Thế giới bên ngoài tấm màn đen tràn ngập sự im lặng đến dị thường.

Bất kể Tsukasa đi đến đâu, cũng không có một bóng người.

Các màn chắn được hạ xuống trên cửa sổ của những ngôi nhà.

Cư dân của thế giới này dường như đang nín thở trong tĩnh lặng.

Thay vào đó là những tên quái nhân làm náo loạn đường phố.

Chúng không chỉ có một chủng loài.

Imagin, Gurongi, Worm.

Ngoài ra còn là tất cả các quái nhân mà Tsukasa đã chiến đấu khi du hành đến chín thế giới, mọi bè lũ đều tụ tập đông đúc.

Trong khi trốn tránh lũ quái, Tsukasa tìm kiếm manh mối để có thể hiểu được tình hình ở thế giới này.

Khi anh chuẩn bị rẽ vào góc phố, anh đụng phải một thứ gì đó.

“Oáii”

Bên kia sững sờ và ngã ngửa dập mông.

Người đó là một nhân viên công chức.

Khi người đàn ông nhìn thấy Tsukasa, vẻ sợ hãi của ông liền mất đi.

“May quá. Cứ tưởng cậu là quái vật chứ.”

Người đàn ông đánh vào mông mình rồi đứng dậy.

“Thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không có một ai cả?” Tsukasa hỏi.

“Làm sao cậu lại không biết được? Một đống bọn quái nhân đột nhiên xuất hiện và tàn sát dân thường. Đã có vô số nạn nhân rồi. Mọi người đều nói rằng thế giới đã bắt đầu sụp đổ. Không ai dám ra khỏi nhà vì sợ lũ quái nhân. Tôi thì có việc không thể bỏ lỡ được nên hết cách đành phải ra ngoài.”

Người đàn ông luôn nhìn xung quanh và cảnh giác kể cả khi nói chuyện.

“Tại sao quái nhân lại đột nhiên xuất hiện thế?”

“Làm sao mà tôi biết được chứ.”

Người đàn ông tỏ ra không hài lòng khi bị chất vấn.

“Dù sao đi nữa thì cậu cũng nên về nhà sớm đi.”

Ông đưa ra lời cảnh báo rồi dùng chiếc túi như một tấm khiên và rời đi.

Khi nhìn người đàn ông nọ đi, Tsukasa nhận ra rằng có điều gì đó quen thuộc ở thế giới này.

Một bức tường của khu nhà cũ với tấm biển, nó chỉ dẫn một tuyến đường của trường học.

Đây là thế giới của Tsukasa.

Thế giới nơi Tsukasa được sinh ra và sống.

Có lẽ chuyện này là do Narutaki gây ra.

Tsukasa chạy về phía hiệu ảnh Hikari.

Ngay khi bước vào hiệu ảnh Hikari, Tsukasa đã nhận ra một ánh mắt gay gắt.

Thậm chí anh còn cảm giác như có hai nhãn cầu dính vào lưng rồi vô tình quay lại.

Tsukasa mở cánh cửa nặng nề và đi qua hành lang.

Có một chiếc ghế sofa màu đỏ trong hiệu ảnh, nơi mọi thứ nằm rải rác la liệt.

Natsumi đang nằm trên chiếc ghế sofa bụi bặm đó.

“Natsumikan!”

Tsukasa lay người Natsumi. Natsumi rên rỉ và mở mắt ra.

“Cô không bị thương chứ?”

Natsumi trả lời Tsukasa sau khi đôi mắt cô chớp liên tục một cách vô hồn.

“Tôi đã có một cơn ác mộng. Trong khi Tsukasa và tôi du hành đến các thế giới khác nhau, vì lý do nào đó mà chúng ta đã biến thành quái nhân. Cánh tay của Tsukasa và tôi biến thành cánh tay của lũ quái vật thô ráp, và rồi chúng ta sẽ bị xói mòn từng chút một... Chúng ta sẽ nhập bọn với lũ quái nhân mà Tsukasa đã hạ gục cho đến giờ.”

Natsumi nói với một giọng điệu khác với bình thường.

“Nhưng Tsukasa đã đánh thức tôi dậy, nên giờ tôi ổn rồi.”

