Ba ngày sau khi nhận được lá thư yêu cầu đến thăm từ Sir Blacksong.
Vào buổi chiều, chiếc xe ngựa chở Ethan Richard Blackwood và tôi hướng đến đội cận vệ của lãnh thổ Blackwood đang lăn bánh với tốc độ khá ổn định bên ngoài dinh thự.
Do ý thích bất chợt của Ethan, tôi đã phải ra ngoài trong vai trò hầu gái riêng của cậu ta, Lilith Rosewood.
Thực tế thì đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi dinh thự kể từ khi trở thành hầu gái riêng của Ethan.
Tất nhiên, tôi không hề cảm thấy phấn khích hay tươi mới bởi chuyến đi hiếm hoi này. Thay vào đó, một cảm giác bất an kỳ lạ đang âm thầm len lỏi trong lòng tôi.
‘Không biết thằng nhóc này lại định bày trò gì nữa.’
Ethan, người thừa kế của gia tộc Blackwood, đã lấy cớ đi tuần tra để đi cùng tôi đến đội cận vệ.
Thoạt nhìn thì điều này không có vẻ gì kỳ lạ, vì là con trai một gia đình quý tộc, đó là việc làm thường thấy.
Tuy nhiên, cái cách mà Ethan, người vốn dĩ béo ú và lười nhát chọn ra khỏi dinh thự với lý do như thế lại khiến tôi không thể nào hiểu nổi, dù có suy nghĩ thế nào đi nữa…
…đặc biệt là sau khi đọc bức thư từ Sir Blacksong, Đội trưởng đội cận vệ của lãnh thổ Blackwood..
‘Chắc chắn cậu ta có ý đồ gì đó.’
Tôi bất an vì không thể đoán được ý đồ ấy là gì.
Có lẽ nào, sau khi bắt đầu các buổi huấn luyện lễ nghi, cậu ta thực sự đang chuẩn bị để tiếp quản điền trang Blackwood?
Hoặc cũng có thể tôi đang phản ứng thái quá, còn hành động của cậu ta chẳng có gì khác lạ cả.
Dù sao, Ethan mà tôi đang ngồi cạnh cũng giống nhưng lại có chút khác biệt với phiên bản đáng ghét trong cốt truyện gốc.
Tất nhiên, bản chất của linh hồn bên trong cậu ta, dù là hiện tại hay phiên bản đáng ghét ấy, đều vẫn khiến tôi không thể lơ là.
Nhưng quả thật tôi không thể không bất ngờ mỗi lần cậu ta hành xử khác đi so với những gì mà tôi từng biết.
Không đoán được mục đích thực sự của Ethan, tôi lặng lẽ quan sát cậu ta.
Ánh mắt của Ethan, vốn đang dõi ra ngoài cửa sổ xe ngựa, bỗng quay lại nhìn vào trong, và chúng tôi chạm mắt nhau.
“……”
“…Hầu gái?”
“Vâng.”
“Cô… có chuyện gì muốn nói sao?”
“Không, tôi không có.”
“À… vậy à…”
Ethan thu lại ánh mắt và quay trở lại nhìn ra cửa sổ với vẻ lúng túng.
Phản ứng của cậu ta rõ ràng cho thấy cậu đang có điều gì đó giấu giếm.
…Liệu chuyện này có liên quan đến lá thư yêu cầu tôi đến gặp của Sir Blacksong không?
Khi những suy đoán, dù đúng hay sai, liên tục xuất hiện trong đầu tôi, Ethan bỗng hỏi quản gia với giọng lớn hơn từ ghế ngồi bên phải.
“Quản gia trưởng, chúng ta còn bao lâu nữa sẽ đến nơi?”
“Chỉ khoảng 10 phút nữa thôi, cậu chủ Ethan.”
“Được rồi. Khi đến nơi, cứ để xe ở đây và nghỉ ngơi, quản gia trưởng. Tôi và cô hầu gái sẽ quay lại sau khi xong việc.”
“Rõ, thưa Thiếu gia.”
Dittmeyer Collin Evercroft, người trở thành tài xế xe ngựa sau khi nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và Ethan, trả lời lời cậu ta.
Ngay cả sau lời nói của quản gia trưởng, Ethan vẫn hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như đang chìm trong suy nghĩ với vẻ mặt trầm tư.
Chiếc xe ngựa mà Ethan ngồi quả thật ổn định hơn nhiều so với chiếc xe chở hàng mà lần trước tôi đã mượn tạm để đi cùng người đánh xe.
Dù ở thế giới trung cổ giả tưởng, tiền bạc vẫn có thể giải quyết được hầu hết những bất tiện.
‘Nghĩ lại thì, học lái xe ngựa cũng không phải ý tồi nếu tôi có cơ hội.’
Nếu sau này tôi trở thành một nhà thám hiểm, có lẽ tôi sẽ sống một cuộc đời du mục thay vì định cư ở một nơi cố định.
Đặc biệt là việc tôi, vốn một dân thường có thể sử dụng phép thuật lại
bị lộ ra vì lý do nào đó, có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Có phương tiện di chuyển và kế sinh nhai để chạy trốn bất cứ lúc nào có lẽ là điều cần thiết.
…Hoặc nếu tôi bị buộc phải rời khỏi dinh thự Blackwood vì lý do không tránh khỏi nào đó, xe ngựa có thể trở thành phương tiện để tôi tránh bị truy đuổi.
‘Mình nên hỏi Dittmeyer về việc học lái xe khi có dịp.’
Tôi có thể viện cớ rằng đó là kỹ năng cần thiết để phục vụ Ethan trong tương lai.
Vì là quản gia của Ethan, chắc chắn Dittmeyer sẽ không thể từ chối yêu cầu này.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chiếc xe ngựa chở cả ba chúng tôi cuối cùng đã tiến vào trạm gác của đội bảo vệ điền trang Blackwood.
Theo chỉ dẫn của người lính gác cổng, chúng tôi vào khuôn viên trạm gác.
“Chào mừng, Thiếu gia Ethan Richard Blackwood! Chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi được ngài đến thăm nơi khiêm tốn này!”
“””Xin cảm ơn, Thiếu gia!!!”””