Một trong những nữ chính của『Yamiyo no Hotaru』, con gái thứ hai của gia tộc Onizuki, một mỹ nữ được ấn định là 16 tuổi tại thời điểm trong nguyên tác. Màu sắc riêng của cô ấy là màu hồng và sắc hoa anh đào, màu tóc và mắt cô ấy cũng tương tự vậy, dù ở các sắc thái khác nhau. Đôi mắt mơ màng của cô như muốn ngủ, và khác với người chị mảnh khảnh Onizuki Hina, cô ấy săn chắc hơn nhiều… Nếu phải cởi bộ đồ đó ra còn thấy cô đầy đặn hơn nhiều so với chị mình. Cảnh service đã giúp ích rất nhiều cho thằng em của fan cô.
Nếu phải mô tả nhân vật này trong một từ, thì chắc sẽ là “Duy ngã độc tôn” hay là “Bàng nhược vô nhân” ấy nhỉ. Trái ngược với vẻ ngoài của mình, cô ấy có tính khí rất thất thường, ích kỷ, tự cao, miệng lưỡi cay độc và luôn tự cho mình là đúng…và trên hết, cô ấy là một trong những thành viên tài năng nhất thuộc gia tộc Onizuki, là một cá nhân có thể đối đầu với quái vật. Vậy nên cô không cần phải nỗ lực mà thông số vẫn thuộc vào hàng bá đạo. Đúng hơn là, cô ấy chưa bao giờ chịu nghiêm túc tìm hiểu về Chú Thuật hay Âm Dương Thuật bao giờ, mà vẫn có thể sử dụng một đấm chết luôn『Hung Yêu』thuộc vào hàng khái niệm bằng sát thương vật lý. Fan gọi cô ấy là Công chúa Power Gorilla. [note51300] [note51301]
Mà, vì tài năng tới như vậy, cô ấy chẳng hề quan tâm tới mấy tên bình thường cố gắng nỗ lực, và có cái tính cách tệ hại là không thèm nhớ tên ai trừ khi họ là cá nhân sắc sảo, xuất chúng hoặc đặc biệt. Trong game, nữ chính này lại để ý tới nhân vật chính xuất thân là nông dân, dù cũng khá giả, nhưng lại thức tỉnh dị năng mạnh mẽ, và thông qua nhiều lần tương tác (bị ép buộc phải nghe theo sự ích kỷ của cô), cùng nhau vượt qua hiểm cảnh, tìm hiểu về quá khứ của cô, và giúp cô vượt qua chấn thương tâm lý, thế là flag nữ chính sẽ được dựng. Cảnh giường chiếu trong phiên bản người lớn, nữ chính này sẽ trở thành kẻ săn mồi mà vắt kiệt nhân vật chính, làm cho tín đồ femdom phải thích thú. Cowgirl! Bầu ngực đầy đặn của cô ấy! Lắc dữ lắm luôn!
…Cơ mà, phần thiết lập nền lại quá nặng nề, rồi cô sẽ sớm trở thành yandere.
Cô ấy là một sự tồn tại rất rắc rối trong gia tộc Onizuki, vốn đã là nơi đầy cuộc tranh giành quyền lực nội bộ triền miên như đống rác. Cha cô là trưởng tộc, đã kết hôn chính trị, nhưng hồi trước ông đã từng trốn đi với con gái của một người nông dân. Thêm nữa, chị gái của cô lại chính là con gái của cái cô đã bỏ trốn đi đó, nên mối quan hệ giữa cô và chị gái mình đúng thực là cùng cha khác mẹ. Sở dĩ cái miếng thớt mảnh khảnh của chị gái cô có thể là do tình trạng dinh dưỡng thời thơ ấu có sự khác biệt (Suy luận có lý).