Natsumi mỉm cười yếu ớt.

Chợt có tiếng động ở phía sau. Khi Tsukasa quay lại, Narutaki đang đứng đó.

“Biết ngay ngươi sẽ đến đây mà, Decade.”

Miệng Narutaki nhếch lên đầy thù hận và mắt gã mở to. Tsukasa nhìn thẳng vào Narutaki, gã có một vẻ mặt đáng sợ.

“Mục đích của ngươi là gì? Mau trả lời cho ta!”

Tsukasa đặt tay lên Ride Booker. Anh lớn tiếng tỏ rõ thái độ ép Narutaki thú tội.

Nhưng gã đã dùng tay ngăn lại và nói.

“Mục đích duy nhất của ta là kiến tạo nên một thế giới chuẩn mực.”

Tsukasa liếc nhìn vẻ mặt của Narutaki như đang xem xét ý định thực sự của gã.

Narutaki bắt đầu nói khi bị sự im lặng thúc giục.

Có vô số khả năng trong thế gian này.

Có bao nhiêu thế giới song song thì có bấy nhiêu khả năng, một kẻ lượn lờ khắp các thế giới như Decade nhà ngươi sẽ biết rõ điều này.

Trong vô vàn thế giới song song, chỉ có hiệu ảnh Hikari này là tồn tại ở mọi thế giới, nó là cây cầu kết nối các thế giới với nhau.

Vậy nên ta có thể đến một thế giới khác thông qua hiệu ảnh Hikari.

Tuy là thế, nhưng e rằng không phải ai cũng có thể đến được hiệu ảnh Hikari.

Chỉ những người ghét bỏ thế giới mình đang sống và muốn thoát ra khỏi đó mới bị cửa hiệu Hikari thu hút.

Từ hiệu ảnh đó ta có thể để đến với những thế giới song song.

Decade, giống như ngươi đã tình cờ đến hiệu ảnh Hikari, ta cũng đã đến cửa hiệu đó từ một nơi khác trong thế giới song song.

Vì đã mất niềm tin về thế giới của riêng mình, ta bắt đầu tìm kiếm vùng đất lí tưởng và du hành đến một thế giới khác.

Trong khi chu du đến khắp các thế giới khác nhau, bằng cách nào đó ta đã lãng quên mất thế giới của chính mình.

Giống như Quái nhân Hai mươi Khuôn mặt đã quên đi hình dạng thực của mình khi mặc quá nhiều lớp cải trang vậy, ta đã quên mất đi thế giới của ta.

Những kẻ lãng quên thế giới của chính mình đều sẽ đánh mất đi bản chất của chúng.

Con người mất đi bản chất của mình, nói cách khác chính là những tên quái nhân.

Khi đã là một con quái vật xấu xí thì chỉ còn có thể hút năng lượng sống của con người để sống mà thôi.

Không mất quá nhiều thời gian để thứ gọi là Loạt án mạng ma cà rồng xuất hiện.

Những thi thể hóa xác ướp của án mạng ma cà rồng là do ta đã rút cạn năng lượng sống của chúng.

Tuy nhiên năng lượng sống của con người vẫn chẳng thấm vào đâu cả.

Ta luôn bị dày vò bởi những cơn đói.

Và rồi ta tập trung vào năng lượng của một giống loài quý hiếm được gọi là Kamen Rider, chúng chỉ tồn tại trong những thế giới cực kỳ hạn chế.

Decade và Diend du hành khắp các thế giới, lưu trữ sức mạnh của các Kamen Rider từ mỗi thế giới vào Rider Card và chiến đấu bằng cách sử dụng chúng.

Rider Card là sức mạnh của Kamen Rider và là kết tinh của nguồn năng lượng.

Ta đã tiếp cận Diend, một người cũng ghét bỏ thế giới của mình, và nhờ cậu ấy thu thập các Rider Card về cho ta.

Nếu hấp thụ tất cả các Rider Card, ta sẽ tiến gần hơn đến thần linh nhờ nguồn năng lượng khủng khiếp của chúng.

Và khi điều đó xảy ra, ta sẽ tạo ra được xứ thiên đường bằng chính tay ta, điều ta tìm kiếm bấy lâu mà chưa bao giờ có được.

