Tsukasa đang ở trong một căn phòng màu trắng.
Sàn và tường được lát gạch trắng sáng đến mức kích thích cả võng mạc.
Nội thất bên trong một không gian ảm đạm, chỉ có một chiếc bàn kiểu cách với những cái chân mảnh khảnh và một chiếc ghế sofa bọc da.
Phải chăng vì ở đây không có cửa sổ nên dù có diện tích rộng đáng kể nhưng vẫn có cảm giác tù túng?
Tsukasa ngồi xuống ghế sofa và kiểm tra xem mình đang mặc gì.
Ngoài cùng là một chiếc áo chống đạn, ở trong là bộ trang phục trông như đồ bảo hộ màu đen.
Có vật gì đó tròn và nặng được gắn vào tay phải anh.
Tsukasa đưa lên và nhìn kỹ hơn, nó có thứ gì đó nhô ra ở đầu, rồi anh nhận ra đây là một loại súng nào đó.
“Lại một kiểu cosplay linh tinh chăng? Tôi có chút xấu hổ đấy.”
Natsumi liền lấy tay che mông.
Bộ đồ bảo hộ ôm sát vào cơ thể cô.
Hai người luôn được giao một vai trò phù hợp với từng thế giới. Họ đã mặc nhiều trang phục khác nhau mỗi lần, nhưng lần này thật đặc biệt.
“Cái này rõ ràng là để chiến đấu mà. Ở đây không có mật khẩu để sử dụng máy tính, nhưng lại có logo ZECT trên màn hình.”
Kaito nói, anh cũng mặc quần áo giống Tsukasa và Natsumi.
“Hừm. Một dạng tổ chức chiến đấu chống quái vật nào đó chăng? Nếu đúng như vậy thì Kaito, ngươi cũng là thành viên của tổ chức đó sao? Đúng là tệ hại.”
Trong quá khứ, Kaito luôn đứng giữa làn ranh mong manh của bạn và thù, nhưng bây giờ nhất định là kẻ thù.
“Vậy sao? Tôi vui lắm đấy. Tôi cứ nghĩ mình đã đi đến một thế giới khác rồi, nhưng thật đáng tiếc. Lần này tôi sẽ dành được cơ hội để giết cậu.”
Kaito bắn khẩu súng bên tay phải mà không hề do dự.
Đạn sượt qua Tsukasa và để lại vết cháy sém trên tường.
Natsumi gào lên.
“Làm ơn dừng lại đi! Thật nguy hiểm khi chiến đấu mà chưa biết thế giới này như thế nào.”
Lờ đi lời nói của Natsumi, Tsukasa và Kaito tiếp tục đối mặt với nhau.
Kaito lại giơ tay phải lên.
Ngay lúc đó, có một âm thanh máy móc vang vọng trong phòng.
Bên cạnh chiếc máy tính, có vật lạ nằm cạnh nhau.
Chúng nhìn như mũ bảo hiểm màu đen và có sừng bạc.
Tiếng động máy móc phát ra từ đó.
Natsumi chạy đến và nhặt một cái.
Có bộ đàm được gắn trong mũ bảo hiểm.
“Tiểu đội A phải lập tức tập trung ở phòng chỉ huy. Nhắc lại. Tiểu đội A lập tức tập trung ở phòng chỉ huy.”
Vẻ mặt Natsumi tươi hẳn ra khi nghe bộ đàm.
“Nào, giờ không phải lúc tranh cãi lẫn nhau đâu, ta hãy mau đến chỉ huy phòng đi, sẽ khó xử lắm đấy.”
Sau một hồi im lặng căng thẳng, Tsukasa và Kaito cũng nhặt mũ bảo hiểm của mình lên.
Khá khó khăn để tìm đến phòng chỉ huy.
Không giống như các tòa nhà bình thường, nó không có bản đồ hoặc biển hiệu nào.
Có vẻ như ZECT không phải là một tổ chức hợp pháp, Tsukasa nghĩ vậy khi đi vòng quanh.
Cuối cùng họ cũng đến phòng chỉ huy, đã có khoảng mười thành viên xếp hàng.
Mọi người đều có ngoại hình giống hệt Tsukasa.
Một người đàn ông trông mạnh mẽ đeo cà vạt màu đen đứng trước mặt.
Người đàn ông nhìn thấy nhóm Tsukasa bước vào, người đó gầm lên.
“Chậm quá! Ở chiến trường mà lề mề thì sẽ chết trước, lũ các người đã chết rồi đấy.”
“X-Xin lỗi ạ.”
Natsumi xin lỗi và tham gia xếp hàng.
“Vậy giờ tôi sẽ nói cho các bạn biết nhiệm vụ này. Tôi xin nhờ tất cả các bạn xác định tung tích của Kabuto. Zecter của Kabuto là vô cùng cần thiết để hoàn thiện Masked Rider System của chúng ta. Phải bắt được hắn bằng bất cứ giá nào. Tuy nhiên, Kabuto vẫn có khả năng mà ta chưa biết. Đừng cố bắt hắn khi mà có ít người, hãy báo cáo lại ngay cho tôi khi tìm thấy hắn.”
Khi người đàn ông nói xong, một tiếng còi lớn vang lên.
Một âm thanh máy móc phát ra từ chiếc loa gắn ở góc trần nhà.
“Worm đã xuất hiện. Xin hãy hành động ngay lập tức.”
Như một thói quen, các thành viên quay lại cùng lúc khi còi báo động vang lên.
Họ vội vã rời phòng chỉ huy mà không làm loạn hàng lối.
Hội Tsukasa cũng bắt chước tham gia theo.
Họ đến một bãi đậu xe ngầm trong một trung tâm mua sắm, ngồi chật cứng trong một chiếc xe nhìn như xe jeep.
Một người đàn ông vẻ mặt nhút nhát đang run rẩy ở trung tâm được bao quanh bởi gần 30 thành viên ZECT.
“Không, không phải tôi. Gã tôi kia đã làm điều đó. Bắt lấy hắn đi!”