Mà, cô có vẻ bị cha mình xa lánh vì lý do đó. Và cũng như bao thành viên trong gia tộc trừ yêu khác, cô ấy cũng sở hữu Linh Lực cực kỳ mạnh mẽ… Ừ, không đời nào cha cô lại để một kẻ nguy hiểm có thể hạ sát một con『Yêu Quái』mạnh bậc nhất mà chẳng cần luyện tập gì như vậy được.
Trên danh nghĩa, ông ta cử cô đi một cuộc huấn luyện thực tế, nhưng mục đích thực sự là để đảm bảo có thể giết được cô. Cha cô đã nói dối nơi đó chỉ có mấy con cá nhỏ『Tiểu Yêu』, và gửi cô tới hang ổ của『Yêu Quái』chỉ với một vài người đồng hành.
Thêm vào đó, thế giới này lại là con game eroguro sầu thảm, bất kỳ ai cũng sẽ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra từ đây.
Trước tiên, các hộ vệ tùy tùng đều bị đám quái vật ăn sống sạch. Mặc dù họ là hộ vệ có kỹ năng chiến đấu, nhưng lại bị áp đảo về số lượng, không, mà ở đây là nhiều『Đại Yêu』, tới cả chất lượng cũng bị đè bẹp luôn.
Vào thời điểm đó, một đứa trẻ 10 tuổi yếu đuối, lại cầm cự lâu nhất. Dù vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cô lại là Trừ Yêu Sư thuần chủng được lai tạo qua các đời mạnh mẽ hàng nhiều năm. Cô cắt và ném bỏ những con『Yêu Quái』, tiếp tục cắt chúng thành từng mảnh và ném chúng đi, lặp đi lặp lại, tìm cách trốn thoát khỏi tổ.
…..Mà, sau khi trốn ra được, cô lại suýt bị giết bởi sát thủ do cha mình cử tới, rồi lại được cứu bởi『Yêu Quái』còn sống tấn công tổ và ăn tươi nuốt sống đám sát thủ còn sót lại. Phân cảnh khá tàn khốc, loli bị quái vật xấu xí cướp mất trinh tiết, toàn thân bê bết dịch trắng đục và máu.
Nhưng, dù có mục nát cô vẫn là một trong những tài năng hàng đầu gia tộc, cô đã sống sót qua ba ngày ba đêm địa ngục hãm hiếp và làm nhục, đồng thời thành công trốn thoát khỏi đám『Yêu Quái』khi tìm được thời cơ, được phe ủng hộ cô trong gia tộc bảo vệ. Tuy nhiên, vì trải nghiệm đó, cô đã mất đi cơ hội trở thành ứng cử viên mạnh nhất kế tục vị trí trưởng tộc. Hay đúng hơn, theo cha cô, mục tiêu ít nhất là vậy. Dù không phải là vì tín ngưỡng trọng trinh tiết gì, nhưng người đứng đầu của một gia đình trừ yêu danh giá lại là một con đàn bà bị『Yêu Quái』cưỡng hiếp thì là tiếng xấu muôn đời.
“Ara? Ngươi nhìn ta cái gì vậy? Say mê vẻ đẹp của ta rồi sao? Đúng chả khác gì con thỏ động dục, chẳng có tí tiết tháo nào.”
Tôi quỳ xuống, nhớ lại bối cảnh trong game nguyên gốc, và cô gái nhỏ đang mải mê đọc cuộn giấy trên chiếc ngự trướng thai với tấm mành được kéo lên trước mặt, mỉm cười chế giễu. Nhưng tôi đang đeo mặt nạ mà, sao mà cô biết được tôi đang nhìn cô thế? Không, mấy cái tên Trừ Yêu Sư có thể đối đầu trực diện với quái vật này có lẽ có thể phát hiện ra ánh mắt của người khác từ khoảng cách hàng cây số. [note51305]
Sau khi hoàn thành công việc báo cáo với các trưởng lão, tôi tưởng bản thân sẽ được đi ăn rồi đi ngủ lần đầu tiên trong ngày, nhưng giờ tôi lại đang trong một căn phòng kiểu Nhật sang trọng mà mấy tên hạ nhân không được phép bén mảng tới.
