“Yamiyo no Hotaru” là…một game nổi tiếng được phát hành ở tiền kiếp của tôi, hay nói cách khác, là Nhật Bản thế kỷ 21. Nó trở nên nổi tiếng nhờ có dàn seiyuu xuất sắc, artwork phong phú, cốt truyện dài và nhiều route.
Thế giới quan của tác phẩm này có thể mô tả như một thế giới dark fantasy mang phong cách Nhật Bản. Bối cảnh quốc gia Fusou tựa như thời Edo ở Nhật Bản, nhưng lại tồn tại sức mạnh siêu nhiên gọi là Chú Thuật và Âm Dương Thuật, cùng với những sinh vật bất thường được gọi là “Yêu Quái” đã xâm lăng suốt từ thuở hồng hoang của thế giới này. Và từ thời cổ đại ấy, triều đình đã trao vai trò cho các gia tộc trừ yêu có sức mạnh siêu nhiên đó, chịu trách nhiệm tiêu diệt, bình định chúng ở khắp đất nước.
Nhân vật chính của trò chơi ban đầu sống trong một ngôi làng yên bình, là con trai của trưởng làng. Cha mẹ cậu ấy rất tốt, anh chị em cũng rất thân thiết…, nhưng một ngày nọ, số phận của họ bị bẻ cong.
Ngôi làng bị tấn công bởi loại『Yêu Quái』…nguy hiểm và hiếm gặp nhất, được gọi là『Hung Yêu』, gia đình và cả làng cậu đều bị sát hại. Và ngay khi sắp bị giết, cậu đã thức tỉnh dị năng cực mạnh giúp đánh bại con『Hung Yêu』đó.
Tuy nhiên, dù là với thứ dị năng có thể di truyền đó, và còn trở nên mạnh mẽ hơn thông qua giao phối, nhưng đối với một đứa trẻ xuất thân nông dân như cậu, để giết được con『Hung Yêu』tối thượng như vậy vẫn là chưa đủ. Nhân vật chính được『Gia tộc Onizuki』trừ yêu nổi danh có thẩm quyền trong lãnh thổ, bao gồm cả ngôi làng, phát hiện ra, đã được nhận làm Trừ Yêu Sư để trả thù cho gia đình và bảo vệ người thân… Và rồi, cậu ấy sẽ biết nhiều hơn về dị năng của chính mình, cũng như bí mật về sự ra đời của bản thân và mặt tối của các gia tộc trừ yêu như『Gia tộc Onizuki』… Khái quát về câu truyện là vậy.
Thật ra là, tôi được một người bạn giới thiệu cho chơi, làm tôi cảm thấy ấn tượng về chất lượng của trò chơi cũng như hối tiếc trước sự sầu thảm của mạch truyện. Minh họa được vẽ bởi các họa sĩ rất nổi tiếng nên không chỉ có nhân vật mà tới bối cạnh cũng như chi tiết trận chiến đều được đầu tư cực kỳ công phu. Chỉ thế thôi cũng đủ thỏa mãn cộng đồng otaku rồi. Biết bao lần thằng em tôi được mấy cái cảnh fan service của bản người lớn chăm sóc rồi đấy…
Nhưng, nhưng mà. Khi bắt đầu tiến bộ dần trong game, cảm giác hài lòng ban đầu đó sẽ dần biến mất. Tại vì sao? Lý giải cho điều này là sự phong phú của các route Bad Ending, và số lượng Ero Guro, đồng thời tỉ lệ địa lôi của các nữ chính cũng cao ngất ngưởng.
Không, tôi không đùa đâu!! Thực ra, đa số『Yêu Quái』chỉ có người bình thường mới không đối phó được thôi, chỉ cần nhìn vào setting là biết, có quá nhiều nhân vật được đặt tên nếu không phải là nhân vật chính và các nữ chính thì không tài nào đánh bại nổi, chúng còn sở hữu khả năng giết chết người mới ngay trong chớp mắt, không chỉ là tăng cấp mà là phải ở cấp độ tối đa mới có thể đối mặt được với chúng!!
