Con trai tôi đã tự s*t.

Khi tôi đang trong ca làm của mình thì tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi đến từ trường trung học của con tôi.

Con trai tôi đã nhảy xuống từ cửa sổ tầng thượng khu trường học và ngã đập đầu xuống.

Sau đó, lễ tang quả thằng bé diễn ra và thời gian trôi qua nhanh chóng.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi tìm thấy một bức di thư mà con trai tôi để lại trong phòng.

Trong bức di thư, con tôi gửi lời xin lỗi đến tôi và giải thích lý do tại sao nó lại đi đến quyết định này.

Con tôi nói rằng người bạn thuở nhỏ ngọt ngào của nó đã ngoại tình và đá nó, vì con tôi không thể vượt qua cú sốc ấy nên mới dẫn đến cái quyết định cực đoan này.

Con bé bạn thuở nhỏ ấy đã đến lễ tang và khóc lóc nhưng đã bị tôi đuổi ra ở ngay trước cửa.

Dù vậy, tôi không có ý định để nó đi mà không biết tội lỗi của mình, vậy nên tôi đã cho nó xem nội dung của bức di thư.

Con bé đó, có lẽ vì không chịu nổi những ánh nhìn khinh miệt xung quanh, đã chạy đi.

Sau khi lễ tang kết thúc, cha của con nhóc bạn thuở nhỏ đến.

Chúng tôi đã trở thành bạn bè với nhau từ lâu thông qua những đứa con của chúng tôi, và tôi trước đây thường hay để con tôi sang chơi và ở với họ khi tôi bận rộn với công việc.

Tuy nhiên, có vẻ như tình hình của mẹ con bé kia đã không trở nên tồi tệ hơn như những tin đồn gần đây.

Cha của con bé đã xin lỗi rất nhiều về những gì con gái hắn đã làm và ngỏ ý đền bù tôi bằng một khoản tiền lớn, nhưng tôi đã từ chối nó.

Kể cả nếu tôi có số tiền đấy, nó cũng chẳng mang con trai tôi trở lại, giờ đã quá muộn rồi.

Vợ của tôi đã mất trong một vụ tai nạn khi con tôi chỉ mới 5 tuổi. Bố mẹ tôi cũng mất bởi bệnh tật ít lâu sau khi họ cưới nhau, cho nên tôi không có anh chị em hay gì.

Con trai tôi, điều duy nhất mà vợ tôi để lại, là gia đình duy nhất mà tôi còn có, nó chính là lý do mà tôi còn sống trên đời.

Giờ con trai tôi đã không còn, tôi chẳng còn thiết tha gì với thế giới này nữa.

Tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng để theo bước con trai tôi mà không gây quá nhiều rắc rối cho những người xung quanh.

Trớ trêu thay, nó khiến tôi hiểu được cách để giảm bớt những phiền toái như trong những sự kiện như đám tang của con trai tôi.

Nếu có kiếp sau, tôi muốn nhìn thấy vợ và con mình lần nữa.

………

………………

………………………

“Anh! Anh à!”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Đó là giọng của vợ tôi…

“Anh à! Tỉnh lại đi!”

Đây… Liệu đây có phải là kiếp sau?

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy vợ tôi, Yui, đang đứng ngay trước mặt tôi.

“Hả!?”

Tôi nhìn xung quanh, không giấu được sự ngạc nhiên.

Đây… Chẳng phải là phòng khách của căn nhà cũ của chúng tôi sao?

Và vợ tôi còn sống…

Liệu có phải thời gian đã quay ngược lại không?

“Anh mơ thấy gì tệ à? Vừa nãy anh rên rỉ ghê lắm đấy.”

Vợ tôi hỏi với một vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô ấy đang mặc thường phục.

Quần áo này giống với lần cuối tôi thấy cô ấy.

“Yui này, hôm nay em định đi đâu vậy?”

Tôi nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế sofa mà tôi đang nằm.

“Anh vẫn còn đang mơ ngủ à? Em đã bảo em sẽ đi gặp mặt với bạn cùng đại học còn gì.”

Đúng rồi! Hôm nay chính là cái ngày mà vợ tôi chết vì tai nạn.

“Yui, làm ơn đấy! Anh rất xin lỗi vì đột ngột yêu cầu thế này, nhưng em có thể làm ơn không đi đâu trong hôm nay được không?”