Khoảng bao nhiêu tấm tatami nhỉ, ít nhất là 20. Ở trung tâm là chiếc ngự trướng thai cô gái trẻ đang ngồi, phía sau là bức bình phong phong cảnh dát vàng, trên tay cô là chiếc quạt giấy, trên đó còn trải lên một cuộn tranh. Bên cạnh là bình nước bằng vàng, phía sau là bệ lư hương đốt lửa và đàn Yamatogoto. Lư hương hình như đang được sử dụng, khói xám cuồn cuộn, một mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp căn phòng. Thêm vào đó, hàng núi đồ đạc được bày biện mọi nơi…tưởng chừng như chúng chỉ bị cẩu thả vứt bừa xuống, nhưng thực chất chúng lại là thành phần quan trọng tạo nên rào chắn mạnh mẽ và nghịch đảo lời nguyền bảo vệ căn phòng này bằng Phong Thủy Thuật - Chú Thuật. [note51303] [note51304]
“…Xin thứ lỗi đã thất lễ, tôi không có ý kiến gì cả. Tôi chỉ thắc mắc tại sao tôi lại được mời tới đây thôi. Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu người cảm thấy không thoải mái.”
Tôi trả lời một cách lạnh nhạt, máy móc, không có cảm xúc, nhưng vẫn cẩn thận để không được thô lỗ. Thế này có thể tốt hơn một chút so với nguyên tác, nhưng cô vẫn là một quả địa lôi, vậy đây là cách đúng đắn nhất rồi. Tôi chỉ là một Chiến binh mob A thôi mà? Công chúa Khỉ đột còn có anh hùng đáng tò mò hơn đang chờ đợi đấy, nên hãy quên kẻ tầm thường như tôi đi.
(…Không, xin người luôn đừng có nói chuyện với tôi có được không? Tôi căng thẳng tới mức bụng nhói lên rồi đây này. Hay đúng hơn, tùy thuộc vào route bản thân chọn mà tôi có thể sẽ có hẳn một cái lỗ vật lý trên bụng luôn ấy?)
Phân cảnh gây chấn thương tâm lý cho người chơi, cảnh itadakimasu của Aoi-sama, và cảm giác buồn nôn lại dâng lên. Trời ạ, tôi đã nghĩ ăn nội tạng của người mình yêu dễ chỉ là dạng tình tiết rẻ tiền, nhưng họa sĩ minh họa lại bỏ cực kỳ nhiều tâm huyết vào đó. Mấy người nỗ lực bao nhiêu chỉ để mô tả cái nội dung đó thôi thế?
Với cả, lý do tại sao cô nàng này lại nhớ tên lẫn mặt tôi là vì tôi đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trong cái bẫy của cha cô tôi đề cập trước đó, tôi bị mắc kẹt làm đầy tớ đi hộ tống cô ấy. Thực lòng tôi đã nghĩ đây là một ý tưởng tồi. Giờ mà tôi đi với họ, chắc chắn tôi sẽ thành bữa ăn cho đám quái vật. Tôi đã tìm mọi cách…tôi cố gắng lừa họ nói rằng bản thân không khỏe, nhưng vẫn thất bại, đào tẩu á? Bất khả thi do có lời nguyền, tôi buộc phải đi cùng cô gái địa lôi trước mặt.
Có hiểu biết về game gốc, tôi đã có thể chuẩn bị trước các đạo cụ, cảnh giác cao độ ở mọi hướng và ghi nhớ cốt truyện chính đã giúp tôi rất nhiều trong việc sống sót. Tôi đã xoay sở đánh lừa lũ quái vật và trốn vào trong rừng, sử dụng cả đồng đội đang bị ăn tươi nuốt sống làm mồi nhử.