Ta sẽ hủy diệt vô vàn thế giới song song và tạo ra một thế giới chuẩn mực hoàn toàn mới từ con số không.

Kaito đồng ý với lí tưởng của ta và quyết định hợp tác với ta.

Nhưng Decade à, ngươi là kẻ phá đám.

Giống như bọn ta, ngươi cũng đến hiệu ảnh Hikari vì nỗi tuyệt vọng về thế giới của chính mình. Nhưng mỗi khi du hành đến thế giới khác thì ngươi lại cứu giúp chỗ đó.

Một kẻ hoàn toàn khác với ta và Kaito.

Rốt cuộc thì ngươi không thể ghét bỏ nổi thế giới hiện tại.

Một kẻ sử dụng sức mạnh của Decade vì lợi ích của thế giới ư? Kế hoạch của ta không thể nào chấp nhận chuyện đó.

Ta biết ngươi sẽ là một mối đe dọa cho chiến lược này.

Tất cả các thế giới đang ngập tràn những sai lầm ngớ ngẩn.

Ta sẽ phá hủy hết và tạo ra một thế giới đúng đắn hơn.

Ngươi chính là kẻ hủy diệt thực sự, một kẻ sẽ cản trở sự hình thành của thế giới chuẩn mực, một tên ác quỷ.

Ta là chính nghĩa. Còn ngươi là một ác nhân khước từ việc sửa chữa sai lầm của thế giới.

Nghe xong câu chuyện của Narutaki, Tsukasa cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Một người lữ khách rời xa thế giới của bản thân, và chu du khắp các chốn để tìm kiếm xứ thiên đường. Narutaki và Tsukasa đều ở trong hoàn cảnh giống hệt nhau.

Nếu tiếp tục cuộc hành trình mà không biết gì, có khi Tsukasa sẽ lãng quên thế giới của chính mình và trở thành quái nhân.

Nếu đúng như vậy, có lẽ người hiểu rõ nhất những hành vi điên cuồng của Narutaki chỉ có thể là Tsukasa.

Thực tế là Tsukasa “Âm” ở trong thế giới Kabuto đã nói rằng mình muốn hủy diệt thế giới.

Tên Worm đã bắt chước Tsukasa và có cùng ký ức với Tsukasa, hắn là bóng tối trong trái tim Tsukasa.

Xét cho cùng thì Tsukasa cũng có bản chất giống Narutaki.

Tuy nhiên khi nghe câu chuyện của Narutaki, Tsukasa đã nhận thấy một cảm giác kháng cự mạnh mẽ.

Trước khi Tsukasa biết điều đó, đã có nhiều người từ các thế giới khác đáng để bảo vệ.

Natsumi, hay những Rider đã chiến đấu cùng anh, những người anh đã gặp ở nhiều thế giới khác nhau.

Tsukasa không thể đồng tình với ý nghĩ chối bỏ và chôn vùi mọi thứ hoàn toàn của Narutaki.

“Thế giới ngươi tạo ra bệnh hoạn đến mức khiến ta thấy ghê tởm. Ngươi chẳng khác gì một đứa trẻ bỏ cuộc và gào khóc khi mọi thứ không diễn ra như ý mình. Chẳng có chốn lí tưởng nào dành cho một kẻ như vậy, dù có đi đến đâu đi chăng nữa.”

Đó là những lời nói nhắm vào chính Tsukasa trước đây.

Vì cũng giống như Narutaki, anh đã rời mắt khỏi thực tại và trốn thoát sang thế giới khác, Tsukasa bị Narutaki phản bác kịch liệt.

“Ngươi còn định cản đường ta nữa sao?”

Narutaki lẩm bẩm như thể đã buông xuôi.

“Kaito, hãy giết Decade.”

Trước khi Tsukasa kịp nhận ra, Kaito đã đứng dựa ở lối vào hiệu ảnh, Narutaki gọi tên anh.

Kaito nhìn Tsukasa chằm chằm.

Màu sắc của xung đột mờ đi trong ánh mắt đó.

Một lúc sau, Kaito đưa ra câu trả lời.

