“Cậu làm được Tamagozake tại nhà~”

“Vâng, làm với lò vi sóng thì cũng đơn giản mà.”

“Cậu làm như thế nào vậy?”

“Đầu tiên là đánh trứng, sau đó thêm đường và mật ong vào…”

Mio-san vừa ăn Tamagozake, vừa chăm chú nghe tôi giải thích.

“Cảm ơn vì món ăn~. Vậy ra vị của món này là vậy.”

“Tôi sẽ dạy cô nấu món này khi cô khỏe hơn. Cùng nhau làm món đó nhé.”

“Làm thôi!!!”

“Còn giờ thì, tới giờ uống thuốc rồi.”

Khuôn mặt của Mio-san cứng đờ.

Nhưng không sao cả, vì tôi đã có thuốc Okusuri Nometane đây rồi. Với loại thần dược này mà Tsuchiya đã mang cho tôi, thì không còn loại thuốc nào là khó nuốt cả.

“Cảm giác khi mà cô lấy nó ra, thật sự rất tuyệt.”

“Vị nho hả?”

“Đúng rồi, vị nho đó.”

Trên TV, họ ép thạch ra một chiếc bát nhỏ, cho thuốc vào, phủ thêm thạch lên rồi xúc cho người bệnh ăn. Nhưng làm vậy sẽ tốn cả một xi-lanh thạch. Chắc dùng thẳng thìa cũng sẽ ổn thôi.

“Aahhhh nào.”

“Aaaahhh…”

… Chắc trông trẻ ở nhà cũng như thế này đây.

“Rồi, giỏi lắm. Giờ cô chỉ cần đi ngủ để khỏe lại thôi.”

“Ưm, thế….”

“Đừng lo, tôi không về nhà đâu. Tôi sẽ ở trong phòng khách tới khi cô ngủ.”

Có lẽ cô ấy đang nghĩ tới việc phải trả tiền làm ngoài giờ. Sau cùng thì, cô ấy vẫn luôn là một người lo lắng mọi chuyện thái quá.

“… Cảm ơn.”

“Ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon…”

Tôi tắt đèn phòng ngủ, đi tới phòng khách và ngồi xuống ghế sofa.

.

.

.

“….Rồi, rồi… Vậy là…. Oh, ra vậy…”

“…. Hiểu rồi. Giờ thì, nếu nhìn vào đây…”

Tôi có thể nghe thấy giọng của Mio-san.

Có vẻ như cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cố gắng mở mắt ra, tôi thấy ánh mặt trời đã chiếu rọi qua rèm cửa.

“Nnn…. Mình ngủ quên ở đây sao…?”

Có vẻ như tôi đã ngủ quên trên ghế sau khi đưa Mio-san đi ngủ. Chiếc ghế này trông thực sự đắt tiền và đúng với ngoại hình của nó. Tôi không cảm thấy đau khớp hay mỏi cổ khi nằm trên nó. Ah, tuyệt thật đấy.

Khi cố ngồi dậy, tôi nhận ra trên người mình là một chiếc chăn hồng.”

“Có phải Mio-san đắp chăn cho mình không nhỉ?”

“… Vâng, ở bên trái. Còn về ngân sách…”

Tôi không thể nhìn thấy cô ấy, nhưng có thể nghe thấy giọng cô ấy đang gọi điện trong phòng khách. Rõ ràng là sức khỏe của cô ấy đã được hồi phục rồi.

Nếu chỉ nhìn vào việc cô ấy đang gọi điện để nói chuyện về công việc thì có thể thấy rõ rằng cô ấy là một con nghiện công việc đích thực.

Vậy thì chắc cũng đến lúc tôi dậy để làm việc rồi.

“Chắc là mình kịp để làm một tách cà phê đấy. Mình nên uống một tách để giữ tỉnh táo.”

“Tôi hiểu rồi. Aa, Sada-san, anh làm ơn đem theo các bản hồ sơ kế toán năm ngoái được không? Bản dự toán ngân sách mà anh đã tham gia ấy.”

… Eh?

Có gì đó không ổn.

Lời hướng dẫn cô ấy đưa ra nghe có vẻ rõ ràng và chắc chắn nhưng nó đem lại cảm giác như cô ấy đang ngồi ở văn phòng chứ không phải tại nhà.

“Xin lỗi vì bắt anh phải đợi. Vâng, vậy hãy làm tính toán sơ bộ trước đã. Đồng yên so sánh với năm ngoái đã tăng 3 điểm so với đồng đô la, vậy nên…”

“Mio-sannnnn??!!!”

Tôi đứng lên và nhìn thấy Mio-san đang đứng khuất ở điểm mù. Vào lúc này đây, não bộ tôi mới đưa tôi quay trở lại thực tại.

“Umm, Sada-san, tôi làm gì sai ạ…?”