“Gì vậy, sao đột nhiên anh lại nói thế? Anh bảo rằng anh chả có vấn đề gì với việc hôm qua mà.”

Tôi nhớ rõ ràng về việc vui vẻ để vợ tôi đi lần đó, để rồi hối hận vì điều này suốt quãng đời còn lại!

“Thực ra thì, anh vừa có một giấc mơ về việc em chết trong một vụ tai nạn. Nên làm ơn đừng đi hôm nay!”

Tôi bằng cách nào đó đã nảy ra một cái cớ để thuyết phục cô ấy, lợi dụng việc tôi vừa tỉnh dậy.

Thực tế thì, nó không hẳn là một lời nói dối nếu nói những gì xảy ra trước khi tôi tỉnh dậy chỉ là một giấc mơ.

Tôi không rõ tôi đã quay ngược thời gian hay tôi vừa tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng.

Tuy nhiên, nó vẫn tốt hơn là cho cô ấy đi và hối hận về nó trong suốt quãng đời còn lại. Làm ơn hãy nghe anh đi!

“...Em đoán là không còn cách nào khác. Chỉ hôm nay thôi đấy nhé?”

Vợ tôi trông khá bất lực khi cô ấy quay lại phòng và thay đồ trong khi liên lạc với bạn mình trên điện thoại thông minh.

Tốt rồi... Giờ vợ tôi sẽ không chết trong ngày hôm nay nữa.

Tôi có thể yêu cầu cô ấy đi nơi khác xa hiện trường vụ tai nạn, nhưng có nguy cơ là cô ấy chỉ đồng ý lấy lệ và lờ tôi đi, vì vậy tôi phải giữ cô ấy ở nhà.

Có khả năng vợ tôi sẽ chết vì một lý do nào đó trong tương lai, nhưng tai nạn không dễ xảy ra như vậy.

Dù vậy, nếu cô ấy gặp một vụ tai nạn khác, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

“A? Hôm nay mẹ ở nhà ạ?”

Khi tôi đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của mình, con trai tôi ,Yuji đã ra khỏi phòng.

À, giờ nghĩ lại thì lúc đó thằng bé mới 5 tuổi. Tôi không biết thằng bé dễ thương đến thế...

“Ừ, bố con bảo mẹ làm vậy.”

"Tuyệt! Vậy chúng ta cùng chơi với nhau mẹ nhé!"

Con trai tôi thực sự vui mừng vì vợ tôi ở nhà.

Ừ thì, có lẽ nó sẽ không tưởng tượng được nếu mẹ mình ra ngoài vào ngày hôm nay thì sẽ mất mạng vì tai nạn giao thông.

“Natsumi-chan hôm nay sẽ đến chơi đúng không? Có khi con sẽ dành nhiều thời gian với cô ấy hơn là với mẹ.”

“Đúng vậy!”

……Đúng vậy.

Natsumi Kawakami.

Ở đây cũng có con đĩ đó, người đã khiến con trai tôi tự s*t.

Nó đã từng nói những điều như kiểu "Khi lớn lên, tớ sẽ cưới Yuuji." Mặc dù nó có thói quen phản bội người khác.

Đáng ra, tôi nên giết con đĩ đó trước khi tự s*t.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có người tự s*t rồi được du hành thời gian trở lại.

Hoặc có thể tình hình hiện tại chỉ là một giấc mơ mà tôi mơ thấy trước khi tôi chết...

Nghĩ thêm về nó cũng chẳng để làm gì.

Bây giờ, tôi sẽ suy nghĩ thêm về cuộc sống của chúng tôi sau này.

Con đĩ đó cũng chỉ là ưu tiên thứ 2 thôi.

Không có lý do gì để cáu giận về điều đó bây giờ... nhưng.

Tôi không biết liệu mình có thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi thấy con bé đó đến chơi tí nữa không, vì vậy có lẽ tốt nhất tôi nên tránh xa nó ra.

Tuy nhiên, ngay cả khi tôi cố gắng tránh mặt nó, thì việc để vợ ở nhà và đi ra ngoài cũng không ổn chút nào.

Nếu nó đến, tôi sẽ chỉ ở trong phòng.

“Yuuji-kun! Chúng ta cùng chơi nào! Chú và dì à, cháu đến rồi đây ạ!”

“Vào đi, Natsumi-chan.”