“Tsukasa, cậu đã cứu tôi ở thế giới Kabuto rồi nhỉ. Tôi thì muốn lấy mạng cậu, nhưng cậu lại cứu tôi. Bực thật đấy, nhưng kể từ đó tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có niềm hy vọng vào thế giới này. Vì vậy nên tôi không thể giết Tsukasa được nữa.”

Nghe vậy, Narutaki bước chân không một tiếng động và đến bên Kaito.

“Xin lỗi, ông Narutaki”

Kaito chưa kịp nói xong thì Narutaki đã biến thành quái nhân.

Gã há to cái miệng rộng và cắn vào cổ Kaito.

“Aaaa!”

Năng lượng sống của Kaito nhanh chóng bị hút cạn, và anh ngay lập tức già đi.

Đôi bàn tay đang cào xé vào không khí.

Kaito vẫn soi vào đôi mắt của Tsukasa, Kaito gục ngã xuống sàn như một cái xác ướp, cơ thể anh đã bị lấy đi toàn bộ hơi ẩm.

“Giờ đây ta đã thu thập đủ Rider Card, ngươi không còn có ích nữa.”

Giọng nói của Narutaki phát ra từ miệng của gã quái nhân xấu xí.

“Kaito!”

Khi Tsukasa nâng Kaito lên, một phần cơ thể đã biến đổi đã hoàn toàn trở nên nhẹ bẫng, rồi tan tành.

“Tàn nhẫn quá”

Natsumi che mặt lại.

“Nếu không thể tha thứ cho ta thì hãy cố hạ ta xem nào.”

Narutaki thoát ra ngoài qua cửa sổ căn phòng.

Tsukasa hạ Kaito xuống sàn và đứng dậy.

“Tôi đã từng ghét tên này”

Bầu không khí của hiệu ảnh bụi bặm tràn ngập mùi hôi thối từ xác ướp của Kaito.

Có thứ gì đó rơi ra khỏi người Kaito.

Tsukasa nhặt lên, và đó là một tấm thẻ có hình Diend.

“Thì ra đây là cảm giác khi một người mình ghét chết đi nhỉ. Chắc hẳn có nhiều thứ trên đời này mà tôi không muốn đánh mất. Natsumikan, ta sẽ chiến đấu cùng nhau chứ?”

“Chiến đấu cùng nhau...”

Natsumi lặp lại lời của Tsukasa.

“Nếu tôi có thể cứu thế giới bằng cách chiến đấu cùng Tsukasa, liệu tôi có trở thành một người sống có giá trị không?”

Tsukasa im lặng, anh không thể hiểu được ý định thực sự của Natsumi. Natsumi gật đầu mạnh mẽ như đã có quyết định của riêng mình.

“Đi thôi, Tsukasa. Anh đã tìm thấy thế giới mà mình muốn sống rồi đó.”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ và đuổi theo Narutaki.

Có vẻ như sức mạnh Tsukasa đã trở nên khác biệt hơn khi buộc phải đối đầu.

Narutaki đã hấp thụ chín Rider Card mà hắn nhận được từ Kaito, gã tỏ ra áp đảo chỉ bằng hào quang mà gã phát ra.

“Thật nguy hiểm khi bất cẩn tiếp cận hắn. Hãy chiến đấu bằng cách tấn công tầm xa nào.” Natsumi nói.

“Ừ”

Tsukasa biến thân và đút tấm thẻ Diend, thứ đã rơi ra từ thi thể Kaito, vào trong Decadriver.

Sắc màu magenta bao phủ cơ thể Tsukasa chuyển sang màu xanh dương, và anh đã có được năng lực của Diend.

Decade nhắm vào Narutaki bằng vũ khí dạng khẩu súng.

Narutaki bắt đầu tấn công để chặn cú bắn, gã phóng ra một tia sáng từ miệng để tấn công Tsukasa.

Nếu các tòa nhà gần đó mà bị chùm tia sáng đánh vào sẽ sụp đổ chỉ bằng một phát.

Tsukasa nhảy lên cao để tránh tia sáng rồi bóp cò súng.

Những viên đạn được bắn ra với tiếng ầm tung trời trúng thẳng vào Narutaki.

Tsukasa đáp xuống mặt đất và tìm kiếm bóng dáng của kẻ thù trong làn khói cát.

Gã quái nhân màu đỏ sẫm vẫn đứng đó.