Người đàn ông nói với giọng sợ hãi.
Đằng sau Tsukasa, Natsumi thì thầm hỏi tại sao.
“Anh ta rõ ràng là con người mà. Chắc là hiểu nhầm gì đó rồi. Hãy thuyết phục mọi người bỏ súng xuống nào.”
“Chưa chắc đâu.”
Tsukasa nhìn người đàn ông với ánh mắt nghi ngờ.
Thoạt nhìn thì chắc chắn không có gì đáng ngờ về người này.
Ngoại hình hoàn toàn là con người và không cư xử bất thường như Yuri.
Dù người đó nói năng khá là khó hiểu, nhưng biểu cảm trợn mắt và đôi chân run rẩy kia là phản ứng điển hình của một người bị chĩa súng vào.
“Bắn.”
Lời chỉ đạo được phát qua bộ đàm.
“Đừng mà!”
Natsumi hét lên đầy bất lực, dàn súng đồng loạt khai hỏa.
Tsukasa nghe thấy hơi thở nghẹn lại của Natsumi.
Đó chắc chắn là một cái chết ngay tức khắc.
“Không chịu đâu. Đã bảo là không phải là tôi rồi mà, tàn nhẫn quá đấy.”
Người đàn ông vẫn còn sống.
Hắn lộ ra chân tướng Worm của mình, loài quái nhân ở thế giới này.
Worm toàn thân màu xanh lục và có khuôn mặt xấu xí.
Đầu của nó được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng, móng vuốt sắc nhọn mọc trên các đầu ngón tay.
“Mau giết nó trước khi nó lột xác.”
Giọng nói trong bộ đàm thông báo.
Dù không biết lột xác nghĩa là gì, nhưng Tsukasa vẫn kéo cò súng.
Tất cả mọi người trừ Natsumi đều làm theo.
“Cô cũng bắn đi chứ.”
Kaito đứng cạnh Tsukasa nói với Natsumi.
Nhưng Natsumi chỉ có thể đứng yên.
Worm dường như không bị thương ngay cả khi bị ZECT tấn công.
Với một cú vung vuốt dài của nó, một thành viên đã bị hất văng.
Worm hăng hái tinh thần vung quật móng vuốt một cách điên cuồng.
Số lượng binh sĩ càng lúc càng giảm.
Tiếng người bị đập vào tường hòa lẫn với tiếng súng nổ.
“Làm gì nào? Biến thân hả? Nói cho cậu biết nhé, tôi sẽ không làm vậy trừ khi mình là người cuối cùng đâu.”
Kaito thì thầm và Tsukasa đang bối rối.
ZECT đang nhắm đến Kabuto, kẻ dường như là Kamen Rider của thế giới này.
Nếu biến thân ở đây, có lẽ họ sẽ bị coi là đồng bọn của Kabuto và trở thành mục tiêu của ZECT.
Natsumi đột nhiên nắm lấy tay Tsukasa. Tay của Natsumi đang run rẩy.
“Natsumikan, mau trốn ở đây.”
Tsukasa nắm tay Natsumi và đẩy cô ra sau xe, chỗ mà Worm không để ý.
“Tsukasa, anh định làm gì vậy?”
“Yên tâm đi. Cô sẽ không phải sợ hãi nữa đâu.”
Natsumi đã phải chịu đựng nỗi sợ trong thế giới Kuuga rồi. Không thể để cho cô ấy phải thấy đổ máu thêm nữa.
Tsukasa nghĩ vậy, quên đi những nghi hoặc về Natsumi mà anh có ở thực tại.
Tsukasa đặt tay lên Decadriver.
“Dừng lại đi.”
Anh có cảm giác rằng có người đã nói thế.
Sau đó là cảnh tượng mà Tsukasa thấy thật khó mà tin nổi.
Con Worm tỏ ra áp đảo ngay cả khi ZECT bao vây quanh nó, họ đã bị tan tác và hạ gục.
Những chiếc ô tô và bức tường lẽ ra không bị ảnh hưởng gì, nhưng giờ chúng đã bị hư hại nghiêm trọng ở vài nơi.
Tsukasa nghĩ rằng đầu óc mình đang có vấn đề.
Nhưng khi anh nhìn thấy vẻ mặt của Natsumi cũng đang chết lặng, anh biết đã có chuyện xảy ra.
Giọng nói trong bộ đàm bị líu lưỡi.
“Lại là Kabuto sao?”
Giọng điệu lộ rõ vẻ chán ghét.
Giữa nơi khói bụi cuồn cuộn, Tsukasa nhìn thấy một tia sáng đỏ lờ mờ.
Tsukasa bỏ qua mệnh lệnh rút lui rồi đuổi theo nó.
Tendo Souji đang hướng đến quán ăn phương Tây Bistro La Salle trong khi thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì anh thường đi dạo quanh thành phố với đôi guốc gỗ và bộ đồ thầy tu, nên anh hay bị những ánh mắt tò mò săm soi.
Nhưng giờ đây kiểu ăn mặc đó không phải là trung tâm của sự chú ý.
Mà là con cá dưa xám.
Tendo mang theo một con cá dưa xám dài, mỏng, khoảng một mét năm mươi centi, nó đang nằm trên vai phải của anh.
Không rõ con cá còn sống hay không, đôi lúc lại thấy miệng nó mở ra rồi đóng lại, bên trên là con mắt đã bị rạch.
Con cá này đã được bán ở phiên chợ buổi sáng chỉ vài phút trước.
Những người qua đường đều ngoảnh lại, có người chỉ tay cười nhạo, có người hạ thấp giọng để bỉ bôi.
Tendo không bận tâm đến ánh mắt của những người như vậy.
Anh chàng đang gặp phải rắc rối lớn.
“Cá dưa xám luộc hay làm sushi đây nhỉ?”
Tendo tự hỏi.
Khi đến nơi, anh cuối cùng đã quyết định.
