"――Ai à, nhanh đến đây nào!!"

"Đợi đã, Keiichi-kun, cậu chạy nhanh quá!!"

"Ở đây này!!"

"Keiichi-kun, ngôi đền chúng ta thấy thường ngày giờ trông nhỏ xíu à!"

"Này Ai, nhìn kìa, đẹp quá!!"

Khung cảnh bầu trời đột nhiên hiện ra trước mắt chúng tôi.

Những đám mây tích tụ trắng xóa bay cao trên bầu trời mùa hè trong xanh. [note63441]

"Ồ?! Nó trông giống kẹo bông gòn quá!!"

"Đúng rồi Ai, được ăn nhiều như vậy thì tuyệt lắm!!"

"Tớ muốn cậu đưa tớ đi dưới những đám mây kẹo bông gòn đó..."

"Được! Lần sau tớ sẽ dẫn cậu đến đó."

"Thật sao?! Keiichi, hứa nhé!"

Một nơi bí mật chỉ mình tôi biết. Tôi muốn cho cô ấy xem cảnh tượng này. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi má lúm đồng tiền dễ thương trên khuôn mặt cô ấy.

"Tớ sẽ ghi nhớ khung cảnh này vào ký ức của mình..."

Nếu tôi có thể nhớ được một điều nào đó vào cuối đời, tôi sẽ hình dung ra hình ảnh cô ấy và bầu trời xanh ngắt với những đám mây vũ tích trắng dần bay cao trên bầu trời.

"Tớ sẽ không bao giờ quên khung cảnh này!!"

Tôi sẽ không bao giờ quên khung cảnh của mùa hạ năm đó.

*******

"Gần đến ngày giỗ của Ai-chan rồi à..."

Những lời ở đầu dây bên kia gợi lại cho tôi những ký ức cay đắng của quá khứ...

"Keiichi, tất nhiên là em phâỉ quay lại rồi."

"Chị ơi, em khá bận rộn với môn học đại học và việc làm thêm. Em vẫn chưa quyết định được."

"Thỉnh thoảng hãy quay lại để bà chúng ta vui vẻ đi."

"Em sẽ cố gắng làm mọi cách, gặp lại chị sau nhé!!"

Tôi biết chị gái tôi sắp thuyết giáo tôi, nên tôi nhanh chóng cúp máy. Tôi nằm xuống giường và nhìn lên trần nhà của căn hộ nơi tôi ở, nó chỉ là một căn phòng nhỏ.

"Bảy năm đã trôi qua kể từ khi đó..."

Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không, chìm đắm trong suy nghĩ.

"...Mùa hè lại đến rồi."