Vậy nên Bad End Route, dù có không phải, mấy cảnh Ero Guro của các nhân vật có tên vẫn sẽ diễn ra như bình thường. Ví dụ như đầu của một nhân vật nữ đang nói chuyện trong lúc trừ yêu bỗng nhiên bị nghiền nát ngay chốc sau, hoặc bị nuốt chửng ngay khi vẫn còn đang sống sờ sờ. Không, thế vẫn còn tốt chán. Có quá nhiều cảnh nhân vật nữ bị quái vật hiếp dâm do dị năng đặc biệt của họ. Như Ayaka-chan hiền lành như một liều thuốc tinh thần ấm áp ở giai đoạn đầu của game, lại bị cái cảnh Harabote Chestburster[note51323] ở sự kiện giữa game làm cho người ta phải suy sụp tinh thần luôn ấy!?
Và không chỉ kẻ thù mới đáng sợ. Đồng minh cũng nguy hiểm chẳng kém. Đắm chìm trong yêu-hận và tranh giành quyền lực. Ám sát với bày mưu tính kế nhau cũng là chuyện thường ở huyện.
Vì lý do đó, nếu nhân vật chính mà không cẩn thận, các nữ chính có thể dễ dàng hóa điên tùy thuộc vào mức độ hảo cảm và mối liên kết giữa các nhân vật. Cũng không có gì lạ, họ phải liên tục đối phó với những con quái vật phi lý, lẫn những âm mưu trong chính gia tộc của mình mà. Một vài người còn có hôn thê hay bạn thân bị quái vật giết, một số lại mất lòng tin vào con người vì bị chính đồng loại gài bẫy. Thử để nhân vật chính bất cẩn ở cái nơi đã tăng mức độ hảo cảm nhân vật lên tối đa đó đi? Mấy cô gái đó đều có dị năng làm con bài tẩy cả. Không ai biết họ sẽ làm gì đâu.
(Mà, tệ nhất là cái đứa yếu đuối như mình lại ở trong cái thế giới nguy hiểm như này…)
Dù đang là ban ngày, tôi vẫn phải mặc bộ trang phục màu đen cùng chiếc mặt nạ Noh để giấu đi khuôn mặt. Tôi quỳ xuống, đầu cúi sâu trong căn phòng kiểu Nhật rộng lớn nhưng thiếu sáng lạ thường, không có cửa sổ, màn shoji đóng lại, không ánh sáng. Xung quanh tôi là nam và nữ mặc những bộ kimono sặc sỡ nhưng rõ ràng rất đắt tiền ngồi thành hai hàng bên cạnh tôi. Có một chiếc ghế cao trước mặt, nhưng không ai ngồi đó.
“Hai mươi tên đối đầu với một con『Đại Yêu』mà chỉ còn một tên sống sót, mà còn không làm nó có nổi một vết xước, thật thảm hại.”
Một giọng nói khàn khàn, hào sảng vang lên từ một góc hàng người. Giọng nói chứa đựng sự chế nhạo đối với những người đồng đội đã chết của tôi và cả kẻ đã sống sót là tôi, nhưng tôi chỉ im lặng đáp lại. Tôi biết tức giận ở chỗ này cũng chẳng ích lợi gì…Dù sao, chỉ cần nhìn vào mức độ đậm đặc Linh Lực lấp đầy căn phòng này, tôi cũng không có năng lượng để làm thế.
Tôi đang báo cáo về thất bại trong việt tiêu diệt『Yêu Quái』đêm qua trước mặt những trưởng lão gia tộc Onizuki. Và phản ứng ít nhiều cũng nhuốm đầy màu khinh miệt. Đầy tớ thì cũng chỉ được như vậy thôi, tôi nghĩ. Dẫu cũng thấy nhục nhã, nhưng tôi chẳng thể nào phủ nhận điều đó.
Theo cuốn sách hướng dẫn chính thức, “Gia tộc Onizuki” là gia tộc tụ họp các Trừ Yêu Sư có quyền tài phán trong khu vực này, là gia tộc lâu đời và danh giá đã tồn tại 800 năm ở vùng đất bắc Fuso. Số lượng thành viên của gia tộc lên tới gần 100 người, bao gồm cả những người không làm nghề Trừ Yêu, họ không chỉ trừ yêu và chủ trì các nghi thức, lễ hội địa phương mà còn là địa chủ của những vùng đất rộng lớn, có quyền lực tài chính mạnh mẽ cùng mạng lưới quan hệ cá nhân, liên kết với các gia tộc trừ yêu khác, các đền thờ, chùa chiền, thương nhân, giới quý tộc triều đình và các lãnh chúa phong kiến thông qua quan hệ huyết thống và quyền lợi.