“Quả nhiên là phải luộc cá rồi.”
Với nụ cười trên môi, anh mở cửa Bistro La Salle.
Bên trong quán ăn là một mớ hỗn độn.
Bàn ghế bị lật đổ, bát đĩa vỡ vương vãi trên sàn nhà.
Kusakabe Hiyori đang dọn dẹp đống đĩa, cô nhìn lên khi nghe thấy tiếng mở cửa.
“Gì đây, là anh sao?”
Hiyori cộc lốc tiếp tục công việc của mình.
Cô mặc chiếc áo hở cổ để lộ ra đôi vai gầy.
“Anh vừa kiếm được một con cá dưa xám ngon phết. Lấy nó làm món cá luộc giúp anh nhé.”
“Hiện tại tôi không có rảnh, cũng không biết có thể làm xương cá tốt hay không nữa.”
Hiyori vén mái tóc đen lòa xòa trước tai ra phía sau.
“Vừa có chuyện gì vậy?”
Khi Tendo cuối cùng cũng hỏi đến, Hiyori liền thở dài.
“Có hai gã đàn ông đã ăn uống no say và gây gổ. Hai gã đó nói rằng không có tiền để trả cho mấy món ăn tệ hại. Nếu món ăn dở thì tôi phải ăn hết nó.”
“Không cần biết ngon hay không, chúng cũng sẽ nói vậy thôi. Nhưng chúng có vẻ cục súc đấy nhỉ. Cuối cùng thì chẳng thèm trả xu nào à.”
“Ừ. Tôi và dì tôi cản lại làm sao được chứ.”
Cô ấy trả lời bằng cách sử dụng ngôi thứ nhất, tôi, chẳng hề phù hợp với một cô gái mười bảy, mười tám tuổi chút nào.
[note52252]
Dì cô là chủ nhân của Bistro La Salle. Từ phía trong căn bếp,
“Mấy kẻ đó đúng là xấu xa quá đi à.”
Một giọng nói sôi nổi trái ngược với Hiyori vang lên.
Hiyori cho những mảnh đĩa vỡ vào một chiếc túi nilon.
“Để cháu sửa sang lại bàn ghế nhé. Hiyori, tập trung vào con cá dưa xám giúp anh.”
"Ừm, để tôi thử xem sao, anh đừng kì vọng quá nhé.”
Hiyori cầm lấy con cá dưa xám, nó không cao hơn cô là bao.
Khi cô nhìn thấy ánh mắt của con cá, cô ngạc nhiên vì nó vừa há miệng ra, cô suýt ném nó đi.
Những người mặc đồ bảo hộ và áo chống đạn, hiện giờ đang vô cùng ngột ngạt.
Mồ hôi lăn chảy xuống mắt họ.
Cả ba người đang ôm mũ bảo hiểm đã cởi ra từ lâu và khom lưng lại.
“Có đúng là thấy được hắn không vậy?”
Kaito hỏi như đang trách móc.
Thông tin ở bộ đàm cho biết phép màu ở bãi đậu xe ngầm là do Kabuto gây ra.
Không rõ Kabuto đã làm gì, nhưng nhóm Tsukasa đã lên mặt đất sau khi đuổi theo thứ có vẻ giống bóng người, họ đã thấy nó ở bên dưới bãi đậu xe ngầm.
Tuy nhiên khi lên mặt đất, họ đã hoàn toàn mất dấu cái bóng, giờ đây họ chỉ tình cờ đi lang thang.
“Đừng bắt tôi phải mở miệng nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.”
“Nhưng nếu đó là Kabuto mà Tsukasa nhìn thấy, thì người đó luôn ở trong dạng biến thân mà? Anh ta mà về dạng người thì dù có đi bộ đến rã cả chân cũng không tìm ra nổi đâu.” Natsumi nói.
Tsukasa dừng chân.
“Chẳng lẽ cậu không biết điều đó à? Với quý ngài Tsukasa đây thì phải có gì đó trong đầu rồi chứ nhỉ.” Kaito tiếp lời.
Tsukasa dừng lại trước một quán ăn phương Tây sành điệu.
Thực đơn hôm nay được viết bằng phấn trên một bảng hiệu bằng gỗ.
Tsukasa đau đớn chỉ vào nó và nói,
“Đương nhiên là tôi có nghĩ đến rồi. Nhưng bây giờ hãy nghỉ ngơi ở đây đã.”
Khi họ bước vào quán ăn, không khí mát mẻ uốn lấy cả ba người.
Anh hít một hơi thật sâu và ngồi xuống bàn.
Khách hàng duy nhất trước đó là một người đàn ông mặc trang phục thầy tu.
Đó là một quán ăn nhỏ, nhưng lại mang nét giản dị và được sửa sang lại khá tỉ mỉ.
“Haaa, tỉnh cả người.”
Thấy Natsumi vươn vai, Tsukasa cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ cô không còn bị shock như lúc ở thế giới Kuuga.
“Xin chào quý khách.”
Một cô gái trẻ từ trong bếp bưng nước ra cho ba người.
Tsukasa uống cạn nước trong một lần.
Cảm nhận sự khoan khoái của dòng nước mát đang làm ướt cổ họng, anh đặt cốc xuống và bắt gặp ánh mắt của cô gái phục vụ bàn.
Cô gái nhìn Kaito đang đứng cạnh Tsukasa, cô hét lên.
“Là mấy tên này. Bọn ăn quỵt rồi bỏ trốn lúc nãy.”
Ban đầu Tsukasa nghĩ rằng Kaito là kẻ ăn quỵt.
Anh bàng hoàng rằng cũng đến lúc một kẻ như hắn phải làm trò hèn hạ như vậy.
Tuy nhiên, Tsukasa nhận ra ánh mắt của cô gái phục vụ rõ ràng đang hướng vào mình, anh liền mở miệng phủ nhận ngay.
“Ồ, lũ này còn dám quay lại đây à, láo thật.”
Một người đàn ông trong bộ đồ thầy tu cướp lời Tsukasa.