Nhưng, đó mới là nơi vấn đề bắt đầu. Dù gì, những tên đầy tớ chúng tôi, không thể hoàn toàn thoát khỏi gia tộc chết tiệt kia. Với cả, giờ mà tôi trốn thoát được, cũng sẽ bị áp giải và trừng phạt để làm gương, bị dùng làm vật liệu thí nghiệm, hoặc bị buộc phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Công chúa Khỉ đột.
Trong lúc vẫn đang cuống cuồng suy nghĩ trong tình thế tuyệt vọng đó, những tên sát thủ đã làm tê liệt cơ thể Công chúa Khỉ đột bằng chất độc thần kinh, và khi tới lúc phải dừng lại để tấn công đám quái vật, trong lúc họ đang chui tọt vào trong bụng chúng… Tôi phải đặt cược vì không còn lựa chọn nào khác.
Ngay trước khi bữa tiệc hiếp dâm tập thể của lũ quái vật bắt đầu, tôi ném hết bom choáng, bom thối lẫn bom khói ra, nhân lúc năm giác quan của lũ quái vật bị tê liệt, tôi cõng cô ấy lên lưng và chuồn khỏi hiện trường. Chiến đấu á? Không, không thể nào, tôi sẽ bị đập chết chỉ trong một nốt nhạc. Hay đúng hơn, tôi vốn cũng đã bị thương quá nặng trong quá trình giải cứu rồi.
…Tôi làm điều nguy hiểm như vậy không phải vì lòng tốt, hay vì tôi muốn giải cứu các nhân vật trong nguyên tác. Nhưng, nếu tôi cứ tiếp tục như thế, tương lai của tôi sẽ chấm dứt. Nếu là vậy, cứu cô ấy vượt ra khỏi nơi này có lẽ sẽ dễ thở hơn, mặc dù có thể sẽ có một số nguy hiểm, và cũng sẽ dễ dàng được chăm sóc hơn sau khi trốn thoát được. Tôi nghĩ phe ủng hộ Công chúa Khỉ đột trở thành người kế vị trưởng tộc sẽ giúp tôi không bị xóa sổ để bịt đầu mối… Tôi nghĩ vậy.
Ba ngày ba đêm, chúng tôi chạy trốn khỏi đám quái vật truy đuổi phía sau, cõng trên lưng Công chúa Khỉ đột không thể di chuyển vì chất độc thần kinh, và rồi cuối cùng, sau khi hoàn toàn bình phục khỏi độc tố, cô đã dễ dàng một đấm chết luôn đám quái vật kia. Tuy nhiên, tôi cũng đã nát tươm ra rồi.
Đó là câu chuyện ba năm về trước. Kể từ đó, tôi vẫn là một tên tầm thường bất tài, nhưng hình như vẫn còn một chút ký ức về những trải nghiệm hồi ấy, thi thoảng tôi lại được gọi đi làm hộ vệ trong dinh thự hay là đi ra ngoài, được đối phương thất thường trao cho những Chú Cụ, hay được dạy những Bí kỹ mà đầy tớ không bao giờ được dạy… Dù chỉ là những kỹ thuật cơ bản nhất…theo một cách đùa cợt.
…Tôi đã phạm sai lầm. Tôi muốn được bảo vệ khỏi các phe phái, nhưng lại tính sai một nước là Công chúa Khỉ đột này lại chú ý tới tôi quá nhiều. Thôi mà, có những người khác trông thú vị hơn tôi nhiều đấy, sao mà không để tâm tới mấy người ấy đi? Cụ thể cô sẽ gặp người đó sau khoảng ba năm nữa.
“Nhàm chán thật, ngươi đáng lẽ nên hoảng loạn mà đáp lại mới phải. Hay là do ta quá kém hấp dẫn với người khác giới?”
Công chúa Khỉ đột loli thở dài ngao ngán trước câu trả lời lạnh lùng của tôi. Đồng thời, tôi có thể thấy được cái thứ nhấp nhô qua bộ kimono dày của cô. Ừm, chắc phải là cỡ C, đấy là tôi đánh giá mức thấp nhất có thể rồi đấy.