Gã không hề di chuyển một bước nào khỏi vị trí dính đòn, và gã không hề hấn gì.

Cùng lúc với việc nhận ra điều đó, một tia sáng lại được bắn ra.

Đám khói cát khiến Tsukasa khó nhìn thấy, phản ứng của anh bị chậm lại trong giây lát. Anh quỳ gối chịu đau.

“Tsukasa!”

Natsumi đang bị kiểm soát liền chạy vội đến.

“Không sao đâu. Chiêu chọc cười của Natsumikan còn tệ hơn nhiều.”

Tsukasa tỏ ra thoải mái khi nói đùa và đứng dậy.

Biết rằng đạn sẽ không gây nhiều sát thương, Tsukasa trở lại dạng Decade ban đầu và biến Ride Booker thành một thanh kiếm.

Anh chém Narutaki bằng thanh kiếm đó.

Narutaki dùng tay không đỡ lưỡi kiếm, nhưng cánh tay gã được bao phủ bởi lớp vỏ cứng và gai, thậm chí gã còn không bị trầy xước.

Dù thế nào đi nữa thì cũng không có tấm thẻ nào đủ để gây ra vết thương chí mạng cho Narutaki, Tsukasa nhận ra sau mỗi lần vung kiếm dứt khoát.

Tsukasa bị đánh bại rồi văng xuống mặt đất.

Narutaki rú vang lên bầu trời.

Một tiếng gầm rú kinh hoàng mà không người phàm nào có thể bắt chước được, làm rung chuyển không khí và tạo ra nhiều vệt sáng trong không trung.

Những tia sáng dần dần hợp lại thành một quả cầu ánh sáng.

Nó có kích thước hoàn toàn vượt trội với những tia sáng từ trước đó.

Quả cầu ánh sáng phát ra âm thanh chói tai nổ tung khi Narutaki giơ tay phải lên.

Đến khi Tsukasa nhìn cảnh vật xung quanh, toàn bộ khu vực đã biến thành một bãi đất trống.

Hiệu ảnh Hikari và căn hộ kế bên đều đã biến mất.

Chỉ còn bầu trời rộng lớn đến mức khó chịu và mặt đất trống trơn.

Tsukasa bàng hoàng khi nhìn cảnh tượng đó.

Đó là cảnh tượng của ngày tận thế.

Rồi ít lâu sau, một cơn đau không thể chịu nổi tấn công toàn thân anh.

Chỉ nhìn thôi cũng biết biến thân đã bị hóa giải.

Cơ thể Tsukasa nóng bất thường và không thể thở được.

Tsukasa ngã gục xuống. Narutaki tiến lại gần.

Ở đó, Natsumi đứng trước mặt Tsukasa.

“Dừng lại đi. Trông ông thật đáng thương.”

Narutaki im lặng dừng bước, có lẽ gã không hiểu được tại sao mình đáng thương trong hoàn cảnh này.

“Thành thật mà nói, tôi không hiểu ông đang nghĩ gì nữa. Có lẽ Tsukasa cũng vậy. Không, ai mà nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu thế giới này bị hủy diệt chứ.”

“Bây giờ cả ngươi cũng định làm phản ta để cứu hắn sao?”

Natsumi lắc đầu phủ nhận lời nói của Narutaki.

“Không phải vậy. Điều tôi muốn nói là ông cũng là nạn nhân. Tất cả chúng ta đều là nạn nhân của những bất hạnh do thế giới này mang lại. Nhưng hầu hết mọi người đều vượt qua nhờ sự giúp đỡ của người khác. Còn ông thì, chẳng có ai cứu cả.”

“Đừng có nói như ngươi hiểu rõ ta. Chẳng còn lựa chọn nào khác cho ta nữa rồi.”

Narutaki nói với giọng đầy giận dữ chừng như muốn nuốt chửng Natsumi.

"...Tôi muốn cứu ông. Bởi vì tôi, Tsukasa, và ông đều giống nhau. Đều là những lữ khách đến hiệu ảnh đó để du hành đến các thế giới. Cho nên tôi hiểu cảm xúc của ông, tôi không muốn ông phạm thêm tội lỗi nào nữa.”