Và lý do chính khiến các Trừ Yêu Sư có thể sở hữu quyền lực mạnh mẽ như vậy là do cái gọi là Linh Lực. Theo thuật ngữ phương Tây là Ma Thuật nhỉ? Nó là nhiên liệu để niệm Chú Thuật và Âm Dương Thuật tạo ra các hiện tượng siêu nhiên, và khi áp dụng nó lên cơ thể, nó sẽ kích hoạt và tăng cường sức mạnh cho người sử dụng tới cảnh giới phi nhân loại. Hơn hết, nó còn là thánh khí có tác dụng hóa giải, trung hòa『Yêu Khí』do『Yêu Quái』gây hại lên con người.
Và hầu hết những người có thể sử dụng Linh Lực đó chỉ giới hạn ở trong gia tộc trừ yêu, đó là nền tảng của hệ thống cai trị vững chắc tại đất nước này.
Nhân tiện, bản thân các Trừ Yêu Sư lại tự gắn mình với những huyền thoại và truyền thuyết cổ xưa, khoe khoang bản thân là hậu duệ của các vị thần và là dòng dõi đáng kính…nhưng tất nhiên, toàn là bốc phét.
Tôi sẽ bỏ qua mấy cái cốt lõi về Linh Lực, bởi mấy thứ đó không quan trọng trong lúc này, Linh Lực và dị năng là di truyền, pha trộn huyết thống và kết hợp chúng để trở nên mạnh mẽ hơn. Những cuộc hôn nhân lặp đi lặp lại giữa những Trừ Yêu Sư, và kết hợp hoặc loại bỏ những Linh Lực hoặc dị năng thi thoảng xuất hiện trong cộng đồng dân thường… Đó là lý do vì sao các gia tộc trừ yêu lại gần như có quyền lực độc quyền trong việc chống lại『Yêu Quái』trên đất nước này.
…Dù là vậy. Đám quái vật cũng phi lý vô cùng. Tới cả các Trừ Yêu Sư, đối đầu với loại『Yêu Quái』bậc cao nhất như『Hung Yêu』…tỉ lệ thương vong như vậy cũng không phải là vô lý. Huống hồ, hiếm khi có trường hợp nào người sinh ra trong gia tộc lại không được thừa hưởng Linh Lực và dị năng, ngược lại cũng có trường hợp người trong gia tộc được phân bổ vào trong chính trị hay quản lý,… Sẽ rất rắc rối nếu một tên ngu ngốc nào đó trong tộc lại đi bắt cóc một cô gái làng chơi, rồi làm cho cô gái đó có thai, sinh ra một đứa trẻ thừa kế sức mạnh.
Đầy tớ là một trong những phương tiện để giải quyết vấn đề đó. Là một công cụ được một gia tộc trừ yêu nào đó nghĩ ra để quyết tình trạng thiếu lao động trong gia tộc, giải quyết những đứa con ngoài giá thú hoặc tận dụng hiệu quả Linh Lực và dị năng xuất hiện dưới giai cấp thống trị, dần nhanh chóng lan rộng ra khắp cả nước.
Trọng tâm chính là để một mình đối phó với đám『Tiểu Yêu』và『Trung Yêu』theo nhóm, đồng thời giáo dục (Tẩy não) chúng tôi buộc thề trung thành với gia tộc từ khi còn nhỏ, ngăn chặn nổi dậy và đào thoát. Để làm được như vậy, gia tộc áp đặt lời nguyền lên chúng, huấn luyện Linh Lực, dị năng cùng những bí kĩ khác ở mức tối thiểu như những công cụ tiêu hao.
(Hàng tiêu hao, à…)
Tôi bỏ qua thiết lập game đang hồi tưởng lại sang một bên, đưa ý thức của mình trở về với những lời chế giễu và lăng mạ trước mặt.
Hàng tiêu hao… Tất nhiên, dù có mục nát, chúng vẫn còn Linh Lực. Nếu chúng tôi muốn, chúng tôi còn có thể áp đảo cả một toán lính được trang bị vũ trang. Rõ ràng là vậy.
