Đây có phải sự khởi đầu không?
Hay nó đã bắt đầu từ trước đây rồi? Có phải đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy là một ngày mưa?
Sajou-san bắt đầu qua nhà tôi thường xuyên hơn.
Đôi khi cô còn ở lại qua đêm.
“Rhito, dậy đi.”
Mỗi khi trời sáng, tôi đều được Sajou-san đánh thức trong khi cô đang đeo một chiếc tạp dề, và chuẩn bị dùng bữa sáng mà cô đã làm.
Kĩ năng nấu ăn của cô càng ngày càng tiến bộ, từ những món đơn giản như trứng ốp la được rán hoàn hảo, hay những lần lật trứng rất điêu luyện.
Chúng tôi sẽ đến trường cùng nhau.
Sau khi đảm bảo rằng cửa đã khóa, chúng tôi bước đi được vài bước thì tay Sajou-san sẽ hơi giơ lên để chào tạm biệt.
“...Đi cẩn thận.”
Tôi đáp lại lời nói của cô.
Dù chúng tôi học cùng trường, thậm chí là cùng lớp nhưng việc được cô tiễn đi học khiến tôi có cảm giác khá kì lạ.
Dù sao thì việc được ai đó tiễn đi mà không nở một nụ cười cũng khiến tôi cảm thấy trân trọng nó. Và nếu người đó là một cô gái xinh đẹp thì càng tốt.
“Tớ biết rồi.”
Trong giờ nghỉ trưa, cô sẽ đưa bento cho tôi.
Chỉ vì lí do đó mà cô phải thay đồng phục và đến lớp, dù cô không thường xuyên lui tới lớp, cũng để đảm bảo rằng tin đồn về bản thân không bao giờ chìm xuống.
Dạo này căn bếp của nhà tôi đã trở thành lãnh địa của Sajou-san.[note58433] Dù việc cô không muốn lấy đồ ăn từ nhà tôi đi khi cô đã có đồ ăn riêng là điều dễ hiểu, song vì chúng tôi có thể cùng nhau làm bento vào buổi sáng nên có lẽ cô đang mang theo một ít bên mình và rời đi.
Bất cứ khi nào tôi đề cập đến chuyện này, Sajou-san đều thờ ơ quay đi và nói, “Không sao đâu.”
Cô có truyền tải ý nghĩa gì qua câu nói đó không?
Dù sao thì, biệt danh trong lớp của cô là “Cô vợ đi làm” đã rất phổ biến.
Và thế là, sau khi tan học, vào buổi chiều.
Cô đứng ở đó, dựa lưng vào cổng trường, đăm chiêu nhìn lên bầu trời đỏ thẫm.
Mọi người đi qua đều không thể không chú ý đến cô, ngay cả những cậu trai cũng tụ tập lại tranh luận xem có nên tiếp cận Sajou-san hay không, giọng của họ đủ to để cho cô nghe thấy.
Người đẹp tin đồn kia vẫn không hề quan tâm đến sự ồn ào xung quanh mình.
Đôi mắt của cô không có một tia sáng nào, như thể bản thân không còn quan tâm đến thế giới này nữa, như thể cô sẽ tan biến theo ánh hoàng hôn kia. Khi Sajou-san nhìn thấy tôi, đôi mắt tối màu của cô hơi chuyển động.
“Xin lỗi. Cậu đợi đã lâu chưa?”
“Vừa nãy-”
Sajou-san cố gắng tiếp tục nói, nhưng rồi lại im lặng với vẻ mặt có chút bất mãn.
Cô mím chặt môi và lẩm bẩm: “Tớ đã đợi” rồi bước đi.
Câu trả lời của cô khiến tôi có chút vui vẻ.
Chắc chắn cô muốn nói là “Vừa đến”, và chắc hẳn là cô đã hiểu được ý nghĩa cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Nó là gì?”
Tôi đi sau lưng Sajou-san đang tỏ ra bất mãn.
Dù tôi đang cảm thấy khó chịu ra mặt, nhưng tôi tự hỏi rằng đây có phải là một dạng của sự xấu hổ không. Nếu tôi nói ra điều đó, cô có thể vặn lại tôi, “Cái gì vậy? Ghê quá đi,” và những lời đó có thể khiến tôi đau lòng nên tốt nhất là không nên nói ra.
Tôi và Sajou-san cùng nhau đi tới siêu thị.
Sáng, trưa, và tối.
Vì cả hai thường xuyên dùng bữa cùng nhau nên việc đi mua đồ sau giờ học cũng trở thành hoạt động thường ngày của chúng tôi. Có lẽ đây chính là lí do cô được gọi là “Cô vợ đi làm”, nhưng Sajou-san có vẻ không quan tâm nó nên tôi đã im lặng.
Dưới ánh đèn đường.
Ánh hoàng hôn phía sau chiếu vào lưng chúng tôi khiến bóng của cả hai trải dài trên vỉa hè, báo hiệu đã đến lúc về nhà chuẩn bị bữa tối rồi.
Dạo gần đây, gia vị trong căn bếp của tôi ngày càng nhiều, tôi cũng đã quen với điều này nên cứ lấy chúng ra khỏi tủ lạnh và kệ bếp mà không cần nhìn.
Sau khi dùng xong bữa tối, rửa bát hoặc xem những bộ phim trên các nền tảng trả phí, lúc chúng tôi có thời gian bên nhau thì cũng đến lúc phải đi ngủ.
“Vậy thì, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, Sajou-san đi vào căn phòng trống của chị gái tôi, giờ đã trở thành phòng ngủ của cô ấy.
Nhìn cô vào phòng, tôi cũng trở về phòng và lao vào chiếc giường.
Đây là thói quen sinh hoạt của tôi và Sajou-san trong vài tháng qua.