“Không phải như vậy đâu ạ. Người đời ca tụng sắc đẹp của Công chúa như thần tiên giáng trần, dù có cách xa ngàn dặm vẫn tỏa sáng rạng ngời, nên không có chuyện người kém hấp dẫn đâu.”
Tôi kể lời đồn của mọi người…hay đúng hơn là danh tiếng được đề cập tới trong game, gần như nguyên văn. Nếu tôi bỏ qua thì sẽ khiến cô ấy mất lòng, nên đành chịu vậy. Dù sao đi nữa, tôi đưa ra những lời khen như vậy cũng không thể làm tăng điểm hảo cảm với nữ chính địa lôi này đâu.
“Ara? Ngươi đánh giá ta cao thế thì cũng vui. Nếu ngươi bày tỏ ý kiến cá nhân thay vì mấy cái lời đồn đó có khi hữu ích hơn nhiều đấy.”
Đúng như dự đoán, cô ấy trông hơi khó chịu…nhưng tôi biết từ nguyên tác đây chỉ là cô ấy đang tiêu khiển…chính Công chúa Khỉ đột cũng thừa nhận vậy. Tôi vặn lại trong khi vẫn duy trì giọng nói vô cảm của một tên đầy tớ thấp kém.
“Để trả lời cho câu hỏi của Công chúa, tôi cho rằng ý kiến cá nhân của tôi sẽ không phải mục tiêu, mà là của cộng đồng có phạm vi rộng lớn hơn, mặc dù tin đồn và danh hiệu có phần thiên về thị phi, nhưng chúng vẫn có chút đáng tin cậy theo một khía cạnh nào đó ạ.”
Một luận điệu tổng quát khá ổn. Ừ thì, nếu giờ mà tôi mở mồm ra nói mấy cái ý kiến cá nhân với nữ chính địa lôi của cái tác phẩm này, tôi cũng chẳng chắc họ sẽ diễn giải chúng theo nghĩa nào, hữu ý hay là ác ý. Tôi chỉ giới thiệu theo cái cách chung chung vậy thôi. Nếu có thể, tôi còn chả thèm bắt chuyện với họ làm gì.
“Ra thế, quan điểm nhàm chán thật… Ngươi lúc nào cũng thế.”
Cô mỹ nữ vừa quan sát tôi vừa chống khuỷu tay sang hai bên tựa má. Ánh mắt cô nhìn vào tôi như thăm dò, có thể chỉ là thuận mắt. Tôi lập tức đảo mắt dưới chiếc mặt nạ sao cho tự nhiên nhất để không tạo cảm giác khó chịu, tránh rơi vào cái bẫy của cô.
Để đề phòng, những chiếc mặt nạ được trao cho đầy tớ đều bị nguyền rủa để làm thành biện pháp ứng phó với những thứ đó, nhưng tôi không biết chúng có thể chịu đựng bao lâu trước con quái vật trước mặt. Trong game cũng vậy, cô nàng này chỉ có thể sử dụng các thuật thức cơ bản, nhưng sức mạnh vượt xa các đòn tất sát của mấy nhân vật tầm thường. Dù gì đây cũng là Power Gorilla mà.
“À đúng rồi, ta có chuyện đã thắc mắc từ lâu, cái Omamori lần trước ta trao cho ngươi làm sao rồi, Tomobe? Không phải ta đã nhắc là ngươi phải luôn đeo bên người sao?”
Sau một lúc im lặng, cô nói như thể đã nhớ ra…với giọng điệu ngờ vực…cô chỉ ra điều đó.
(Thôi xong……Chết tiệt, thế quái nào mà mình tìm không ra chứ?)