Trước khi Natsumi kịp nói xong thì Narutaki đã đẩy cô ra.

Natsumi ngã xuống đất.

“Natsumikan!”

Tsukasa loạng choạng đứng lên và đến gần Natsumi. Natsumi ngay lập tức đứng dậy.

“Vẫn cứ tọc mạch như vậy cơ à, cô xứng đáng nhận lời khen đấy.”

Thấy rằng Natsumi vẫn an toàn, Tsukasa mỉm cười yếu ớt.

Natsumi lại nhìn Narutaki.

Rõ ràng là nói chuyện thêm nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Natsumi đưa một tấm thẻ ra phía sau cho Tsukasa.

“Tsukasa, xin anh sử dụng nó. Sau khi du hành qua chín thế giới, nó đã xuất hiện trước mặt tôi.”

Một tấm thẻ có khuôn mặt của tất cả Rider từ chín thế giới mà họ đã gặp cho đến giờ.

Tsukasa cố dùng hết sức lực còn lại biến thân.

Anh cho tấm thẻ vào Decadriver.

Ánh sáng bảy màu liền bao phủ khu vực xung quanh.

Đó là tấm thẻ triệu hồi tất cả chín Kamen Rider.

Những thân hình ánh lên màu đỏ và xanh dương sáng chói.

Cảnh tượng những Rider từ các thế giới tập hợp lại một chỗ và vây quanh Tsukasa thật là ngoạn mục.

Đứng trước chín chiến binh, Narutaki vô cùng hoảng loạn.

“Thật nhảm nhí. Thế giới này vẫn cố chấp chống đối ta sao?”

Narutaki lườm các Rider với ánh mắt đầy giận dữ và thù hận.

Ta đã đến rồi đây! Gì thế này? Có thằng đang cầm súng sao?”

Giọng nói ầm ĩ của Den-O nổi bật.

Kuuga đứng bên cạnh nói với ngón tay cái giơ lên.

"Khi gặp khó khăn thì ta luôn giúp đỡ lẫn nhau. Các Rider của thế giới mà cậu Kadoya đã cứu sẽ luôn cứu giúp thế giới của Kadoya.”

Chín Rider nhắm đến Narutaki, tất cả bắt đầu đồng loạt tấn công.

Chiếc thắt lưng đọc tên của từng đòn kết liễu.

Chín đòn chí mạng đều được kích hoạt cùng lúc, một cơn gió nóng khủng khiếp thổi qua.

Ở trung tâm của làn gió nóng, Narutaki đang cố giảm thiểu sát thương mà gã phải chịu và cố đỡ đòn tấn công.

Nhưng tình hình rõ ràng đã khác trước khi gã đỡ chiêu của Tsukasa.

Những đòn đánh không thể nào đỡ nổi và gã phải chịu thương tổn.

Narutaki rên rỉ đầy đau đớn.

Sau khi hoàn thành đòn tấn công, các Rider biến thành các tấm thẻ và ốp lên ngực Tsukasa.

Final Kamen Ride Decade.

Đó là hình dạng hoàn chỉnh của Decade.

Tsukasa cảm thấy cơ thể mình vực dậy khi từng tấm thẻ một đi vào lồng ngực.

Cơn đau của những vết thương và sự mệt mỏi liền biến mất, một sức mạnh chưa từng có tràn ngập trong Tsukasa.

Anh nhận ra rằng chín sức mạnh đang tập trung bên trong mình.

Tsukasa đã sở hữu quyền năng của chín Rider, anh tung cú đá cuối cùng vào Narutaki.

Narutaki trở nên tan tành khi chịu cú va chạm đó.

Thân xác màu đỏ thẫm tan nát thành hàng nghìn mảnh, và Narutaki xuất hiện trong hình dạng con người.

Natsumi nắm lấy tay gã.

Narutaki mở miệng nói điều gì đó, nhưng dường như không thể thốt ra được lời nào, gã lại nhìn Natsumi với ánh mắt buồn bã.

“Đủ rồi. Giờ thì ổn rồi.”

Nghe vậy, Narutaki cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gã lặng lẽ cụp mi xuống.

Sau khi giải trừ biến thân, Tsukasa đứng cạnh Natsumi và nhìn cái chết thanh thản của gã.