Sáng hôm sau, trong khi chúng tôi đang ngồi ở bàn ăn thì bố tôi nhận được một cuộc gọi. Bố tôi trả lời điện thoại, và chúng tôi cảm nhận được có điều gì đó bất thường trong cuộc trò chuyện ấy.

"... Bố muốn hai con hãy thật bình tĩnh và lắng nghe kĩ những gì bố sắp nói."

Sau khi cúp máy, bố tôi nói với chúng tôi bằng giọng căng thẳng.

"Ai-chan đã mất sáng nay..."

Trong giây lát, tôi không hiểu bố mình đang nói gì. Tôi liếc nhìn và thấy chị gái mình đang khóc bên cạnh tôi.

"Bố đang nói gì vậy? Hôm qua cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng mà!"

Tôi mới gặp cô ấy hôm qua. Chắc đây chỉ là một trò đùa tệ hại nào đó thôi.

"Con bé đã được xuất viện tạm thời và trở về nhà hôm qua. Tuy nhiên, tình trạng của nó đột nhiên trở nên tồi tệ hơn vào giữa đêm..."

Ngay cả bố tôi cũng bị sốc và không nói nên lời.

Tôi không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra sau đó. Có vẻ như khi có điều gì đó thực sự gây sốc xảy ra, mọi người thường chôn vùi cảm xúc của mình. Tôi thậm chí còn không đến tham dự đám tang của Ai, tôi chỉ ở nhà và nhốt mình trong phòng.

******

... Quay trở về với thực tại, tôi nhìn lên trần nhà căn hộ nhỏ của mình. Sau khi Ai qua đời, gia đình tôi vô cùng lo lắng dõi theo tôi khi thấy tôi sống một cuộc sống trống rỗng, không có ý nghĩa. Nhờ sự ủng hộ của họ, tôi mới là tôi của ngày hôm nay.

--Cuối cùng thì tôi cũng sẽ trở về quê. Sau khi quyết định, tôi vội vã rời khỏi phòng. Khi tôi trở về nhà bố mẹ, bà tôi và những người còn lại trong gia đình chào đón tôi khá nhiệt tình. Chị gái tôi thì không nói gì nhiều, nhưng bảo tôi ngày mai hãy đến dự lễ tưởng niệm và nghỉ ngơi đôi chút đi đã.

Tôi bước vào phòng mình lần đầu tiên sau một thời gian dài. Căn phòng vẫn y như lúc tôi rời đi. Cảm thấy hoài niệm, tôi ngồi xuống bàn học và thản nhiên mở ngăn kéo đầu tiên.

Kiềm chế sự phấn khích trào dâng, tôi cắm dây sạc vào máy chơi game. Tôi mở nắp và bật máy lên. Màn hình LCD ở trên và dưới sáng lên, rồi chiếc máy chơi game khởi động. Tuyệt! vời! Pin vẫn còn sử dụng được. Tôi tiếp tục sử dụng bút stylus để điều khiển màn hình. Có một thư mục dữ liệu trong ứng dụng camera và nó vẫn còn ngày tháng từ hồi đó. Chắc chắn đó là dữ liệu từ lúc tôi còn chơi ở khu đền thờ!!

Khi tôi kiểm tra hình ảnh và video theo thứ tự thời gian, tôi thấy chúng tôi hồi đó. Tôi đang làm mặt gây cười. Chị tôi thì hét vào mặt tôi. Và đằng sau chính là cô ấy...

--Ai vẫn mỉm cười y hệt như hồi đó.

Cô ấy chắc chắn đang hiện diện ở đó. Một nụ cười hơi ngượng ngùng. Một chiếc răng khểnh nhô ra khi cô ấy cười. Viền váy trắng của cô ấy tung bay nhẹ nhàng trong gió.

Ai mà tôi yêu vẫn còn sống tại đây...

Trong đó cũng có các đoạn video ngắn, với các tệp dài tối đa khoảng một phút.

Ngay cả khi tôi bật nó lên, nó cũng kết thúc ngay lập tức. Như thể bị thứ gì đó ám vạy, tôi bắt đầu bật từng video lên một. Hầu hết chúng đều là cảnh quay về căn cứ bí mật của bọn tôi hoặc khung cảnh ngoài trời. Ai là người quay phim, vì vậy nó chỉ cho thấy tôi và chị gái tôi. Chỉ còn lại một vài tệp, và nếu tôi xem hết tất cả, chẳng phải sẽ không còn thứ gì về cô ấy nữa sao? Cảm giác này khiến ngực tôi đột nhiên thắt lại...

...Cuối cùng thì tôi cũng xem đến video cuối.

Tôi hít một hơi thật sâu và bật nó lên...

"...!?"