Đung đưa nhẹ nhàng.
Một cảm giác êm dịu đánh thức tôi từ giấc ngủ chập chờn.
Tia nắng chiếu qua mí mắt tôi thật chói lóa.
Tôi từ từ mở mắt trong trạng thái mơ màng. Trước mặt tôi là một gương mặt quá đỗi quen thuộc nhưng vẫn khiến tôi giật mình-một gương mặt hoàn hảo như thể không có thật ngoài đời-đang che kín tầm nhìn của tôi.
“...Cậu dậy rồi à?”
Với đôi mắt đầy ngái ngủ, tôi khẽ gật đầu. Mới sáng sớm đã phải đối diện với khuôn mặt đẹp đến ngừng thở rồi.
Dường như cô đang lay vai tôi để đánh thức tôi, người đang nằm dài trên giường. Cô quỳ ở bên cạnh, nhìn xuống tôi.
“Gì đây? Nhìn cậu như một đứa trẻ vậy.”
Tôi đang bị cô trêu chọc.
Nhưng tôi chưa đủ tỉnh táo để cảm thấy xấu hổ. Tôi ngồi dậy và bắt chéo chân.
Trong trạng thái mơ màng, ánh mắt của tôi luôn hướng về Sajou-san, còn đôi mắt của cô vẫn vô cảm như mọi ngày, cùng với một gương mặt đẹp tuyệt trần.
Tuy nhiên, tôi có chút khó chịu trong lòng vì chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không hiểu sao mắt tôi lại dính chặt vào bộ ngực nở nang của cô. Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Sao cậu lại mặc đồng phục học sinh?”
“Hả?”
Một câu hỏi bật ra từ miệng tôi, còn Sajou-san thì hờ hững đáp lại. Đáng sợ quá.
Tôi hơi rùng mình khi nghe thấy chất giọng trầm vang lên từ cổ họng cô.
Đôi mắt đen láy của Sajou-san dường như ẩn chứa một nỗi thất vọng, như thể cô không hiểu tôi đang nói gì.
Cô mím chặt môi và tỏ ra không hài lòng.
À, phải rồi. Tại sao cô lại mặc đồng phục học sinh…?
Tôi nảy ra một ý tưởng rồi vỗ hai tay vào nhau.
“Cậu đang cosplay à?”
“Cậu muốn chết không...?”
Có vẻ không đúng lắm.
Một nửa khuôn mặt của Sajou-san đang bị che khuất nên tôi không thể đọc được biểu cảm của cô.
Tâm trạng của cô đã tụt dốc không phanh kể từ khi tôi thức dậy. Nếu nói vớ vẩn một lần nữa, cô sẽ dìm tôi vào bồn nước đá lạnh mất. Tôi có thể tưởng tượng ra cái chết của mình.
Nhưng đợi chút đã.
Khi tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng thay vì mồ hôi lúc ngủ, tôi buộc phải nhớ lại những gì đã xảy ra vào hôm qua.
Đúng rồi. Hình như mình bị lún vào… không phải. Dù sao đó cũng là một kí ức khó quên, nhưng điều tôi cần bây giờ là lí do tại sao sáng nay Sajou-san lại ăn mặc như vậy.
Hửm? Hừm…
“À, nhớ rồi. Chúng ta có đến trường cùng nhau không?”
“Cậu quên rồi à?”
Tôi bị buộc tội.
Sajou-san thì đang bĩu mỗi, phải cố giải thích thôi.
“Không, tớ không quên… được chứ? Vì mới ngủ dậy nên tớ cần một chút thời gian để nhớ lại. Nó giống như tốc độ tải khung hình của máy PlayStation đầu tiên vậy.”
“...PlayStation? Tớ không hiểu nổi.”
Tôi nghĩ đó là một cách đơn giản để so sánh, nhưng Sajou-san thì không hiểu. Tại sao? Nó giống máy PlayStation đầu tiên. Tôi bị ghiền âm thanh của đĩa trò chơi.