Anh lấy đôi đũa ra khỏi túi và ném từng chiếc một về phía Tsukasa và Kaito.
Đôi đũa đập mạnh vào trán họ.
Một cú ném với tốc độ và sức mạnh khủng khiếp, nó hất văng Tsukasa và Kaito cùng với ghế của hai người một cách khó tin.
“Hiyori, có dây không?”
Người đàn ông đứng dậy và hỏi Hiyori.
Hiyori đang ở trong bếp, vừa tìm kiếm dây nhợ vừa lẩm nhẩm về dây.
“Không được rồi, chỉ có cá dưa xám thôi.”
“Thế hả. Được rồi.”
“Đợi đã, có rồi đây.”
Hiyori đưa sợi dây cho người đàn ông.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Tsukasa xoa xoa gáy và hỏi anh chàng phi thường này.
“Người đàn ông đi trên con đường của thiên đàng và thống trị mọi thứ. Tendo Souji.”
Chàng trai mặc đồ thầy tu - Tendo giơ ngón trỏ và chỉ lên trời.
Anh đi giữa Tsukasa và Kaito đang cố lấy lại thăng bằng.
Đôi mắt hé tuyệt đẹp nhìn xuống hai người họ.
“Hành hung luôn mà không thèm xác thực lại sao? Có lẽ nói chuyện không có tác dụng với mấy gã man rợ rồi.”
Kaito túm lấy cổ áo Tendo và đấm anh ta.
“Chú có cái mặt lưu manh rất giống mấy thằng hay ăn quỵt đấy nhỉ.”
Nói rồi, Tendo né cú đấm của Kaito và đẩy nhẹ vào lưng anh.
Kaito đã bị hạ gục bởi lực tấn công của chính mình nhờ ăn cú đẩy vào lưng.
Kaito vội vàng đưa chân ra và cố níu lại, nhưng Tsukasa đã ở trước mặt.
Họ va chạm và ngã lăn xuống sàn một lần nữa.
Tendo nắm lấy hai cổ tay đang rên rỉ, anh buộc chúng lại với nhau bằng một sợi dây.
“Còn nữa Hiyori à, nướng hay ninh, em muốn làm gì thì làm nhé.”
“Ồ. Ơn giời. Cá dưa xám đã xong rồi.”
Tendo nhặt đôi đũa rơi trên mặt đất, rồi giẫm lên hai người đang nằm trên mặt đất, anh ngồi xuống.
Thứ mà Tendo đang mang không phải là giày dép bình thường, mà là guốc.
Vì đế của nó hẹp nên chỗ nào bị giẫm lên cũng rất đau.
Tendo vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy món cá dưa xám mà Hiyori mang ra.
“Nó có hình dáng đẹp như hoa mẫu đơn trắng vậy. Quả nhiên là Hiyori.”
“Anh cứ ăn trước đã rồi nhận xét sau nhé.”
Tendo lau đũa bằng khăn tay và nếm thử nước tương mận kèm theo.
Anh chấm món cá vào đó và ăn.
“Bà anh từng nói rằng, món ngon và người đẹp không cần phải trang trí gì thêm, chỉ cần giống như món cá dưa xám này.”
Hiyori chạy ngay vào bếp mà không hề mỉm cười, có lẽ vì xấu hổ.
Natsumi đang choáng váng trước hàng loạt sự việc, cô đột nhiên tỉnh lại.
“Nè, hai người không sao chứ? Tsukasa, Kaito.”
Hai cánh tay bị trói ra sau lưng, cả hai nổi cáu phàn nàn.
“Làm gì có chuyện sẽ không sao chứ. Này, có một gã tên là Tendo. Mau bỏ lại tên Kaito này đi, tôi không hề ăn quỵt rồi bỏ trốn. Mau cởi trói tôi ra đi. Đừng có ăn cá đấy.”
“Lâu lắm rồi mới phải nhục nhã như thế này. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể yên ổn khi làm thế với một người vô tội như ta.”
Tsukasa nói to rõ ràng, nhưng Tendo quyết định bỏ qua và di chuyển đôi đũa.
“Ai mà lại có thể trói Tsukasa và Kaito dễ dàng như thế này nhỉ? Đỉnh quá.”
Mái tóc uốn xõa nhẹ được chia từng lớp rõ ràng. Một sống mũi cao thẳng tắp.
Natsumi bị lôi cuốn một chút bởi vẻ ngoài duyên dáng đó.
“Đừng có lề mề nữa và giải quyết chuyện này nhanh chóng coi.”
“Tôi hỏi thật thế này nhé, hai anh thực sự không ăn quỵt rồi bỏ chạy à?”
“Cô luôn ở cạnh tôi mà Natsumikan. Cô biết rất rõ là tôi không hề làm vậy.”
Natsumi gật đầu đồng ý.
“Nhưng thật kỳ lạ. Cô nhân viên quán đó dường như đã nhìn thấy rất rõ cả Tsukasa và Kaito.”
Natsumi cúi xuống để tháo sợi dây.
Sợi dây được buộc cực kì phức tạp.
Khi cô kéo giật dây, nút thắt lại chặt hơn.
“Cô dùng kéo đi chứ. Cổ tay tôi siết chặt lắm rồi đây này.”
Kaito nhướn mày.
“Tôi không có kéo đâu.”
“Chắc có ở trong bếp. Mượn nó dùm tôi đi mà.”
Tsukasa vừa nói vừa rên rỉ.
Cổ tay của họ chuyển sang màu xanh.
“Không đời nào nhân viên quán nghĩ anh là kẻ ăn quỵt lại cho anh mượn được.”
“Thì gỡ nó ra như thế nào cũng được mà. Tôi mà không xử được hắn thì cay lắm.”
“Trời ạ. Tsukasa, anh cứ giục làm tôi cuống hết lên rồi đó.”
“Cô cẩn thận hơn đi nào. Natsumikan lúc nào cũng hậu đậu.”
