Sau khi trở thành hầu gái riêng của Ethan Richard Blackwood, công việc của Lilith Rosewood trở nên có hệ thống hơn. Mọi thứ đều được tinh giản, các nhiệm vụ không cần thiết đều được loại bỏ và điều đấy

khiến cuộc sống của cô dạo gần đây dễ thở hơn rất nhiều.

Từ góc nhìn của cô, thời gian dường như trôi qua nhanh một cách kỳ lạ.

Chỉ nửa năm trước thôi, trong đầu Lilith còn tràn ngập những ý nghĩ muốn tự chấm dứt cuộc đời mình.

Nhưng dạo gần đây, không còn có thứ gì đủ tiêu cực để

kéo cô quay lại trạng thái tinh thần lúc đó nữa.

Thành thật mà nói, dạo này cuộc sống của cô khá thoải mái và những tình huống gây căng thẳng cũng giảm đi đáng kể.

Và đặc biệt hơn, sự thay đổi lớn nhất trong sáu tháng qua chính là tính cách của Ethan.

Thần thái của cậu ta thay đổi đến mức gây bất ngờ cho tất cả thành viên trong dinh thự – chỉ riêng việc cậu không làm khó Lilith nữa đã là điều khó tin.

***

“Bữa tối hôm nay thật ngon miệng.”

Sau khi ăn xong bữa tối một cách thanh lịch, Ethan lặng lẽ lau miệng bằng khăn rồi rời bàn.

So với nửa năm trước, cách ăn uống của cậu đã cải thiện đến mức khó tin, đủ để khiến người ta nghi ngờ xem, liệu cả hai có thực sự là cùng một người.

Thậm chí, đôi lúc chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

Không còn dấu vết nào của sự bừa bãi hay vết bẩn trên chiếc khăn mà cậu vừa dùng.

Điều này có nghĩa là Ethan đã ăn xong mà không để lại chút cặn thức ăn

nào xung quanh miệng.

Đến mức người ta phải tự hỏi: “ Đây có thực sự là gã đã từng cầm thịt bằng tay và xé toạc nó ra bằng răng không? “

“...Cả cái thần thái cũng thay đổi một cách khó tin.”

Trước đây, lý do chính khiến tôi luôn mắng mỏ tên nhãi này chính là những vì những thói quen thiếu vệ sinh,thứ mà khiến tôi phải phát ngấy mỗi khi nhìn thấy.

Từng có lúc tôi suýt nôn khi Ethan đi loanh quanh với quần áo và miệng đầy vết thức ăn từ đâu đó mà ra.

Nhưng giờ đây, thay vì gây bừa bộn, cậu ta lại có thể giữ cho mình một

phong thái không chê vào đâu được trong mỗi bữa ăn và hành xử cực kỳ đúng mực.

Chỉ riêng cách ăn uống được trau chuốt ấy đã khiến ấn tượng tổng thể về cậu tốt hơn rất

nhiều.

Tôi biết rằng cậu ta đã bắt đầu tham gia các lớp học nghi thức từ quản gia trưởng Melissa một thời gian rồi, nhưng không ngờ cậu ta lại thực sự nghiêm túc lắng nghe và học hỏi.

Dù sao thì, thân là hậu duệ của gia tộc Blackwood và sinh ra từ một người mẹ thiên tài, nên có lẽ cái tốc độ học hỏi ấy là từ đó mà ra.

Di truyền thực sự là một cái gì đấy.

“Nhưng thành thật mà nói, cái bản chất thì vẫn còn là một thằng nhóc khó ưa.”

Sau cùng, các lớp học duy nhất mà Ethan chịu khó tham gia là của quản gia trưởng Melissa. Và hoàn toàn không quan tâm đến các môn học khác hoặc các môn nghệ thuật tự do bắt buộc.

Có vẻ như cậu cũng chẳng hứng thú với việc học kiếm thuật của gia tộc Blackwood mà cha cậu, Harold, đáng lẽ phải truyền dạy.

Cậu cũng chẳng tỏ ra cố gắng trong luyện tập thể lực hay những lĩnh vực khác.