“...Vào đi.”

“Natsumi-chan! Cậu muốn chơi gì?”

Sau đó, Natsumi Kawakami đến thăm nên chúng tôi chỉ chào qua loa thôi.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của con đĩ tiềm năng trong tương lai này, người có thói quen phản bội con trai mình nhưng lại đến chơi với nụ cười vô tư, quả nhiên, những cảm xúc đen tối trào dâng trong tôi, vì vậy tôi ngay lập tức nhốt mình trong phòng.

Sau đó, tôi nghĩ về cách tách con trai mình khỏi Natsumi Kawakami, nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì hợp lí để làm điều đó.

Ngay cả khi tôi chỉ nói đơn giản như “Đừng thân thiện với con bé đấy quá”, có lẽ con tôi sẽ không nghe vì lý do ở tương lai mãi sau này.

Điều khiến tôi còn khó chịu hơn là con trai tôi và Natsumi Kawakami hiện đang là bạn tốt của nhau và vợ tôi cũng thích Natsumi Kawakami, vì vậy nếu tôi không cẩn thận, tôi có thể sẽ gây ra những sự ghét bỏ và nghi ngờ không đáng có.

Khi thời gian dần trôi và tôi vẫn đang đau đầu vì điều này, vợ tôi hỏi tôi lời khuyên về công việc và tình hình đã thay đổi.

“Chuyển đến trụ sở chính?”

“Vâng, nhưng việc này vẫn đang trong giai đoạn đề xuất.”

Có vẻ như công việc của vợ tôi gần đây được đánh giá cao và có tin đồn rằng cô ấy sẽ được chuyển từ chi nhánh lên làm việc tại trụ sở chính.

Đây là câu chuyện mà tôi chưa từng nghe trong tương lai trước đó... Nhưng không thể nói gì được, vì lúc đó cô ấy đã qua đời rồi.

“Nhưng khi nói về việc chuyển đến làm ở trụ sở chính…”

“Chúng ta sẽ phải chuyển đi.”

Vì nhà hiện tại của chúng tôi cách xa trụ sở chính của công ty nơi vợ tôi có thể làm việc nên cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển nhà đến chỗ gần hơn để đi làm.

Tôi cũng có công việc của mình và con trai tôi sắp vào tiểu học.

Dù chuyển đi cùng nhau hay sống riêng, tôi cần quyết định sớm xem có nên chấp nhận chuyển đi hay không.

“Vậy, em thấy thế nào? Em có muốn đến làm ở trụ sở chính không?”

“Em... muốn đi. Em muốn xem khả năng của mình đến đâu.”

“Anh hiểu rồi.”

Tôi đã quyết định ngay tức khắc.

Tôi sẽ nghỉ việc và chuyển đến đó cùng với vợ tôi như một gia đình.

Tôi hiểu mong muốn của vợ mình khi cô ấy muốn xem mình có thể tiến xa đến đâu trong công việc.

Và có lẽ vì tôi đã có kinh nghiệm khi làm việc chăm chỉ để nuôi con trai một mình trong tương lai, nên tham vọng đó trong tôi đã lắng xuống.

Tôi sẽ chuẩn bị một công việc mới, vì vậy nó sẽ không phải là vấn đề quá lớn.

Đúng như dự đoán, con trai tôi tỏ ra rất phản đối với việc chuyển nhà và bắt đầu giận dữ với chúng tôi.

“Không, không! Con không muốn phải nghỉ chơi với Natsumi-chan đâu!”

Có vẻ như thằng bé ghét việc phải xa Natsumi Kawakami.

Tôi sẽ cố gắng hết sức trong việc thuyết phục nó!

Dù con trai tôi có phản đối thế nào đi nữa, thì vợ tôi và tôi mới là những người nuôi dạy nó, vì vậy nó không có quyền gì để chống lại chúng tôi.

“Yuuji-kun! Hãy viết thư cho tớ nhé! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau! Tớ hứa!”

“Được! Hứa nhé!”

Ngày chuyển nhà.

Con trai tôi và Natsumi Kawakami chào tạm biệt nhau như trong một cảnh của bộ phim romcom.

Nhưng con à, con bé đấy sẽ lừa dối con trong tương lai thôi...

Nhân tiện, bọn nó ngừng trao đổi thư từ khi con trai tôi học lớp 4 tiểu học.