Mio-san đang không mặc gì ngoài đồ lót và một chiếc áo sơ mi công sở, cầm trên tay là một chiếc dép và áp vào tai, điên cuồng khuấy bát natto với tay còn lại và ra lệnh cho Fuu-chan.

Đứng trước cảnh tượng trớ trêu này, tôi hoàn toàn bị đứng hình.

“Fuuuu… Haaaaa….”

Hít thở thật sâu nào.

“Đầu tiên phải phân tích tình huống đã.”

Tôi điều hướng tất cả ô-xy có thể tới não bộ và soi xét từng ngóc ngách của căn nhà.

Đầu tôi bắt đầu nảy số và góp nhặt những thông tin quan trọng từ căn phòng hỗn loạn này

*Chăn

Mio-san đã đắp chăn cho tôi. Cô ấy lo rằng tôi sẽ tỉnh dậy và bị lạnh. Chăn màu hồng, với họa tiết gấu trúc Tare đáng yêu.

*Phòng bếp lộn xộn.

Chứng tỏ cô ấy đã làm bếp.

“Mio-san tỉnh dậy, vào bếp để làm món gì đó mà không đánh thức mình dậy.”

*Rượu Dassai

Đã được sử dụng

Loại rượu Sake nổi tiếng từ Yamaguchi mà Tsuchita đã mang cho tôi. Cậu ta còn không cho tôi uống luôn.

*Đường

Đã được sử dụng

Loại đường chất lượng thông thường.

*Mật ong

Đã được sử dụng

100% mật từ hoa sen.

*Sữa đậu nành

Đã được sử dụng

Sữa vẫn lạnh. Chắc là chưa đến mười lăm phút kể từ khi cô ấy lấy nó ra từ tủ lạnh.

*Mùi hương

Không có gì đặc biệt hơn ngoài mùi natto phản phất xung quanh.

“Nhìn vào những gia vị sót lại trên bàn bếp, nó hoàn toàn khớp với nguyên liệu để làm món Tamagozake. Nhưng lạ là sao không ngửi thấy mùi rượu sake nhỉ?”

*Đồ ngủ tùm lum trên sàn

Những bộ Pajamas từ bộ sưu tập mùa xuân và mùa thu của Mio-san. Áo và quần là từ hai bộ khác nhau.

*Dép (Phải)

Để quên trong phòng ngủ. Chiếc trái thì Mio-san đang dùng như điện thoại. Họa tiết hình con gấu.

*Chiếc váy còn mới

Có vẻ như cô ấy đã định mặc nó rồi lại thôi.

*Hai gói Natto

Một nửa củ một hộp 4 gói. Để trỏng trơ trên bàn bếp.

Cuộc khảo sát đến đây là hết. Giờ chỉ cần dựa vào đó để dựng lại hiện trường.

“Được rồi, để xem nào…”

….Khoảng chừng mười lăm phút trước đó….

“Trời đã sáng rồi. Tuy mình vẫn hơi choáng một chút… nhưng chắc vẫn đi làm được.”

Mio-san vừa tỉnh dậy, rời khởi giường và thấy tôi đang ngủ ở phòng khách.

“Có vẻ Matsutomo-san đã ngủ quên ở đây tối qua. Mình không nên làm phiền cậu ấy.”

Cô ấy đắp chăn cho tôi, rồi đi vào bếp.

“Mình muốn ăn gì đó. Tối qua còn chẳng ăn uống tử tế được gì… Đúng rồi, thử làm món Tamagozake mà Matsutomo-san đã làm tối qua đi. Uống rượu trước khi đi làm là không tốt, nhưng chắc sẽ ổn thôi vì Tamagozake tối qua không có vị cồn hay làm cho mình say.”

Mio-san không hề biết.

Rằng tôi đã phải mất một lúc để giảm nồng độ cồn trong rượu trước khi chế biến món ăn.

“Còn gì nữa nhỉ… đường nè, mật ong và quấy đều…”

Sau khi chuẩn bị hết các nguyên liệu, Mio-san bắt đầu nấu.

Ngoài việc thiếu kinh nghiệm, cô ấy còn bị ốm đêm qua nên công thức cô ấy nhớ không hề hoàn chỉnh. Cô ấy quên đun nóng rượu bằng lò vi sóng. Thường thì cô ấy không mắc những lỗi này đâu.

“Cảm giác có gì đó sai sai… Thôi thì, mình chắc chắn cũng chẳng thể nấu ngon như Matsutomo-san được.”

Làm ơn nhận ra đi Mio-san. Cô làm sai một số chỗ rồi.”

“Gulp, Gulp. Fuah. Đúng như mình nghĩ, mình nên làm cẩn thận hơn lần sau. Nó nhiều mùi cồn quá, không ngon chút nào…”

Đó là vì rượu sake. Cô chỉ vừa đánh trứng, sake và đường với nhau.