“Vậy sao. Thế thì anh không nên dựa vào tôi chứ, người thô lỗ như anh nên tự xử đi nhé.”
Bực mình, Natsumi ngồi xuống và mở thực đơn.
Đã có một vị khách ở đó.
Một cô gái trong bộ đồng phục nữ sinh trung học cơ sở.
Cô gái nhìn quanh cửa hàng và tìm thấy Tendo, đôi mắt to của cô ánh lên vẻ sáng ngời.
“Anh hai.”
Cô bé hào hứng thốt lên và chạy về phía Tendo.
“Juka hả. Đi học vui chứ em?”
Tsukasa ngạc nhiên trước sự thay đổi hoàn toàn thái độ của Tendo.
Đó là một vẻ mặt nhẹ nhàng, khó mà tưởng tượng được đấy là một tên côn đồ đã trói và đánh đập mọi người mà không cần hỏi han gì trước.
Tendo nheo mắt lại đầy yêu thương.
Nụ cười hiện lên rõ ràng của cô gái tên Juka mà Tendo yêu mến.
"Vâng! Em nghĩ anh sẽ ở đây nên em ghé qua. Bây giờ em sẽ đến công viên Kuriyama, nên là anh hai về nhà với em nửa đường nha.”
“Bữa tối hôm nay là món cá hương nướng muối yêu thích của Juka đó. Đừng về muộn quá nhé.”
“Ồ zê! Quả nhiên mùa hè là phải nướng muối!”
Nhìn thấy niềm hạnh phúc của Juka, Tendo gọi vào trong bếp.
“Cảm ơn vì bữa ăn nhé. Thật chính xác khi nhờ Hiyori nấu nướng.”
Hiyori đi ra khỏi bếp.
Khóe miệng cô vẫn hạ xuống như thường lệ.
“Thật khó chịu khi lúc nào cũng bị gọi món gì đó không có trong thực đơn. Chúng tôi là quán ăn kiểu Tây mà.”
“Nào, đừng nói vậy chứ.”
Juka mở cửa quán và đột nhiên quay sang Tsukasa.
Cô thấy Tsukasa đang ngồi trên sàn với cổ tay bị trói, cô tò mò chớp đôi mắt mèo của mình.
“Anh hai, có chuyện gì với mấy người này á?”
“Em đừng bận tâm, chỉ là mấy gã lưu manh bé nhỏ mà thôi.”
“Hmm. Chào Hiyori nhé, anh sẽ lại đến sau.”
Juka vẫy tay về phía Hiyori. Tendo cũng làm theo.
Rồi Hiyori đi đến chỗ Tsukasa và Kaito.
“Dì tôi nói nếu các người thật sự kiểm điểm bản thân thì phải đi rửa chén dọn dẹp, còn không thích thì tôi sẽ tố cáo, chọn cái nào hả.”
Tsukasa thà bị tố cáo còn hơn là thừa nhận một tội mà anh không phạm phải.
Tuy nhiên, bây giờ anh vẫn chưa biết lũ Worm như thế nào, hay Kabuto, Kamen Rider của thế giới này, phải tìm thấy người đó càng sớm càng tốt.
Tsukasa im lặng.
“Nếu bị cảnh sát bắt thì ta sẽ bị kẹt lại mất. Tôi cũng giúp một tay nữa, chúng ta phải cố chịu ở đây chút xíu thôi.”
Nghe Natsumi nói, Tsukasa thở dài thườn thượt.
“Hết cách rồi. Tôi sẽ tự làm một mình.”
Kaito cũng không phản đối gì.
Hyori cau mày trước cách ăn nói của Tsukasa, nhưng rồi cô cũng cắt sợi dây bằng chiếc kéo trong tay.
“Nhớ làm ăn tử tế nhé.”
Tsukasa và Kaito xoa xoa cổ tay đầy sẹo và cùng chung một suy nghĩ.
Tendo phải chết.
Juka nói rất nhiều thứ.
Chuyện về một giáo viên có thói quen kỳ lạ, chuyện yêu đương của một cô bạn và việc nhặt được một hòn đá trông khá giống một công cụ từ thời Jomon.
Tendo thích nghe Juka kể chuyện.
Juka nói một cách hài hước kèm theo những cử chỉ tay, đối với Tendo thì đó là chuyện thường ngày.
Mỗi lần nhìn thấy Juka như vậy, Tendo lại thề sẽ bảo vệ người thân duy nhất của mình.
Năm 1999, một thiên thạch đã rơi xuống Shibuya và tàn phá khu vực xung quanh.
Cha mẹ của Tendo và Juka nằm trong số hàng trăm ngàn nạn nhân xấu số.
Không chỉ thiên thạch rơi xuống.
Worm, một loài quái vật bắt chước hình dáng con người và tấn công họ, chúng rơi xuống cùng thiên thạch, và giờ đây, bảy năm sau, chúng đã bắt đầu hoạt động.
Worm di chuyển với tốc độ khủng khiếp vượt quá nhận thức của con người.
Kẻ duy nhất có thể đối phó với chúng là Tendo, hay Kabuto, sở hữu tốc độ ngang cơ với lũ Worm.
Trận chiến đã kết thúc chỉ trong tích tắc.
Hiện tượng mà Tsukasa thấy ở bãi đậu xe ngầm, khi Worm bỗng dưng bị văng tứ tung là do Tendo đã đánh bại tên Worm trong thế giới siêu tốc độ, khi mà những giọt nước vẫn đang rơi xuống.
“Vì vậy, Nakamura và em quyết định hợp tác để đưa Risa và Ito lại với nhau. Cho nên bốn người bọn em định hẹn hò nhóm ngày hôm nay, nhưng Nakamura và em sẽ biến mất giữa chừng, chỉ còn Risa và Ito ở đó thôi.”
“Có thể là Risa và Ito cũng đang bất ngờ hợp tác cũng nên.”
“Ý anh là gì?”
“Có thể là mấy bạn đó muốn Nakamura ở riêng với mình em đó.”