Tôi không nghĩ nó lại bay xa đến thế, tôi tìm kiếm mãi mà cũng chẳng tìm thấy nó đâu, và thời gian cứ thế trôi đi, tôi không còn cách nào khác ngoài đành vô vọng quay về.
Dù chỉ là một tên người hầu không có đặc quyền nào, nhận được tấm bùa hộ mệnh từ con gái của gia tộc trừ yêu danh tiếng cũng không có ý nghĩa gì, nhưng đánh mất nó thì… Đó là một câu chuyện đáng sợ, suy nghĩ bình thường thế nào cũng vậy, nó quá nguy hiểm trong một thế giới đầy phụ nữ ảo tưởng lẫn điên loạn này.
(Không chờ chút, bình tĩnh, bình tĩnh lại…Không sao hết. Vẫn chưa dựng flag. Không vấn đề gì. Safe, safe…)
Dù không muốn cô ấy yêu tôi, nhưng tôi chưa đụng chạm cái Bad End route Yandere hóa nào tồi tệ như trong game cả. Họ có thiện cảm với tôi chút như món đồ chơi thôi, chỉ vậy thôi…
“Thành thực xin lỗi ạ, nhưng…nhưng tôi không còn đủ sức lực để tiếp tục nữa….tôi đã cố gắng tìm nó sau trận chiến, nhưng không thể nào tìm lại được.”
Tôi không đề cập tới câu chuyện được Onizuki Hina cứu. Dù là ở trong nguyên tác, nếu bạn tương tác
với người chị đó sau khi đã tăng hảo cảm với Công chúa Khỉ đột, chắc chắn sẽ dẫn tới Bad End. Chặt cụt tứ chi rồi nhốt lại, vô lý quá thể.
“Hm, ra thế. Vô lễ quá đấy nhỉ. Ngươi lại dám bỏ thứ ta đã trao cho ngươi sao? Ngươi muốn bị trừng phạt à?”
Công chúa Khỉ đột nói cùng nụ cười tàn bạo. Chết mất, để người ta giải thích cái đã…!! Không, giờ mà nổi đóa thật thì chắc là tôi bị chém chết trong một nốt nhạc rồi đấy nhỉ? Uwaa, một lượng lớn Linh Lực tuôn trào ra khỏi cơ thể cô. Tôi cảm thấy bản thân sắp nôn ra vì say Linh Lực rồi.
“…Tôi hiểu người đang tức giận, nhưng xin người hãy tha thứ cho tôi. Một đầy tớ như tôi, không thể làm được gì nhiều đâu ạ. Tôi sẽ tiếp tục cống hiến hết mình, xin hãy tha thứ cho tôi…”
Lúc này, tôi cầu xin sự tha thứ bằng tất cả sức lực của một tên hầu cận hèn mọn có thể làm. Đây là biện pháp hiệu quả để chống lại Công chúa Khỉ đột không để tâm tới những kẻ không thú vị, bằng cách làm giảm sự hứng thú của cô ấy thông qua những hành động kiểu này. Xin hãy thất vọng mà đá tôi ra khỏi phòng như con gián đi mà. Không, Linh Lực của cô ấy mạnh tới đáng sợ.
“…Khó coi thật. Như một con cừu hèn nhát ấy. Ngươi thật sự rất thảm hại.”
Đúng rồi đấy. Giờ thì đuổi tống tên thảm hại đó ra khỏi phòng đi, Khỉ đột.
“…Hầy, cũng chẳng còn cách nào khác. Ta có thể tha thứ cho ngươi lần này. Nhưng đổi lại, phải đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ căn phòng này một thời gian. Ta sẽ dạy ngươi chú thuật truy vết trong lúc rảnh rỗi. Cảm thấy vinh hạnh đi.”
Cô ấy thở dài, và nhìn từ trên cao xuống…cô nói như thể đang làm từ thiện cho một tên ăn xin.
…Haha, tôi bắt đầu muốn ói rồi.
