“À, nhưng mà, sao thế? Hehe.”
Má tôi giãn ra đầy uể oải cùng với một nụ cười ngờ nghệch.
“...Sao tự nhiên cậu hành xử ngớ ngẩn vậy? Khiếp quá.”
“Độc miệng ghê.”
Sajou-san như hoàn toàn ghê tởm tôi. Phản ứng của cô kịch liệt đến mức khiến tôi cảm thấy hơi đau lòn, nhưng…
Cô đang cố thực hiện lời hứa phải không?
Cũng không có gì sai nếu cô không giữ lời. Ắt hẳn phải có lí do khiến Sajou-san không đi học, và cô cũng không cần phải chấp nhận suy nghĩ bồng bột của tôi.
Vậy nên, có lẽ…
Tôi cảm thấy có chút hạnh phúc, như thể bản thân đang được cô ưu tiên vậy. Có thể là do mới sáng sớm nên tôi còn ngái ngủ.
Sự tỉnh táo của tôi rất mong manh, nên tôi đang đi theo cảm xúc của trái tim mình.
Cảm xúc dâng trào trong tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp trên ngực mình và bất giác nhếch má lên tạo thành một nụ cười ngớ ngẩn.
“Tớ rất vui nếu chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Nghiêm túc đấy, chuyện gì xảy ra với cậu vậy…”
Biểu cảm của cô có phần bối rối, mơ hồ.
Váy của cô bay nhẹ lên, để lộ cặp đùi trắng nõn nà ra. Vì Sajou-san hay mặc thường phục nên tôi chưa từng thấy làn da của cô ấy lộ ra như thế này.
…Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy trong tình trạng gần như khỏa thân trước đây, nhưng cảm giác lần này rất khác. Phải chăng là chủ nghĩa tôn sùng?
Không, nó thật dâm dục.
Có lẽ cô đã nhận ra những suy nghĩ đen tối của tôi. Khi Sajou-san chuẩn bị rời khỏi phòng, cô đột nhiên dừng lại, đặt tay lên tay nắm cửa.
Cô lắc đầu mạnh sang hai bên.
“Tớ không nhìn, tớ không nhìn đâu. Tớ không thấy… quần lót của cậu.”
“...Không phải.”
À, phải rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thú tội, nhưng giờ lại phải đón nhận ánh mắt hình viên đạn từ Sajou-san, người đang giữ chặt lấy gấu váy của mình.
Tớ xin lỗi. Nhưng thực sự là tớ không thấy quần lót của cậu và phản ứng đó chỉ khiến không khí trở nên khêu gợi hơn thôi. Tuy nhiên, tôi không thể nói ra được.
“Không, không phải như cậu nghĩ đâu… Vậy nên…”
Cô đang cố nói điều gì đó, nhưng các chữ cái lại bị vấp vào nhau.
Vậy nên, Sajou-san cũng không quan tâm rằng váy của mình bị nhàu, cô nắm chặt nó và cọ ngón tay chạm vào nó.
“...Bữa sáng đã xong rồi. Vậy thôi.”
Cô chạy ra khỏi phòng như đang trốn khỏi tôi vì sự xấu hổ của cô đã đến giới hạn.
Cánh cửa vẫn mở hé, chưa đóng hoàn toàn.
Trạng thái nửa vời đó dường như phản ánh cảm xúc hiện tại của Sajou-san.
Có lẽ cô muốn nói điều gì khác.
Tôi tự hỏi đó là chuyện gì. Tôi muốn nghe trực tiếp từ cô, nhưng tôi đã đoán được rồi.
Phản ứng dễ thương của Sajou-san đã nói lên nhiều điều. Cô ấy cũng có cảm xúc giống tôi.
Tôi có chút hi vọng, và bằng cách nào đó, tôi lại cảm thấy vui vẻ như đang trong giấc mơ và thả mình xuống giường với một tiếng thở dài. Zzz…
Cuối cùng,
“Cậu tỉnh rồi phải không? Nhưng bữa sáng nguội mất rồi.”
“...Xin lỗi.”
Bữa sáng trên bàn, đã hoàn toàn nguội ngắt.