Khi chúng tôi vào cấp 2 và học cùng lớp, Ai không còn đến trường thường xuyên nữa. Tôi không được biết lý do tại sao cô ấy vắng mặt. Một ngày nọ, với tư cách là hàng xóm của cô ấy, tôi được giao nhiệm vụ đưa đống bài tập chất đống đến nhà Ai. Sau giờ học, tôi đến nhà cô ấy và bấm chuông cửa trước. Một lúc sau, Ai, với bộ đồ ngủ, mở cửa.

"--Keiichi-kun?"

Khuôn mặt cô ấy ngạc nhiên đến nỗi trắng bệch như một tờ giấy. Tuy nó chỉ là một khoảng khắc thoáng qua thôi.

"Tớ đến đây vì cô giáo bảo cần đưa cậu cái này..."

Lại nữa, tôi lại trả lời cô ấy một cách cộc lốc.

"Cảm ơn cậu…"

Không hiểu sao, cô ấy có vẻ rất vui. Nhìn thấy sự bối rối của tôi, cô ấy nói:

"Vào nhà tớ đi, nếu cậu muốn!"

Ai nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến lối vào. Tôi ngạc nhiên vì cảm giác mềm mại của bàn tay cô ấy.

Phòng của cô ấy ở tầng hai, khuất tầm nhìn của tôi. Nếu phòng của chúng tôi đối diện nhau, giống như những người bạn thuở nhỏ trong truyện tranh và phim truyền hình thường thấy, thì tôi có thể nhìn thấy phòng của Ai mỗi ngày, lúc đó có lẽ tôi sẽ phát điên mất, vì tôi đã thầm yêu cô ấy.

"Tớ sẽ pha trà, vì vậy hãy đợi trong phòng nhé..."

Ai mở cửa phòng cô ấy.Vì bị thuyết phục nên tôi bước vào phòng như được bảo. Tôi nhìn quanh phòng với vẻ mặt có phần bồn chồn. Chiếc nệm trên giường hơi bừa bộn, như thể có ai đó vừa nằm xuống đó một lúc trước. Đó là loại nước hoa gì vậy? Một mùi hương cam quýt dễ chịu tỏa ra từ đó.

"...Hả?!"

Mắt tôi đột nhiên hướng đến một bức ảnh trên bàn. Đúng lúc đó Ai bước vào phòng và mang theo trà.

"Bức ảnh này là..."

Bức ảnh chụp ba chúng tôi khi còn học tiểu học. Đứng ở hai bên của tôi, người làm những khuôn mặt buồn cười, là Ai và chị gái tôi.

"Đó là những ngày rất vui vẻ..."

Cô ấy trả lời với giọng đầy hoài niệm khi đặt tách trà lên bàn.

"À, khi đó chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh, và chúng ta sẽ chơi đùa nhiệt tình mỗi ngày, người lấm lem bùn đất..."

Thật kỳ diệu, trong một khoảnh khắc, tôi đã có thể nhớ lại với những cảm xúc chân thật mà tôi từng có. Tại sao tôi lại tránh mặt cô ấy cho đến tận bây giờ? Ai đã lớn lên và trở nên xinh đẹp hơn kể từ đó. Mái tóc đen dài ngang vai. Làn da trắng tinh khiết. Với đôi má ửng hồng, cô ấy mỉm cười với tôi.

"Keiichi, cậu còn nhớ không? Chúng ta từng chơi các trò trên máy chơi game cầm tay rất nhiều!"

"Đúng vậy, trò đó rất vui, nhưng chúng ta cũng thích chụp ảnh và quay video bằng máy ảnh và cùng chia sẻ chúng với nhau..."

Đó là một máy chơi game cầm tay phổ biến, rất được học sinh tiểu học ưa chuộng vào thời điểm đó. Nó có hai camera cho phép người dùng tự do chụp ảnh và quay video.

"Keiichi, cậu lúc nào cũng làm tớ buồn cười với bộ mặt ngộ nghĩnh của cậu..."

Tôi hơi thích đùa giỡn, nên khi xem lại album ảnh cũ, tôi thấy mình toàn làm một vẻ mặt ngộ nghĩnh, và không có bức ảnh nào chụp tôi với khuôn mặt bình thường. Đó là lý do tại sao chị tôi thường nổi giận với tôi...

"Đúng rồi!! Có lẽ tớ vẫn còn giữ nó..."