---
Sau khi anh ấy mở tấm shoji và rời đi với động tác có phần mệt mỏi, cô gái nhếch miệng lẩm bẩm. [note51306]
“Đúng vậy, không phải là lỗi của anh đâu. Em sẽ tha thứ cho anh『chỉ lần này thôi』đó.”
Sau đó, cô nở một nụ cười bạo dạn, nhìn chằm chằm vào một góc của căn phòng.
“Nhìn trộm là khiếm nhã lắm đấy, biết không hả?”
Giây phút tiếp theo, cô khẽ lắc ngón trỏ. Và ngay lập tức, một ngọn lửa bất ngờ bùng lên.
“Chít chít chíttt…!!”
Con chuột đen rít lên thảm thiết, lăn lộn trên sàn nhà. Có lẽ bằng một chú thuật nào đó, mà sàn nhà không có lấy một vết xém trong lúc con chuột biến thành quả cầu lửa lăn lộn vùng vẫy.
Với nụ cười lạnh lùng, cô nhìn con chuột bị thiêu rụi tới chết. Thật khiếm nhã. Lại dám gửi một con chuột với thuật thức bình thường như thế… Đệ nhị Công chúa gia tộc Onizuki tỏ ra khinh bỉ Thức Thần Thuật hạ cấp của chủ nhân nó. Và rồi cô lại lắc nhẹ ngón tay. Một con mèo đen bỗng chốc xuất hiện trên đùi cô. Ngái ngủ, nó ngáp một cái, rồi bỏ đi ngậm xác con chuột lên miệng.
“Chạy vặt giúp ta nhé?”
Cô gái cất tiếng, con mèo biến mất như làn sương mù.
“Vậy giờ. Ngươi không hiểu cảnh báo của ta sao? Ta có nên thiêu chết ngươi kế tiếp không nhỉ?”
「Nó」và cô đều có cùng mục đích theo một nghĩa nào đó, nhưng cô không hề có ý định làm thân. Cô không cho phép bất kỳ một thứ gì làm phiền lúc ở một mình cùng với「Anh ấy」…!!
“……”
Cô hiểu nếu hướng sát khí của mình về phía ả, cái thứ Yêu lực hôi hám trên trần nhà sẽ lặng lẽ biến mất.
“…Ta không ngờ ngươi lại vượt qua kết giới dễ dàng như vậy. Rắc rối thật, nhưng chắc ta lại phải nghiên cứu thêm rồi.”
Cô gái khẽ thở dài không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay. Thành thật mà nói, nếu có thể chỉ đơn giản mà giết toàn bộ bọn chúng, cô cũng không cần phải học thứ thuật thức rẻ tiền như thế. Nhưng mọi thứ phức tạp hơn nhiều. Vậy nên, dù là cái thứ thuật thức rườm rà mất công đó cô cũng phải học và rèn luyện nó tới đỉnh cao.
“Rắc rối quá thể. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu không làm thế thì mình không quan sát được nữa.”
Chiếc Omamori cô ấy 「ban cho」anh đã được thấm nhuần một thuật thức thao túng và giám sát tâm trí được ngụy trang khéo léo tới mức đầy tớ chẳng tài nào hiểu nổi. Tuy nhiên, cô không giống như những con đàn bà 「thô tục」khác quanh quẩn bên 「Anh ấy」. Tẩy não là một thứ tầm thường. Nó chỉ là một cách thức thúc đẩy tinh thần anh ấy, không cho anh ấy tuyệt vọng hay bỏ cuộc trước bất kỳ trắc trở nào trước mắt mình. Thuật thức giám sát cũng vậy, chỉ đơn thuần là để theo dõi cuộc đấu tranh của “Anh ấy”. Cứ theo dõi suốt ngày đêm là một hành động biến thái, và cô tự nhận bản thân mình không phải cái loại phụ nữ điên rồ như vậy.