Tuy nhiên…sự thật phũ phàng là dù có vùng dậy phản kháng đám Trừ Yêu Sư có sức mạnh ngang bằng với đám quái vật phi lý đó, thì cũng chẳng khác nào một cuộc tàn sát. Sức mạnh của chúng tôi và những kẻ phi nhân loại trước mặt tôi quá khác biệt. Và những trưởng lão trong gia tộc Onizuki cũng hiểu rõ chênh lệch về sức mạnh đó. Vậy nên chúng mới chế giễu sự hi sinh này. Một trận chiến liều lĩnh và hậu quả như một lẽ dĩ nhiên…
“Đây là lúc để đi chế nhạo chúng sao? Các trưởng lão, các vị không hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống này à?”
Một giọng nói mạnh mẽ, quả quyết át đi tiếng chế giễu tràn ngập căn phòng. Cô con gái trưởng tộc đứng bên cạnh tôi, quỳ xuống, tiếp tục lời nói của mình với vẻ mặt nghiêm túc phù hợp với bản chất khắt khe và nghiêm nghị vốn có.
“Các trưởng lão phải hiểu rằng dù chúng là đầy tớ, cũng không bao giờ có thể bù đắp được. Mất đi bốn tiểu đội, đây là lần đầu tiên trong mười năm chúng ta thiệt hại như thế này, nếu xét tới chỉ là chống lại một『Đại Yêu』thì tổn thất gia tộc ta gánh chịu là rất lớn.”
Đệ nhất Công chúa của gia tộc Onizuki, được người chơi đặt cho biệt danh là “Ngự tỷ-sama”…Hina Onizuki điềm tĩnh nhưng sắc bén chỉ ra sự thật đó.
Đúng vậy, mặc dù chỉ là hàng tiêu hao, nhưng cũng không phải là thứ có thể dễ dàng làm ra. Cần phải đào tạo những kẻ có tài năng tới một mức độ nhất định mới có thể đối đầu với quái vật. Phải mất thời gian, chưa kể tới chi phí để đào tạo.
Đặc biệt là số lượng lớn đầy tớ bị tiêu hao khi đối đầu với『Hung Yêu』…làm vật thí nghiệm để điều tra khả năng đặc biệt của kẻ địch, làm nghi binh, mồi nhử, hỗ trợ hậu cần…trong thực chiến. Những vật hy sinh quý giá làm tăng tỉ lệ sống sót của những Trừ Yêu Sư tiền tuyến lại bị tiêu hao như vậy chỉ bởi một con『Đại Yêu』… Theo một góc độ nào đó, không hề đáng cười.
“Hơn nữa, theo lời tên sống sót này, ta phải nói sai lầm của nhiệm vụ lần này là do nhóm Ẩn Hành thiếu điều tra sơ bộ. Nhầm『Đại Yêu』với『Trung Yêu』…Uemon-sama, thuộc hạ của ngài làm cái gì vậy?”
Ngự tỷ-sama lườm một trong những trưởng lão với ánh mắt trách móc. Ở trong bóng tối, không thể nhìn rõ, một người đàn ông tóc mỏng, béo giống như con lợn bối rối trước lời chỉ trích đột ngột đó.
“Nuu…Hina, ngươi định chỉ trích riêng ta sao? Uemon, thuộc hạ trung thành nhất của gia tộc và là chú của ngươi?”
“Vậy đấy. Dù Uemon-sama rất có địa vị, nhưng sự thật là sự thật, và để ngăn tình huống như vậy lặp lại, chúng ta không thể bỏ qua nó ở đây được.”
Ngự tỷ-sama cắt ngang lời tên béo bằng giọng nói dịu dàng. Đúng vậy, cô là một trong số ít nhân vật có phẩm chất trong con game sầu thảm toàn đàn bà điên loạn này. Vẻ ngoài trang nghiêm, không dung thứ cho bất công, bất bình đẳng hay vô lý của cô ấy mang tới cho người chơi cảm giác an toàn. Nếu không muốn bị bắt nhốt hay phản bội thì cứ để cô ấy làm nữ chính là ổn.
