“Nào Mio-san, lẹ lên, bỏ tay ra để tôi xem nào.”

“Nhưng, xấu hổ lắm.”

“Không, cô không thoát được đâu. Hôm nay nhất định cô phải cho tôi xem.”

“Umm….”

Tôi nghĩ tôi đang ép cô ấy quá, nhưng việc này sớm hay muộn cũng phải xảy ra. Tôi đã phải tôi luyện tinh thần thép của mình rất nhiều cho ngày hôm nay.

“Nào, đừng trốn chứ.”

“… Okay.”

Bị thúc giục, Mio-san cuối cùng cũng chịu buông cánh tay xuống.

“Xong rồi!!!”

“Dỡ hàng, hoàn thành.”

Đã bốn tuần rồi kể từ lúc tôi bắt đầu làm việc cho Mio-san.

Việc dỡ hàng mà tôi đã làm cẩn thận suốt bốn tuần qua cuối cùng cũng đã kết thúc. Một biển bìa cát tông che phủ khắp sàn nhà giờ đây đã biến mất. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng, bình an chiếu rọi vào sàn gỗ trong phòng.

“Wow! Căn nhà này thực ra rộng phết ấy chứ! Nó làm tôi nhớ tới căn nhà tôi ở trong thời gian trước khi tôi chuyển tới đây.”

“Tôi không nghĩ sống một mình trong một căn hộ rộng như thế này lại chỉ có vừa đủ khoảng trống để sống là bình thường.”

Tôi đã hoàn thành việc dọn dẹp những thùng cát tông đựng những thứ như bát đũa, dao kéo, sách báo…

Vấn đề duy nhất là những hộp đựng những dụng cụ cá nhân của Mio-san.

“Cô ấy không có thời gian rảnh trong tuần, và ngày cuối tuần thì cũng không có hứng dọn dẹp nếu như tôi không ở đó. Có vẻ như, chiếc hộp này đã không được đụng đến từ lúc cô ấy chuyển tới đây. Băng dính đã trở nên dính dớp quá rồi.”

“… Tôi không chịu được. Ý tôi là, những thứ như album cũ, nhật ký hay những thứ như vậy khá là

xấu hổ khi nghĩ tới việc phải tự mình mở chúng ra…”

“Đó là vì chị cứ hoãn lại việc mở chúng ra, khiến giờ đây chị phải chứng kiến cảnh chúng được lôi ra trước ánh sáng và trước tôi nữa.”

“TBU”

Như Mio-san nói, chỉ còn lại duy nhất chiếc hộp đựng album và nhật ký.

Tôi đã nói với cô ấy rằng nếu không mở hộp đó ra thì cũng không sao, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết muốn mở nó. Cô ấy không muốn lại phải để nó ở xó nhà vì nó vẫn sẽ khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Nói vậy nhưng, dường như cô ấy vẫn đang chần chừ, không biết nên mở hộp ra hay không.

Điều này dẫn tới việc tôi buộc phải tạo sức ép để khiến cô ấy mở nó ra.

“Bởi vì chị đã giấu kín nó quá lâu, khiến giờ đây chị trở nên lưỡng lự. Mặc dù mọi chuyện vẫn sẽ ổn nếu như chị mở nó ra ngay cả trước khi tôi tới đây.”

“Tôi… đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm việc này.”

Như tôi đã nói, bỏ xó nó trong hơn hai năm thì thật sự là quá thể.”

“TBU”

Cuối cùng, tôi cũng đã có thể khiến cô ấy mở chiếc hộp, và tới giờ chúng tôi vẫn đang xếp những món đồ trong đó lên giá sách.

Công việc dọn dẹp đã bắt đầu từ hai năm trước, khi Mio-san dọn đến đây ở, cuối cùng cũng đã hoàn thành.

“Nhưng, tôi không nghĩ là chị mang cả diễn văn tốt nghiệp trong niên giám luôn.”

“Ừm… ý tôi là, để lại nó ở nhà ba mẹ tôi ở Kanagawa thì cũng chả có ích gì.”

“Phải đó, mỗi khi nhắc tới cuốn niêm giám, chị sẽ cảm thấy thôi thúc, muốn được nhìn thấy nó, phải không?”

“… Đừng nhìn nhé, được không?”

“Tôi sẽ không xem đâu. Mà nhắc tới ký ức, có một thứ này.”

“Thứ gì vậy?”

Mio-san hỏi tôi đầy tò mò. Tôi nhớ lại lần chăm sóc cô ấy khi cô bị cảm lạnh.

“Ai là Aa-chan vậy?”

