Khi Lilith Rosewood nghe những lời của nữ binh sĩ tóc xanh lam, cô lập tức cảm thấy choáng váng.

Bởi vì Lilith không biết phải phản ứng thế nào trước câu trả lời táo bạo và không ngại ngùng của cô.

Dĩ nhiên, tôi có thể hiểu được lý do tại sao nữ binh sĩ này lại nói những điều như vậy.

Nhìn một cách khách quan, đó thực sự là một sự việc khó tin.

Một người hầu gái, chưa từng được huấn luyện bài bản và còn không phải một quý tộc có khả năng sử dụng ma thuật mà lại có thể tiêu diệt được một con quái vật to lớn như Hooked Tusk.

Đúng là con quái vật đó đã bị phong ấn trong cuộn giấy và không ở trạng thái tốt nhất và kết quả của cuộc gia chiến đó không hẳn là hoàn hảo.

Nhưng ngay cả khi xét về tất cả những yếu tố đó thì lời khẳng định của cô ấy lại không thực sự quá đáng.

Chắc chắn tôi cũng sẽ rất sốc nếu Isabel đột nhiên tuyên bố rằng cô ấy đã hạ gục một con goblin cấp 5.

Tôi không thể nói là không hiểu lý do của cô ấy, nhưng…

‘Tôi phải nói sao đây? Cổ không hề nói dối...’

Kinh nghiệm từ kiếp trước của tôi giúp tôi có thể ngay lập tức nhận thấy những cây xiên thịt có thể sử dụng làm vũ khí và việc con quái vật thì đang ở trong tình trạng yếu ớt vì bị phong ấn.

Những sự trùng hợp ngẫu nhiên đó đã dẫn đến chiến thắng của Lilith trước con Hooked Tusk vào ngày hôm đấy.

Và chỉ với sự kiện ngày hôm đó mà Lilith đã thăng cấp một mạch từ cấp 2 lên cấp 5, tận ba cấp.

Đó là chiến công mà chỉ có Lilith Rosewood thực hiện, không có sự trợ giúp của ai khác.

Bằng chứng là cô ấy đã nhận được trọn vẹn 150 điểm kinh nghiệm mà không cần phải chia sẻ.

Vậy nên, về cơ bản là nữ binh sĩ tóc xanh lam này đang yêu cầu Lilith khai man.

Việc Lilith đã hạ gục Hooked Tusk là một sự thật khách quan, nên việc chỉnh sửa hồ sơ như người phụ nữ này đề xuất...

‘...Chờ chút đã...’

Sau khi suy nghĩ lại, liệu chiến công này có thực sự phải thuộc về cô?

Dĩ nhiên, vào thời điểm đó, Lilith đã làm điều đó một cách quá xuất sắc đến mức không thể giấu giếm và khi cô ấy hồi phục ở nhà thờ, thì mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Khách quan mà nói, cái thành tựu này thật sự chẳng có ích lợi gì cho cô cả. Nhất là khi cô đang ở trong tình huống phải liên tục tránh sự chú ý từ mọi người.

Việc Lilith hạ gục Hooked Tusk đã được báo cáo cho Harold Richard Blackwood, và những người xung quanh cô, như Isabel và Catherine, cũng đã biết.

Nếu có thể giảm bớt quy mô của tin đồn, thì không có lý do gì để từ chối cả.

Lilith sẽ không làm việc tại dinh thự Blackwood mãi mãi, và một ngày nào đó, cô ấy sẽ trở thành một người tự do và tìm công việc khác. Một chiến công rắc rối và kỳ quặc như thế này có thể thu hút sự chú ý không cần thiết.

“Tôi sẽ làm lơ chuyện cô quyến rũ đội trưởng và lấy đi chiến lợi phẩm từ con Hooked Tusk. Tuy nhiên, điều khiến tôi không thể chấp nhận là việc đội trưởng của chúng ta giao nhiệm vụ tiêu diệt Hooked Tusk cho một nữ hầu bình thường và chỉ đứng nhìn…”

“Emilia, đủ rồi.”

“Nhưng đội trưởng, đây là một chuyện cần phải ghi vào hồ sơ, chúng ta phải ghi rõ các sự kiện…”

“…Tôi nói là đủ rồi.”

“…Vâng, thưa ngài.”

Cô ấy tiếp tục những nghi ngờ dựa trên những suy luận hợp lý về tôi, và Sir Blacksong đã ngừng cô ấy lại bằng một giọng hơi giận dữ.

Có vẻ như lý do chính tôi bị triệu tập đến đây là vì sự phản đối của cô ấy.

“…Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Đây là Emilia Reinhart. Cô ấy là một Thượng Sĩ trong Đội Cận Vệ Blackwood và là trợ lý của tôi.”

“Ồ, chào cô, Emilia…”

“…Vâng, tiểu thư Lilith.”

“Tôi hiểu những gì cô nói, Emilia.”

Cuối cùng, vấn đề này có thể được giải quyết nếu tôi nhường lại công lao.

Là một nữ hầu trong cảnh nợ nần đã là khó khăn rồi, tôi chẳng có gì để thu được từ việc tạo ra kẻ thù ở những nơi không ngờ tới.

“Tôi cũng cảm thấy hơi nặng nề với việc có chiến công tiêu diệt một con Hooked Tusk với thân thể yếu ớt như vậy. Thêm nữa, việc nhường lại công lao cho một hiệp sĩ vĩ đại như Sir Blacksong thay vì một nữ hầu bình thường như tôi là điều hợp lý.”

“…Tiểu thư Lilith?”

“Vậy tôi cũng đồng ý. Vào ngày 15 tháng 5 năm ngoái, công lao tiêu diệt Hooked Tusk sẽ được chuyển cho Sir Blacksong…”

Ngay khi tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề một cách suôn sẻ, không ai phải bối rối…

…Đột nhiên, một người bước vào cản đường tôi, tiến lên phía trước.

“…Cô hầu gái, xin đợi chút đã.”

“Cậu chủ Ethan?”

Ethan, người gần đây đi lại có vẻ cải thiện đôi chút nhờ vào việc luyện kiếm không ngừng nghỉ, tiến về phía Emilia.

Ánh mắt anh ta gặp ánh mắt cô ấy và cất giọng lạnh lùng:

“Emilia… phải không?”

“…Vâng, đúng vậy.”

“Cô có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì cô vừa nói không?”

“…Vâng?”

“Từ những gì cô nói, có vẻ như cô đang khẳng định rằng nữ hầu của ta đã nói dối.”

...Tại sao lại có bầu không khí đáng sợ như vậy?

Vì lý do nào đó, bỗng nhiên, văn phòng an ninh bắt đầu chìm trong không khí đầy lo lắng xung quanh Ethan.

Trong tình cảnh mơ hồ đó, Ethan tiếp tục nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt Emilia.

“Lilith Rosewood là hầu gái riêng của ta, là hầu gái của Ethan Richard Blackwood, người thừa kế gia tộc Blackwood.”