Juka liền đỏ mặt và vội vàng lắc đầu.
“Hổng được đâu à. Nakamura và em chỉ là bạn thôi. Bọn em lúc nào cũng đùa giỡn với nhau, với ổng còn biết cả mấy bài kiểm tra điểm kém của em nữa.”
Juka tuyệt vọng kể lể thêm một vài điều để chứng minh rằng Nakamura không thích mình.
Tendo lắng nghe với vẻ mặt bình tĩnh.
Một chiếc ô tô màu đen chạy phía trước.
Đó là một chiếc ô tô không có cửa sổ, hình dáng như một chiếc xe jeep.
Nó đến bên cạnh Tendo và đột nhiên dừng lại.
“Nhưng có lần em được ổng khen tóc đẹp, có lẽ em cũng thấy vui vui chút xíu. Chỉ một chút thôi á. Khoảng một micromet thui.”
Juka vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, Tendo liền lườm thẳng vào chiếc xe với ánh mắt sắc bén giống như từng nhìn vào Tsukasa và Kaito.
Cửa xe mở ra và vài người nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Đó là các thành viên của Quân đoàn ZECT, họ mặc đồ bảo hộ và đội mũ bảo hiểm.
Lực lượng ZECT bao vây Tendo và giơ khẩu súng bên tay phải.
“Hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tôi.”
Anh biết về ZECT.
Đó là một tổ chức chiến đấu được thành lập để chống lại Worm.
Tuy nhiên, những người đang bao vây Tendo không thể địch lại với chuyển động siêu tốc độ của Worm.
Do đó, ZECT đã tạo ra Masked Rider System, hay còn gọi là Kamen Rider.
Để hoàn thiện Masked Rider System thì không thể thiếu được thứ mà Tendo sử dụng để biến thân, và mục tiêu của ZECT là bắt Tendo.
“Đừng lo. Họ là bạn của anh. Mấy tên này hơi điên chút xíu ý mà. Lần này họ đang cosplay cho một bộ phim xác sống đấy.”
Juka đang sợ hãi bởi bầu không khí bất thường, cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tendo nói.
“Gì đây. Làm người ta giật cả mình. À mà anh hai nè, anh kết bạn nhiều như vậy từ bao giờ đó?”
“Chuyện đó anh nói sau nhé. Em mà không đi sớm thì sẽ trễ cuộc hẹn đấy. À còn nữa, chắc anh sẽ về nhà muộn một chút. Nhưng anh sẽ làm đồ nướng muối cho em, vì vậy hãy ngoan ngoãn nhé.”
Juka gật đầu. Cô bé nhìn quanh các thành viên ZECT và hơi cúi đầu xuống.
“Xin hãy tốt với anh hai tôi nhé.”
Juka bắt đầu đi bộ đến công viên Kuriyama, nơi các bạn cùng lớp của cô đang đợi.
Cùng lúc đó, hai tay của Tendo bị còng lại.
“Thật không ngờ ngươi là Kabuto đấy.”
Tsukasa đắc thắng nói.
Tendo bị giam trong một căn phòng ở nơi ẩn náu của ZECT.
Hai bàn tay anh bị còng ra sau ghế.
“Tôi bất ngờ khi biết lương lậu bên ZECT thấp đến mức các thành viên phải ăn quỵt đấy.” Tendo nói.
“Đã nói là bọn này không ăn quỵt nhé. Anh dường như vẫn chưa hiểu tình thế của mình rồi. Tôi có nên báo cáo việc này với cấp trên không nhỉ? Tendo Souji phớt lờ tất cả các yêu cầu đưa ra. Vì anh ta đã làm loạn lên và chống lại các thành viên nên đành phải bắn chết luôn.”
Kaito đe dọa nhưng Tendo hầu như không mấy bận tâm.
Mặc dù bị kẻ thù cướp thắt lưng và bắt làm tù binh, Tendo vẫn tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo và vô tư của mình.
Điều này ngày càng khiến Tsukasa và Kaito khó chịu hơn.
Về phần Natsumi, cô ra ngoài để mua món katsudon vì tội nghiệp cho Tendo, cô nghĩ anh giống như một tù nhân chiến tranh vậy.
Các thành viên khác của ZECT cũng tương tự, họ đã cố gắng chiều lòng nhiều yêu cầu khác nhau của Tendo.
Chỉ còn Tsukasa và Kaito ở lại.
Nếu không làm thế, Tendo đe dọa sẽ triệu hồi Zecter mà ZECT đang nhắm đến. Anh có một sức lôi cuốn khiến mọi người phải phục tùng cho dù có là bạn hay thù.
“Các người mới là kẻ không biết tình thế. Không có gì là không thể nếu tôi muốn.”
Tendo nói với giọng đều đều, trầm lặng.
Tsukasa phản bác trong khi tay anh đang uốn nắn chiếc thắt lưng tịch thu được.
“Ý ngươi là thế giới xoay quanh mình ngươi thôi sao? Sai rồi, ta mới là trung tâm của thế giới.”
“Không, là tôi.” Tendo đáp.
Kaito nhún vai khi liếc nhìn cả hai, những tia lửa tí tóe phát ra giữa họ.
“Chẳng lẽ, hai người cùng một hệ tư tưởng sao?”
“Vớ vẩn.”
Tsukasa phủ nhận.
“Đúng rồi nhỉ. Hai cậu trông giống nhau lắm đấy.”
Tendo so sánh Tsukasa với Kaito.
Tsukasa nghĩ ngợi khi bị đôi mắt khó chịu hướng vào, dường như nhìn thấu mọi thứ.
Momotaros là một kẻ mà anh đã gặp trong thế giới Den-O, hắn có chút vẻ gì đó tương đồng thoáng qua, nhưng đôi mắt Tendo thì mạnh mẽ hơn nhiều.
“Dù sao thì cũng để ta trả đũa vụ dọn nhà vệ sinh đã. Mau đưa thắt lưng này cho chỉ huy. Nếu Kabuto mất đi sức mạnh và chỉ là người bình thường, thì để xem hắn kiêu căng như thế này được bao lâu.”