“… Sao cậu biết điều đó?”

“Chính chị đã nói với tôi đó thôi. Chị đã lục tung cả căn phòng lên và luôn miệng nói “Aa-chan biến mất rồi” với biểu cảm tuyệt vọng cùng cực.”

“Tôi đoán là mình đã vô ý nói vậy.”

Tôi nhận ra rằng, khi chị ấy phục hồi từ cơn sốt, chị ấy chỉ có những mảng ký ức mờ nhạt về những gì đã xảy ra khi bị sốt cao.

Trở về nhà, ăn cháo trứng và tamagozake, Tsuchiya mua thuốc cho chúng tôi… chỉ vậy thôi.

Cô ấy không có chút ký ức nào về việc mình đã lật tung căn phòng lên.

“Tôi nghĩ nó là một con thú nhồi bông nào khác của chị.”

“Vâng, tôi đã trân trọng nó suốt từ mùa thu năm lớp bốn rồi.”

“Ahh! Ra là vậy. Loại mà kêu “Xin chào” khi chị ấn vào bụng nó, phải không?”

“Vâng, vâng, chính nó đấy. Nó nhìn có chút giống Fubuki.”

Chẳng phải nó giống như con cáo trắng Fuu-chan sao?

“Cô vứt nó đi à?”

“Tôi nghĩ là tôi đã làm mất nó. Tôi không nhớ rõ nữa vì đã lâu lắm rồi.”

“Tôi đoán rằng đa số những món đồ chơi hồi nhỏ của chúng ta cũng đã đều chịu số phận tương tự như vậy…”

Mùa hè năm ấy, chúng tôi đã không thể cùng quay lại vùng biển. Con búp bê Chiba đỏ từ chiến đội Chibashiga của tôi.

Tôi đoán rằng người hùng của tôi vẫn đang bảo vệ vùng biển của hòn đảo Ishigawa.

Ngay khi không khí trong phòng trở nên hoài niệm, Mio-san đột nhiên vỗ tay rồi đứng lên.

“Đã quá trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.”

Quay lại nhìn đồng hồ, tôi nhận ra đã hai rưỡi chiều. Mặc dù chúng tôi bắt đầu làm từ sáng sớm, thời gian đã trôi qua quá nhanh khi chúng tôi mải mê dọn dẹp và tán gẫu với nhau.

“Sao chúng ta không nấu gì nhỉ?”

“Muộn lắm rồi, chúng ta nên đi ăn ở ngoài đi. Có vài cửa hàng café gần đây bán đồ ăn tới ba giờ chiều, tôi sẽ đãi cậu ở đó.”

“Không, không cần đâu.”

“Thôi nào, đừng lo mà, được không?”

“Nhưng”

“Tôi sẽ trả cậu 20.000 yên như là lương làm ngày lễ.”

“Thôi đượccc.”

Cuối cùng, tôi rơi vào tình cảnh mà tôi được nhận khoản lương làm ngoài giờ, cộng thêm được bao ăn trưa. Việc phải thương lượng với Mio-san mỗi khi chúng tôi đi chơi khiến tôi nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn khi quyết định dựa trên lựa chọn của cô ấy.

Tưởng rằng nó sẽ trở thành thứ gì đó như “ Mệnh đề thứ 4: Mệnh đề việc quản lý luật ăn uống trong quán café”

Hai tiếng sau, năm giờ chiều.

Tôi vào thang máy, trở về căn hộ khi mặt trời đã bắt đầu lặn.

…. Cùng với tôi là Mio-san chế độ ban đêm.

“Bữa ăn ngon lắm~. Tui rất thích món tôm chiênnn.”

“Đúng roài. Tui cũng thích moán đóa lắm.”

“Thiệt hả?”

“Thiệt á.”

“… Xin lỗi nha. Tui thực sự rất xin lỗi.”

“Khum sao đâu. Tui sẽ không bị giết bởi thứ gì như thần chết đâu.”

“Thần chết Carolina.”

Một quả ớt chuông với mức độ 2.200.000 trên thang đo độ cay Scoville, và nó đã được sử dụng trong thứ nước sốt mang tên thần chết.

Nó chính là trái ớt đã được vinh danh là trái ớt cay nhất theo kỷ lục Guinness năm 2013.

“Sao mà quán café đóa lại có cái món ăn như zậy chứ.”

“Tui xin lỗiiii…”

Với việc quán café có món đó trong menu, thật sự rất may mắn là Mio-san đã quyết định thử sức ăn cay của mình khi nói “Nó sẽ không cay tới mức đó đâu” và bỏ một chút vào đĩa mỳ ý của cô ấy.