…Nhưng nếu nâng cao hảo cảm của cô nàng này lên quá mức thì lại vô cùng rắc rối.
(Mà, một tên mob hạng ba như mình chăc không đi xa được tới vậy đâu nhỉ. Không, điển hình là con khỉ đột đó…)
Tôi phải tự mình sống sót, vậy nên cũng không còn lựa chọn nào khác, và nhờ có cô ta mà giờ mọi chuyện rối tung rối mù lên trước cả khi mạch truyện bắt đầu nữa. Tôi đã hy vọng sẽ có điều chỉnh hay giúp đỡ nào đó… Chết tiệt, tại sao mình lại đồng hành với cô ta lúc đó cơ chứ…!!
Trong lúc vẫn đang suy nghĩ về những điều như vậy, cuộc cãi vã giữa Ngự tỷ-sama với Debuemon (Biệt danh do người chơi đặt cho Uemon Onizuki, thủ lĩnh của Ẩn Hành) diễn ra lặng lẽ, chậm rãi, nhưng rõ ràng là đang ngày càng gay gắt hơn.
“Ngươi có ý kiến gì với chỉ dẫn của ta à! Cái đồ vô ơn! Ta đang khóc trong lòng đấy!”
“…!? Ngừng lẩn tránh bằng mấy cái lời nói đó đi…!!”
Tôi tiếp tục cúi đầu lắng nghe hai người tranh luận. Un, lúc nhân vật chính trong game cũng thế, hai người này đang thực sự chơi trò đổ lỗi lên nhau. Mà, từ quan điểm của Ngự tỷ-sama, tôi nghĩ cô ấy không hề thích gia tộc này chút nào. Đặc biệt là chú của cô ấy, lãnh đạo Ẩn Hành, giống như kẻ thù theo một nghĩa nào đó vậy.
“Ngừng lại ở đó đi. Cả hai người đáng xấu hổ lắm đấy nhé?”
Chính giọng nói như tiếng chuông vang đó đã dừng cuộc chiến giữa hai người. Ngự tỷ-sama làm vẻ không hài lòng, và những trưởng lão khác cũng nhìn chủ nhân giọng nói với vẻ sợ hãi, một số khinh thường, còn lại thì mê mẩn. Tôi cũng đang nhìn xuyên qua lớp mặt nạ tránh để ai đó nhận ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một bộ uchikake, được làm bằng vải lụa sang trọng nhuộm màu hoa chuông. Những họa tiết hoa cực kỳ tinh xảo được thêu bằng những sợi vàng sáng loáng, chỉ riêng điều đó cũng có thể tượng tượng ra được mức độ công phu của các người thợ thủ công.
Ngay bên trái chiếc ghế cao nhất, người phụ nữ xinh đẹp chống khuỷu tay và cầm một chiếc tẩu sơn mài. Dù trang phục không thể hiện rõ đường nét của cơ thể, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng quyến rũ của cô. Mái tóc dài đen bóng như lông quạ của cô xõa xuống, cài trên đó là một chiếc kẹp tóc đồi mồi. Một vẻ đẹp mê hồn tựa hồ nữ sắc đương tuổi đôi mươi, tỏa ra bầu không khí có phần phóng đãng…
(Nếu không biết thì chắc ai cũng sẽ nghĩ vậy…)
Nhớ lại khung cảnh đó, tôi nhếch mép cười trong lòng. Trông trẻ quá rồi đấy đồ bà già…!!
“Những người trong gia tộc Onizuki lại lớn tiếng như thế thật là mất thể diện. Dù đã dựng rào chắn nhưng cũng không ai biết gia tộc nào đang ‘quan sát’ chúng ta ở đây hay như thế nào đâu đúng không? Hai đứa nên ý thức rõ ràng bản thân là thành viên nhà Onizuki đi. Nhé?”
Như thể đang khiển trách mấy đứa trẻ, người phụ nữ…Onizuki Kochou, vợ của cựu trưởng tộc Onizuki, nói với họ. Không, chính xác hơn là nói với con và cháu của mình.
…Có tin nổi không? Bà ta không chỉ là người đã mang thai và hạ sinh bốn đứa con, mà còn là một bà già đã có cháu rồi đấy?