Thằng nhóc này chỉ cải thiện về mặt lễ nghi và sự vệ sinh so với những điểm yếu trước đây.

Nhưng ít ra thì tôi không còn phải chứng kiến mấy cảnh ăn uống bừa bộn đến phát khiếp của cậu ta nữa. Nên với tư cách là một hầu gái riêng, mọi chuyện sau cùng vẫn không quá tệ.

***

“Ngài ăn tối xong rồi à?”

“...Ta đi tắm đây. Nên là hãy huẩn bị phòng ngủ cho ta đi, hầu gái.”

“Xin tuân lệnh, thưa cậu chủ Ethan.”

Ethan, kẻ mà đến nửa năm trước còn chẳng buồn giữ chút lễ độ cơ bản, giờ đây rời khỏi phòng ăn với dáng vẻ đĩnh đạc.

Ngay cả khi nhìn từ góc độ của một người quan sát, việc tên nhóc ngạo mạn này cố gắng khoác lên mình một bộ mặt lịch sự cũng đủ kỳ quặc và đối nghịch đến khó chịu.

Khi tôi chuẩn bị bước lên tầng hai để

thu dọn phòng ngủ theo yêu cầu của Ethan, giọng nói của cậu bất ngờ vang lên từ phía sau.

“Hầu gái.”

“Vâng?”

“Sau khi chuẩn bị giường xong, cô có thể dành chút thời gian vào phòng ta nói chuyện không?”

“...Vào phòng của ngài sao?”

“Ừ.”

Thật không ngờ, tên nhóc này…

Cứ ngỡ dạo gần đây cậu ta đã trở nên ngoan ngoãn hơn, ai ngờ lại bắt đầu bộc lộ bộ mặt thật rồi.

Lẽ ra tôi phải biết rằng, loại người như cậu ta không thể nào thay đổi dễ dàng như thế.

Tôi bất giác hơi nhíu mày trước lời yêu cầu bất ngờ của Ethan.

Thấy biểu cảm của tôi, Ethan cẩn thận nói tiếp:

“Ta chỉ muốn hỏi một chuyện nhỏ thôi. Thật sự, không mất nhiều thời gian đâu.”

“...Tôi hiểu rồi.”

“...Ừ.”

Nếu thực sự chỉ là một việc nhỏ, thì chả có việc gì lại đi gọi tôi vào tận phòng ngủ riêng cả.

Cậu ta hoàn toàn có thể hỏi ngay tại đây và nhận được câu trả lời nhanh chóng.

Có mùi gì đó tanh tanh. Nhất là khi tôi vừa được yêu cầu là phải có mặt trong phòng ngủ của cậu ta, ngay trước giờ đi ngủ.

Chưa kể, căn phòng đó còn là một không gian riêng tư, nơi không có ánh mắt nào khác dõi theo.

Vấn đề là...

“Haizz, chết tiệt thật...”

Dù tôi nhận ra ý đồ của Ethan, tôi vẫn không ở vị trí có thể từ chối yêu cầu của chủ nhân.

Vì sau cùng, tôi vẫn là người hầu riêng của Ethan, ngay cả khi đã một năm trôi qua.

Cậu ta có thể không còn làm phiền tôi hàng ngày như trước và đã biết giữ ý tứ hơn, và biết giữ vệ sinh khi ăn uống.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân bị hắn khuất phục thêm một lần nào nữa.

“Hiểu rồi, thiếu gia. Tôi sẽ chờ ngài trong phòng sau khi chuẩn bị xong.”

“Tốt lắm”

Trong suốt năm qua, tên nhóc này dường như chẳng tập luyện kiếm thuật hay điều khiển ma lực, nên ít nhất tôi vẫn có lợi thế về thể chất vào lúc này.

Ít nhất thì, nếu hắn dám giở trò gì, tôi có thể dùng sức chống cự được một lát.

‘Nếu thằng nhóc này thật sự dám manh động, mình sẽ chạy trước... rồi tính sau.’

Tôi sẽ không bao giờ lơ là cảnh giác và chịu đựng những trò vớ vẩn của Ethan nữa.