Có một tên ngốc còn đề xuất đổi đĩa với Mio-san sau khi thấy cô ấy không thể nuốt nổi do lượng lớn capsaicin và cơn đau bỏng lưỡi nó mang lại.

Vâng, tên ngốc đó chính là tôi.

“Món tôm chiên mà Matsutomo-san đưa tôi lúc đó ngon lắm! Ngon thực sự luôn!”

“Đĩa mỳ Ý mà Mio-san đưa tôi lúc đó cũng ngoan lám. Hahaha.”

Vào lúc đó, việc cần làm xong cũng đã được chốt.

“Cô mún chơi Uno khum?”

“Có chớ…”

Nếu tôi không tỉnh táo lúc đó thì Mio-san sẽ lại quậy lanh tanh bành mất. Và tôi cũng chẳng có tâm trạng để làm gì ngoài chơi Uno.

“Ding”

Vậy thì, chúng ta có nên chơi luật “Không xếp chồng” với hai tấm còn lại không?

Khi tôi đang nghĩ viển vông, chiếc thang máy đã tới tầng sáu. Khi chiếc cửa thang máy mở ra, một dáng hình thân quen bắt đầu xuất hiện…

“… Matsutomo-senpai?”

“Em là…!”

Mái tóc tím đậm, cùng với chiếc đầm với màu tương tự, một cô gái đứng trước cửa nhà tôi, cầm trên tay là một chiếc túi giấy.

“Ai….?”

“Senpai, người này là ai ạ?”

Tôi lúc đó cũng băn khoăn điều tương tự.

“Người này hẳn là bạn gái anh, phải không? Nếu em có lỡ làm gián đoạn cuộc vui của hai người, thì cho em xin lỗi. Tuy nhiên, em cũng có lý do để tới đây.”

“U, Umm…”

“Rất xin lỗi vì lời giới thiệu muộn màng. Em là Murasaji, người đã được hướng dẫn bởi Matsutomo-senpai.”

Đứng trước cửa phòng 605 là Murasaki, hậu bối của tôi khi còn làm ở công ty cũ. Cô ấy vào làm sau tôi một năm.

Như tình hình này căng quá.

Áp lực thật sự rất lớn.

Mặc dù cô ấy chào rất đàng hoàng, từng lời nói ra đều lạnh thấu xương, cứ như khiến cả hành lang chìm trong băng tuyết.

“Ababababa.”

Mio-san, đáng lẽ ra phải quen với việc gặp mặt những hậu bối, thì giờ lại đang run rẩy trước áp lực vô hình kia.

Đối mặt với hậu bối, tôi…

“Furafahi…”

Tôi không thể phát âm đúng tên của cô ấy nữa.

“Senpai!?”

“K, không, đây là”

“Senpai, đừng nói với em là, đến lưỡi của anh cũng bị cô ấy lấy luôn rồi ạ? Có phải là Thiopental không, senpai?”

“Hoe-yo”

“Đây đúng là lỗi của mình mà…”

“Và đ-đó là những gì cô ấy nói, senpai.”

“Không, như tôi đang noái…”

“Senpai, như mọi khi, anh đang tự bào mòn sức khỏe bản thân vì những người khác, phải không? Nhưng nghĩ tới việc anh thực sự cắt bỏ cả cái lưỡi của mình…”

Đúng vậy. Cô ấy là kiểu người ấy.

Tuy thông minh, nhưng lại đãng trí.

“Không. Không phải zậy.”

Tôi đã cắn phải lưỡi mình trước khi nói vậy.

“Em không ngờ là nó lại tệ tới vậy. Tsuchiya-senpai nói với em là anh đang làm công việc gì đó như y tá hay giúp việc, nhưng chứng kiến anh bắt đầu bòn rút sức khỏe của mình như thế này…”

“Ababababababa…”

“Được rồi.”

Để kiểm soát tình hình cực kỳ phức tạp lúc này, tôi đã…

“Đợi năm phút nhé.”

Chạy ra khỏi nhà.

“Điện! Bật lên!”

Đun nước tới bảy mươi độ C.

“Uaaaao!!”

Uống nó. Tôi đã loại bỏ sạch cảm giác cay còn trên lưỡi. Như vậy là tôi đã có thể nói chuyện bình thường.

“Fuuuuuu.”

Vấn đề nằm ở chỗ, capsaicin vẫn còn trên bề mặt lưỡi, và tôi sẽ phải chịu cảm giác cay nóng khủng khiếp trong vòng một giờ hoặc hơn thế.

Tôi nên mua sữa để đề phòng.