…Lúc con chó đó vẫy đuôi, cô đã ngay lập tức sử dụng thao túng tâm trí để di chuyển cơ thể anh tránh cú đánh trực diện từ nó.
“Thật sự là nguy hiểm chết được. Đối đầu với mấy con cá nhỏ đó… Mà, đầy tớ cũng không có lựa chọn nào khác cả.”
Tài năng và môi trường giáo dục của người thừa kế gia tộc trừ yêu với một tên đầy tớ bị đối xử như hàng tiêu hao khác nhau một trời một vực. Dù là vậy thì cũng có thể coi là khá tốt rồi. Tất nhiên, điều đó cũng hoàn toàn vô nghĩa.
“Vậy nên, vậy nên là hãy mạnh mẽ nhanh lên nhé? Em sẽ nuôi dạy anh thật tốt.”
Cô là một thần đồng. Một thiên tài. Không cần phải nỗ lực gì, cô vẫn có thể giết hàng đàn『Hung Yêu』cùng một lúc chỉ bằng khả năng thể chất phi thường của mình mà không cần đến Chú Thuật. Vì vậy, đối với cô, những người xung quanh cô đều là những thứ tầm thường, vô vị.
Tuy nhiên…『Anh ấy』thì khác. Ngày hôm ấy, trong lúc tuyệt vọng tới mức sẵn sàng chuẩn bị cho cái chết, cô đã nhìn thấy anh. Cô thấy một đầy tớ giải cứu cô khỏi tình thế tới cả Trừ Yêu Sư hạng nhất cũng phải khiếp sợ. Cô thấy anh cứ tiến bước, không bao giờ bỏ cuộc, cho dù cơ thể bị vùi dập, bê bết máu tới mức có khi phải bỏ rơi cô gái nhỏ là gánh nặng cho bản thân. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, xúc động và bấu víu vào hình bóng đó.
…Dù rằng, không có chút sức mạnh nào cả.
“Đúng vậy, anh ấy vẫn còn thiếu sức mạnh. Thực sự là không đủ. Còn lâu mới đạt tới ngưỡng đặc biệt, còn lâu mới trở thành một kẻ hạng hai.”
…Nên em sẽ nuôi dạy anh.
“Một sự tồn tại đặc biệt mà em thực sự si mê, muốn hi sinh tất cả mọi thứ mà trao cho anh…”
Kusukusu, tiếng cười dễ thương như chú chim nhỏ đang hót líu lo, nhưng cũng có phần mê hoặc bí ẩn, tới mức rợn người.
“Vậy nên ta mới dám bỏ qua nhiệm vụ lần này đó? Đấy không phải là liều lĩnh đâu. Ta đã tính toán sức mạnh của 「Anh ấy」 với sức mạnh của con quái vật thực sự, ta đã nghĩ nếu để anh ấy chiến đấu tới ói máu, anh có thể giành chiến thắng vào phút chót. Chắc chắn 「Anh ấy」sẽ tiến bộ cao hơn sau trận chiến.”
…Thực ra cô bị con ả chết tiệt kia quấy rầy.
“Thực sự là bảo vệ quá mức cần thiết rồi. Chúng ta có những điều cần để tâm hơn nhiều đấy.”
Mà, thôi. Chuyện về chị mình, về con ả đó, cô không quan tâm nữa. Quan trọng là những chuyện sau này. Dạy anh ấy Thuật Truy Vết ư? Không phải tất cả đâu đúng không?
“Rồi, em sẽ tự tay dạy anh đấy, nên chuẩn bị đi nhé. Lần này anh sẽ phải đối mặt với bức tường cao hơn nhiều đó?”
Và vượt qua nó, khắc ghi tên của anh. Trở thành Anh Hùng nhé.
“Người mà em yêu, không thể nào chỉ là một kẻ tầm thường thô tục được đâu.”
Vẻ mặt cô hoang đàng như một thiếu nữ đang yêu, đôi mắt cô đục ngầu, tối tăm như một cái hố không đáy…