Không phải là không thể kéo dài sự sống của một người bằng cách hồi phục cơ thể với Linh Lực dư thừa, hoặc sử dụng dị năng, hoặc thậm chí là sử dụng Chú Thuật. Đối với bà già khó tính này, để biến bản thân mình trở nên trẻ hơn chẳng hề khó chút nào. Nhưng bà ta lại không hề suy nghĩ tới tuổi tác của bản thân mà đi quyến rũ nhân vật chính kém mình tận 50 tuổi đấy… Kỳ thực thì, còn có một số nữ chính tuổi đã lên tới ba chữ số rồi cơ.
“Đầy tớ, cảm ơn đã báo cáo. Giờ thì lui đi.”
Phù, bà già ra lệnh cho tôi sau khi thở ra một ngụm khói thuốc. Không cần phải ra lệnh, tôi đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi. Tôi sợ cái cách mà Debuemon nhìn tôi, tôi sợ con ngươi to tướng đang lấp ló ở góc phòng đó. Hơn hết, căn phòng này có rất nhiều trưởng lão thuộc gia tộc, mà mật độ Linh Lực quá cao….Ọe, say mất.
“Ah, cả ta nữa…”
“Hina, ở lại đây, ta vẫn còn vài điều cần hỏi về công việc ta giao con tối qua.”
Tôi cúi đầu thật sâu, cố gắng rời khỏi phòng mà không gây ra tiếng động nào, Ngự tỷ-sama cố gắng rời khỏi nơi này cùng với tôi, nhưng đã bị ngăn lại những lời gai góc của baba-sama.
“…Dạ vâng ạ.”
Ngự tỷ-sama nghiêm túc im lặng một lúc, nhưng ngay lập tức chấp nhận yêu cầu. Trong một khoảnh khắc, căn phòng có cảm giác khá lạnh, nhưng không cần quan tâm nữa.
“……”
Và rồi, trong sự im lặng, tôi mở tấm bình phong shoji, cúi chào một lần rồi rời khỏi phòng. Từ từ đóng chặt tấm shoji lại, ngay trước khi khép hoàn toàn, tôi có cảm giác như mình đã chạm mắt với baba cưa sừng làm nghé kia, nhưng chắc chỉ là do bản thân tưởng tượng ra thôi. Là một tên mob, tôi không cảm thấy bản thân mình có bất cứ thứ gì đáng để bà ta chú ý tới cả.
Ngay khi đóng tấm shoji lại, mùi trầm hương đột nhiên thoảng qua không khí, làm tôi lo lắng. Tôi biết khá rõ những gì sẽ xảy ra từ giờ trở đi. Vậy nên, đây là một loại chánh niệm để chuẩn bị cho những thứ trước mắt.
Và rồi, tôi hạ quyết tâm và quay lại ngay lập tức. Và cô ấy ở trong tầm nhìn.
“Ah, Tomobe. Chào mừng trở về. Công việc có khó khăn không?”
Trước mặt tôi, một cô gái nhỏ nhắn với nụ cười tươi rói đứng đó. Chắc là có phần hơi trẻ hơn độ tuổi đầu thiếu niên? Cô mặc bộ kimono màu hồng đào, hai tay vắt sau lưng, cười vô tư, làm tôi nhớ tới những đứa trẻ ngây thơ không bị lấm bẩn. Nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
…… Tôi biết rất rõ không hề có ai đứng tại vị trí cô đang đứng trong lúc tôi mở tấm shoji. Tất nhiên, cũng chẳng có nơi nào quanh đây để trốn. Theo ngũ quan của tôi cảm nhận được, từ này nên được gắn vào đầu câu.
“……”
Nhớ lại sự ảo tưởng, ám ảnh cũng như tính khí của cô ở trong nguyên tác, tôi chọn từ an toàn nhất lúc này mà thốt ra.
“Tôi lấy làm ngạc nhiên trước sự tiến bộ trong bí kỹ ẩn thân người lĩnh hội được đấy. Thưa Công chúa.”
Tôi kính cẩn quỳ xuống, truyền đạt nguyên nhân gây stress của mình.
Onizuki Aoi, có lẽ là đối tác số một trong Ending bị giam cầm của những người mới chơi, cô gái điên rồ đáng yêu đó đang ở ngay trước mặt tôi…