Tsukasa nói, nhằm đảo ngược tình thế trước mắt đối với Tendo.
Kaito tiếp lời.
“Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được đâu. Bàn chân nào đã giẫm lên tôi hả? Ít nhất cũng phải để tôi đập nát một cái chân đã. Hay là anh muốn cô em gái của anh đỡ dùm nào?”
Lần đầu tiên Tendo lườm thẳng vào Kaito khi em gái mình bị nhắc đến.
Kaito chắc hẳn cũng cảm thấy như Tsukasa, và quay đi để trốn tránh.
Cánh cửa tự động bằng kính mờ mở ra và Natsumi trở lại.
Cô đang cầm một bát katsudon trong tay, đúng như Tendo đã yêu cầu.
“Tôi có một bát katsudon rồi nè.”
Cô đặt katsudon lên bàn trước mặt Tendo.
Nhìn thấy Kaito bên cạnh, Natsumi ra vẻ ngạc nhiên.
“Ủa, anh Kaito vừa dịch chuyển tức thời hả?”
“Ý cô là gì?”
“Bởi vì Kaito đã đi mua katsudon với tôi mà, phải không?”
Natsumi chỉ về phía lối vào duy nhất là cánh cửa tự động.
Người đứng ở đó không ai khác chính là Kaito.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Có đến hai Kaito.
Ngoại hình tất nhiên là giống hệt nhau, kể cả quần áo đang mặc.
Tsukasa nhớ lại những gì gã đàn ông đã nói khi bị ZECT bao vây ở bãi đậu xe ngầm.
Không phải tôi, một tôi khác đã làm điều đó.
Cuối cùng, danh tính thực sự của gã là Worm, nhưng câu gã nói thì vẫn khiến Tsukasa vướng mắc.
Điều đó hẳn có nghĩa là trong tình huống này, Worm đã ngụy trang thành một con người sống.
“Natsumikan, tránh xa Kaito ra.”
Tsukasa liền hiểu ngay tình hình và lập tức hét lên.
Bối rối trước thái độ bất thường của Tsukasa, Natsumi chạy vào góc phòng rồi trốn thoát.
“Là vậy sao?”
Kaito thì thầm ở trước lối vào.
“Có hai con Worm giả trang mình và Tsukasa, chúng đã ăn quỵt rồi bỏ trốn.”
“Dường như là vậy, nhưng ngươi mới là Worm đấy.”
Kaito đứng bên cạnh Tsukasa trả lời với cùng một giọng nói.
“Tsukasa, cậu đúng là quá giỏi khi không nhận ra nổi một con Worm đang ngụy trang.”
“Ngươi nói gì cũng vô ích thôi, hàng giả ạ. Ta đã ở đây suốt rồi. Ngay cả thằng ngốc cũng biết rằng ngươi là Worm khi xuất hiện sau cùng như thế này. Ngươi tính toán sai thời gian mất rồi.”
Cả hai đều nói năng giống hệt Kaito.
Không thể nào phân biệt được thật giả từ vẻ bề ngoài hay giọng điệu.
“Nếu tôi hỏi điều gì đó mà chỉ Kaito thật mới biết thì sao? Như tên của thế giới ta đã đến lần trước chẳng hạn.” Natsumi nói.
“Thế giới của Kuuga chứ gì?”
Người trả lời là Kaito đứng bên cạnh Tendo.
“Ồ. Còn có thể sao chép ký ức nữa à.”
Kaito ở gần lối vào tỏ ra ấn tượng.
“Đừng có đánh trống lảng nữa. Nào, trò kịch nhàm chán này nên hạ màn thôi.”
Một Kaito đã trở lại với Natsumi, anh chỉ vào Kaito còn lại với một nụ cười ngạo nghễ.
Lập tức súng khai hỏa, khẩu Diendriver được lấy ra từ trong áo chống đạn.
“Henshin.”
Anh bắn Diendriver lên không trung.
Kaito – người đến sau, ngay lập tức được bao phủ bởi một lớp màng trắng xanh và biến thành Kamen Rider Diend.
“Xem ra ngươi muốn dọn dẹp sạch sẽ trước khi ta biến thân nhỉ, tiếc quá.”
Kaito, người ở trong căn phòng này từ đầu, toàn thân nứt vỡ và biến thành một con quái vật Worm màu xanh lá cây xấu xí.
“Ồ, thật là đáng tiếc. Ta cứ nghĩ chúng ta có thể hiểu nhau chứ.”
Khuôn mặt của Kaito xuất hiện trên mặt Worm như một hình ảnh ba chiều.
Ảnh ba chiều của Kaito rên rỉ bực bội.
“Chỉ có mình ta là thấu hiểu được nỗi đau của ngươi thôi mà. Kí ức của ngươi trong đầu ta đây này.”
Trước khi Worm kịp nói xong, Kaito đã nổ khẩu súng Diendriver.
Worm né đòn bằng cách di chuyển nhẹ.
Bức tường bị trúng đạn lõm xuống như thể bị một quả cầu sắt khổng lồ đập vào.
“Nếu ngươi có kí ức giống của ta thì coi như ta không muốn nghe mấy câu dụ dỗ ấy đi, cũng là chuyện dễ hiểu mà nhỉ?”
Worm điên cuồng vung quật những móng vuốt dài.
Kaito bắn liên tục trong khi tránh né chúng.
Một viên đạn sượt qua chân con Worm.
Worm mất thăng bằng và khuỵu xuống đầu gối bên phải.
“Không cần dùng thẻ cũng được nhỉ.”
Kaito đập mạnh nòng súng vào trán con Worm.
Anh đưa ngón trỏ vào để bóp cò súng.
Nhưng rồi khuôn mặt của Kaito lại hiện lên trên đầu Worm.
“Cô đơn lắm đấy.”