“Đi làm thôi. Tưởng rằng hôm qua sẽ là một bước ngoặt lớn, nhưng mình vẫn còn nhiều điều phải làm.”

“Dassai” có 16% nồng độ cồn, nên rõ ràng là cô sẽ say khi cô uống nó.

“Mặc đồ thôi… Mình phải đi tới văn phùng….”

Rượu bắt đầu ngấm, và Mio-san lảo đảo bước tới phòng ngủ.

Cô ấy cởi bỏ đồ ngủ khi bước tới phòng ngủ. Mio-san đã chọn một chiếc áo sơ mi và một chân váy.

“Ahh! Đẹp rồi, mình phải gọi cho khách hàng đã…”

Cô ấy với lấy chiếc điện thoại gần giường… Ý tôi là chiếc dép (trái) ở dưới đó.

“Chào buổi sáng, Saotome đây ạ. Vâng, cảm ơn vì ngày hôm qua. Ngay khi tới công ty, tôi sẽ check mail ngay và… Ủa từ từ đã, chẳng phải tôi ở công ty luôn rồi sao?”

Cô ấy quên mặc váy và tiếp tục nói chuyện điện thoại. Và từ đó, chúng ta quay lại với thời điểm hiện tại, khi Mio-san đang tưởng nhầm nhà mình là cơ quan.

“… Thế là chúng ta có một Mio-san làm việc với chỉ áo sơ mi và đồ lót. Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ngờ nó lại tới nước này.

“Vả lại, sao mấy gói natto lại ở kia chứ. Tóm lại thì, mình phải giải quyết chuyện này thôi.

Tới gần Mio-san, bạn có thể thấy đôi mắt cô ấy đang hoen lệ ướt đẫm, và lắng nghe con cáo yêu quý Fuu-chan của cô ấy.

“Mio-san, Mio-san.”

“Matsutomo-san, không ai chịu nói chuyện với tôi hết.”

Ôi trời, cô ấy đã hóa trẻ con luôn rồi.

“Fuu-chan không biết nói đâu. Làm ơn tỉnh táo lại đi.”

“Aa-chan đã nói với tôi… Tôi không chịu được nữa. Tôi phải trở về nhà đây.”

“Đây là nhà cô mà. Nào, đặt bát natto xuống đã.”

“Nói dối, đây là văn phòng.

Bàn tính, trả tôi cái bàn tính đi…”

“Mấy công ty liên quốc gia giờ đây vẫn dùng bàn tính sao…?”

Thế nào mà natto trong tay cô ấy lại biến thành bàn tính được vậy?

Có vẻ cô ấy đã cầm nó với ý định sử dụng nó trong cuộc gặp với khách hàng. Cô ấy đã sử dụng hết 4 gói rồi.

“Ueeee… Tôi không thể làm việc mà không có nó… Công ty này sẽ sụp đổ mất.”

“Được rồi, như vậy là đủ rồi.”

Giờ mọi chuyện đã tới nước này, đã đến lúc tôi gọi sự trợ giúp từ ai đó. Sau cùng thì, hai cái đầu vẫn hơn một.

Tôi cầm điện thoại lên và bật lịch sử cuộc gọi.

“Ring ring.”

“Vâng, Tsuchiya xin nghe ạ.”

“Là tôi, Matsutomo đây. Bây giờ tôi gọi có phiền không?”

“Ổn mà, anh cần gì nào?”

Ở đầu dây bên kia, Tsuchiya đang trong trạng thái tập trung làm việc cao độ.

Có vẻ như cậu ấy đã đến cơ quan và tên hề đội tóc giả đang đứng ngay bên cạnh.

“Rất xin lỗi vì đã gọi cho cậu trong giờ hành chính, nhưng tôi cần sự thông tuệ của cậu dẫn lối tôi qua cơ khủng hoảng này. Cậu đã bao giờ dùng bàn tính chưa?”

“…Eh? Không, à thực ra là có, tôi đã từng dùng nó hồi đi học.”

“Vậy là được rồi. Biết sơ sơ là được rồi. Cậu sẽ làm gì để dùng một người phụ nữ đang nghĩ natto là bàn tính và dùng nó để giải cứu công ty của mình?”

“Cái gì cơ???”

Sau một khoảng thời gian nói chuyện, ý tưởng của Tsuchiya là khiến Mio-san ăn đá để giúp cô ấy trở lại bình thường.

Bởi vì cô ấy khó có thể đi làm vì đang bị ốm, và cả bị say nữa, nên cô ấy sẽ phải nghỉ ngày hôm nay. Tôi nghĩ cũng sẽ ổn thôi, bởi vì đây là trường hợp bất khả kháng và vì cô ấy bị ốm.

Có lẽ vậy…