lớp, thì họ chỉ đang nhắm mắt làm ngơ thôi.”

...Tôi đoán là lần trước đáng ra tôi nên giết con đĩ đó.

“Anh yêu, bình tĩnh nào.”

Khi tôi sắp mất bình tĩnh, vợ tôi, người đang ngồi cạnh tôi, đã trấn an tôi.

“Ồ, xin lỗi. Anh sẽ gọi điện thoại một chút.”

Sau đó, tôi gọi ngay đến trường con tôi theo học.

“Xin chào. Tôi là cha của một học sinh tại trường của ông…”

Khi tôi nói với người trả lời điện thoại, phó hiệu trưởng của trường đã tiếp nhận cuộc gọi.

Rõ ràng là ông ấy nhớ tên tôi vì tôi đang định gửi tiền quyên góp cho trường.

Tôi giải thích với phó hiệu trưởng rằng con trai tôi đã kể với tôi về hoàn cảnh mà cháu bị bắt nạt và lý do tại sao.

Tôi nói với họ rằng có lẽ việc bắt nạt đang bị bỏ qua vì nhà trường cũng tin rằng những người bệnh nên được điều trị y tế miễn phí, và nếu đó là ý định của nhà trường, tôi sẽ rút lại khoản tiền quyên góp đã định và chuyển con trai tôi đến một trường khác. Họ ngay lập tức xin lỗi rối rít tôi qua điện thoại.

“... Điều này sẽ khiến mọi thứ tốt hơn một chút.”

“Con cảm ơn bố!”

Khi tôi nói chuyện với con trai mình, người đang nghe cuộc gọi điện thoại gần đó, nó nhìn tôi với sự tôn trọng hiện rõ trên mặt nó.

Hahaha, thấy chưa con trai, đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

...Vợ tôi trông có vẻ sốc khi ngồi cạnh tôi, nhưng tôi không quan tâm.

Có vẻ như Natsumi Kawakami và một số học sinh khác tích cực ủng hộ việc con bé xúi giục bắt nạt đã bị đình chỉ học vì tội kích động bắt nạt.

Natsumi Kawakami và bạn bè của nó dường như đã phản đối nhà trường, gọi họ là những kẻ theo chủ nghĩa vật chất và đã đầu hàng trước đồng tiền, nhưng tất nhiên nhà trường không quan tâm và thậm chí còn áp dụng hình phạt nặng hơn.

Đúng là tôi đã sử dụng sức mạnh của đồng tiền, nhưng những gì Natsumi Kawakami

làm là trả đũa bằng cách bắt nạt con trai tôi vì tôi không đưa tiền cho con bé.

Nếu vì thế mà tôi nghe theo ý kiến của Natsumi Kawakami, điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của nhà trường.

Tôi sẽ chẳng bao giờ làm như vậy.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, con trai tôi đã báo cáo lại với tôi.

“Con, Natsu... Con đã chia tay Kawakami-san. Cô không lừa dối con như bố đã nói, nhưng sau khi bị bắt nạt... Con nghĩ là…”

“Bố hiểu rồi. Ờ thì, vẫn còn những người phù hợp hơn với con ngoài kia.”

Khi con trai tôi chia tay Kawakami Natsumi, gia đình tôi đã mất hết mọi mối quan hệ với nhà Kawakami.

Sau đó, tôi nghe thám tử mà tôi thuê để theo dõi Kawakami Natsumi nói rằng con đã bắt đầu hẹn hò với con trai của một người đàn ông giàu có, vì vậy tôi quyết định chấm dứt việc theo dõi.

Bây giờ khi con đĩ đó không còn ám ảnh con trai tôi nữa, tôi không còn hứng thú tìm hiểu nó nữa.

Từ đó, con trai tôi chỉ học trong phòng mà không ra ngoài chơi như trước, và gần đây nó còn yêu cầu tôi cho nó đi học thêm. Con trai tôi đã quá đắm chìm vào việc học đến nỗi điểm số của nó đã cải thiện một cách rõ rệt.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy không thoải mái về sự thay đổi đột ngột của con trai mình, vì nó đã luôn thích trò chơi và chuyện tình cảm hơn là học hành, vì vậy tôi đã hỏi để biết thêm chi tiết.

“Con nhận ra rằng nếu con không có quyền lực, con sẽ chẳng thể làm được gì lúc cần đến.

Và biểu hiện rõ ràng nhất của quyền lực là tiền bạc, và tất cả những gì con có thể làm bây giờ là học hành chăm chỉ để có thể tìm được một công việc tốt trong tương lai."

Bố hiểu rồi. Vậy ra đó là điều con ngẫm được.

…Đó có phải lỗi của tôi không nhỉ?

Nhưng, con trai à, con không nghĩ rằng có một số trải nghiệm tình yêu lãng mạn thông thường khi con vẫn còn là sinh viên là một ý tưởng hay sao?

Dù sao thì, có lẽ người đó có lẽ sẽ không lừa dối và bỏ rơi con.

“Ngoài ra, nếu chúng ta đến với ai đó khi mục đích của họ chỉ vì tiền, thì sẽ không tốt cho cha mẹ chúng ta.”

Con trai tôi nói điều này không phải theo cách mỉa mai, mà thực sự nghĩ vậy với vẻ mặt thoải mái.

Không, tôi chỉ nói rằng con trai đã quá ngu ngốc vì người kia là Natsumi Kawakami , nếu không thì tôi đã không quá khắc nghiệt với thằng bé...

Bỏ mẹ rồi! Nếu cứ tiếp tục như thế này, ai biết khi nào tôi mới có thể nhìn thấy mặt các cháu mình!

Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều gì các chuyện tình cảm của con trai mình cho đến khi nó tốt nghiệp đại học và có việc làm, vì vậy tôi thực sự lo lắng.

Nhưng thôi, không sao cả, ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy mặt các cháu mình.

Miễn là vợ và con trai tôi còn sống là tốt rồi.