Lúc đầu, tôi cảm thấy có chút kì lạ, nhưng con người mà, ta có thể thích nghi với mọi thứ. Và trước khi tôi nhận ra thì nó đã trở thành điều bình thường rồi.
Tuy nhiên, bản thân đã làm quen được không có nghĩa là tôi không có khúc mắc.
Mối quan hệ giữa chúng tôi là gì?
Tôi kẹt trong suy nghĩ.
Bạn cùng lớp?
Ngươi yêu?
Vợ chồng?[note58434]
Hay, chỉ là hàng xóm thôi?
Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, thì tôi vẫn không tìm được câu trả lời xác đáng để mô tả mối quan hệ của tôi và cô ấy trong cuộc sống này. Mà, tôi đoán nó cũng chẳng quan trọng lắm.
Nói đến điều này, tôi cũng nhận ra có sự thay đổi trong Sajou-san và cả thái độ của mình nữa.
Sau bữa tối hôm sau.
Khi bụng tôi no căng và đang tận hưởng niềm vui nhỏ bé của mình, có nhiều lúc Sajou-san bỗng dưng ôm lấy tôi từ phía sau.
“Cậu làm gì vậy?”
Không có dấu hiệu trả lời từ cô gái ngồi sau lưng tôi.
Với tôi, lần đầu được cô ôm thật xấu hổ, nhưng khi đã đầu hàng số phận, tôi không còn cảm thấy như vậy nữa.
Nhưng thực sự.
Áp lực từ cặp ngực đang áp vào lưng tôi rất mãnh liệt, cảm giác thật tuyệt vời.
Đôi khi, nó còn giống như một chiếc gối ôm làm bằng ngực khi tôi thư giãn. Chúng mềm mại như những nguyên liệu tự nhiên. Tôi có cảm giác mình đang nằm mơ dù vẫn rất tỉnh táo.
Tôi tự hỏi là hành động đó có giống việc bế một con mèo lên và nghiện làm như vậy hay không.
…Dù cô không giống một con mèo.
Trạng thái hạnh phúc như ôm thú nhồi bông là một chuyện, gần đây sự tiếp xúc cơ thể giữa tôi và Sajou-san còn vượt xa chuyện đó.
Đôi khi cô chạm vào tay hay tóc tôi mà không có lí do cụ thể nào.
Mỗi lần Sajou-san chạm vào tôi, tôi đều giật mình và lo lắng cho trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào của mình.
Nhưng tôi không thể ngăn cô làm vậy, vì mỗi lần nhìn thấy gương mặt thư giãn của Sajou-san, tôi đều trở nên mềm lòng.
Phải chăng cô đang tìm kiếm hơi ấm trong việc đụng chạm cơ thể với người khác?
Cá nhân tôi nghĩ rằng hành động đó giống như một em bé đang nắm chặt lấy chiếc chăn ấm áp cạnh mình.
Với tư cách là người đóng vai tấm chăn đó, tôi cảm thấy vừa vui vừa ngại ngùng.
Dù khoảng cách giữa tôi và Sajou-san đã giảm xuống còn không, nhưng tôi vẫn chưa biết gì về cô cả.
Lí do cô không muốn vào nhà là vì hoàn cảnh gia đình của cô ấy.
Tôi có cảm giác mơ hồ rằng Sajou-san không có mối quan hệ thực sự tốt với mẹ của mình.
Dẫu sao đó cũng chỉ là phỏng đoán thôi.
Tuy nhiên, tôi không thực sự tò mò về hoàn cảnh của Sajou-san.
Nó giống như việc mặc kệ những điều phiền toái và ngâm mình trong nước nóng-một cảm giác thực sự thoải mái.
Mối quan hệ mập mờ này thật dễ chịu. Tôi không muốn làm rạn nứt nó.
Đó không phải chủ nghĩa hiện sinh[note58435], nhưng quá khứ và tương lai của cô không quan trọng. Hiện tại, tôi đang ở đây cùng Sajou-san, đó mới là điều quan trọng. Và tôi hi vọng rằng mối quan hệ này sẽ tiếp tục mãi mãi.
Hạnh phúc trong thế giới của riêng mình là vĩnh viễn.
Một số người không đồng ý với điều đó.
Nhưng nếu con người nào cũng có giới hạn và nếu thế giới của những người sống khép kín như một khu vườn thu nhỏ thì tôi nghĩ là không có gì sai khi kiếm tìm hạnh phúc từ khu vườn của mình.
Nhưng mà…
Trong khi đắm mình trong niềm hạnh phúc lười biếng như vậy, tôi cũng nghĩ rằng việc hành động tích cực sẽ không có hại gì, bạn biết không?
Nói cách khác, là tiến một bước từ tình hình hiện tại của chúng ta và cố gắng tạo ra nhiều khoảnh khắc hạnh phúc hơn.
Khi đang mơ màng vùi đầu vào chiếc đệm hạnh phúc, tôi lơ đãng đề xuất với Sajou-san với ý thức không tỉnh táo.
“Sajou-san.”
“Gì?”
“Từ ngày mai, chúng ta cùng đến trường nhé?”
Tôi tự hỏi cô nghĩ gì về điều đó.
Không có sự phản hồi. Sự im lặng ấm áp hài lòng từ trước đã được thay thế bằng một sự im lặng đầy căng thẳng.
Có lẽ cô không thích làm như vậy.
Tôi không có ý định ép buộc cô ấy. Dù sao tôi cũng không phải mẹ hay giáo viên chủ nhiệm của cô, nên cũng không thể khuyên răn Sajou-san được.
Nói đơn giản thì đây chỉ là mong muốn ích kỉ của riêng tôi dành cho Sajou-san.
“Tớ chỉ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể ngồi cạnh trong lớp học và ăn trưa cùng nhau. Và cả sự vui vẻ khi đi bộ về nhà cùng nhau nữa.”
Đó thực sự là những gì tôi nghĩ.
Vì thế tôi đã nói thêm vào, “Nếu cậu không muốn cũng không sao.” Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nó không thú vị.
Tôi gần như chắc chắn là cô sẽ từ chối nó.
“...Được thôi,” sự đồng ý dễ dàng đến từ Sajou-san, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Tôi có ngồi dậy để nhìn mặt Sajou-san, nhưng cô đang ôm chặt tôi từ phía sau nên tôi đành phải giữ im lặng.
Sau đó, cô đặt cằm lên vai tôi và thì thầm vào tai tôi như thể đang thổ lộ những tâm tư từ tận đáy lòng mình.
“Nếu là với cậu, Rhito, thì sẽ ổn thôi.”
Không có sự kiện chấn động nào.
Trước đây chúng tôi chưa từng gặp nhau và tôi cũng chưa từng cứu cô khỏi sự nguy hiểm nào.
Nhưng ngay cả khi sự liên kết giữa tôi và Sajou-san chẳng có gì đặc biệt, cô ấy chắc chắn đã thay đổi chỉ khi chúng tôi ở cạnh nhau.
Nếu tôi được góp một phần sức lực vào sự thay đổi đó thì mình cũng nên cảm thấy tự hào và hạnh phúc thì phải.