Khi Worm nói vậy, Kaito bất ngờ nhảy dựng lên.
“Ta không có nhà để về. Cũng không có gia đình hay những người chấp nhận ta. Ta rất ghét Kadoya Tsukasa, hắn có tất cả mọi thứ. Tại sao chỉ có ta là cô độc? Cô độc lạnh lẽo lắm. Vì lạnh như vậy nên ta sẽ run rẩy nếu không tỏ ra mạnh mẽ.”
“Câm mồm.”
Kaito xả đạn tán loạn.
Nhưng Worm dễ dàng né tránh hết mà không trúng phát nào.
“Ta hiểu mà. Cô độc là đau khổ. Chỉ có ta, người có kí ức về ngươi mới thấu hiểu được. Nhưng giờ thì ổn rồi. Từ giờ hãy ở bên cạnh ta nhé.”
“Câm đi!”
Đối với Kaito, một người không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình, sự bối rối đó là điều hiển nhiên.
Nòng súng đã trở nên vô dụng.
“Với tốc độ này thì Kaito sẽ bị giết mất. Xin hãy cứu anh ấy, Tsukasa.”
Nghe thấy lời khẩn cầu của Natsumi, Tsukasa dồn lực vào bàn tay đang nắm giữ Decadriver.
Anh không có nghĩa vụ phải cứu Kaito.
Nói đúng hơn là Kaito đang nhắm đến mạng sống của Tsukasa. Sẽ tốt hơn nếu để hắn chết ở đây.
“Henshin.”
Tuy nhiên, Tsukasa gạt bỏ suy nghĩ của mình rồi biến thân.
Anh xông vào địch lại con Worm đang găm móng vuốt trên ngực Kaito.
Một đòn mạnh đã khiến Worm văng vào tường.
Tsukasa quay lưng lại với Kaito và đứng trước mặt anh.
Tại sao? Kaito khàn giọng nói.
“Chỉ là con Worm đó khiến ta cảm thấy rất chướng mắt. Và ta sẽ trả lại mối nhục này.”
Worm loạng choạng đứng dậy.
Tsukasa rút tấm thẻ Kuuga ra từ Ride Booker.
Anh muốn giải quyết vụ này nhanh chóng.
“Cái gì thế kia......”
Natsumi nhìn Worm và nói.
Da của con Worm đang bắt đầu co giật.
Một cái lỗ chợt mở ra ở trên đầu, có vết nứt chạy dọc khắp cơ thể từ đó.
Tsukasa nhớ lại những gì anh đã nghe ở bãi đậu xe ngầm.
Lột xác.
Lớp da xanh nứt tan.
Từ bên trong, một cá thể trưởng thành màu nâu có kích thước lớn hơn so với cơ thể ban đầu xuất hiện.
Đó là một con quái vật giống ve sầu với đôi cánh cứng đơ.
Đôi cánh khổng lồ của nó được mở ra.
Nó đang đến. Ngay sau đó anh nghĩ như vậy.
Tsukasa ngã quỵ trong cơn đau dữ dội.
“Tsukasa!”
Xa xa đằng đó là giọng nói của Natsumi.
Biến thân của Decade đã bị giải trừ mà anh không hề muốn.
Thiệt hại xung quanh đã ở mức rất nghiêm trọng.
Con Worm trưởng thành di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Ngay cả với khả năng của Decade và Diend thì cũng khó mà đuổi theo được.
Trong tích tắc, Worm đã tấn công khi Tsukasa chớp mắt mà không hề hay biết.
Tsukasa ngã xuống đất mà không hiểu gì.
“Tại sao?”
Natsumi đứng chết trân trước cảnh tượng không thể tin được.
Theo sau Tsukasa, cả Kaito cũng nằm đó và hủy biến thân.
Natsumi nhanh chóng chạy đến bàn và lấy chìa khóa còng tay Tendo.
Giữa sự hỗn loạn đó, Tendo vẫn bình tĩnh mà không nói một lời nào.
Thậm chí Natsumi tháo còng tay, anh còn không thèm cố gắng trốn thoát.
Anh cũng không tỏ ra thích thú hay khó chịu, rồi thả lỏng bản thân.
Anh dường như có phong thái quan sát mọi thứ từ xa.
“Làm ơn. Xin anh hãy giúp Tsukasa và Kaito.”
Tendou có vẻ cố tình trêu chọc Natsumi, anh chậm rãi đứng dậy.
“Chà chà, mấy tên này thật là ích kỷ. Mình vẫn chưa kịp ăn katsudon mà.”
Tendo đeo thắt lưng và giơ tay lên trời.
Một Zecter trông giống như con bọ, bay xuyên qua bức tường của căn phòng không cửa sổ.
Nó liền tự rơi vào tay Tendo.
“Henshin.”
Tendo biến thân bằng cách lắp Zecter vào thắt lưng của mình.
Kamen Rider Kabuto với lớp giáp màu đỏ và một chiếc sừng ấn tượng xuất hiện.
“Cast Off.”
Anh kéo chiếc sừng của Zecter.
Một phần của bộ giáp rơi ra và anh tăng tốc ngang với tốc độ của Worm.
Sau đó, không chỉ còn là thời gian của người thường.
Mái tóc của Natsumi rung lên và đám bụi lơ lửng trong không khí ngừng chuyển động.
Tendo và Worm trưởng thành liên tục tung và trả đòn lẫn nhau, cả phòng thủ cũng ở trong thời gian của siêu tốc độ.
Tendo tìm ra một khoảng trống, ngay lập tức anh tung ra cú đá cực mạnh.
Một ngọn lửa màu xanh lá bùng lên sau tiếng kêu chết chóc.
Khi thấy ngọn lửa xanh kia, Tendo trở lại hình dạng ban đầu.
Cùng lúc đó, một tiếng còi lớn phát ra từ loa trong phòng.
___Đó là Worm. Xin hãy xuất phát ngay.
Kế đến là giọng nói bộ đàm từ mũ bảo hiểm của ba người đang nằm trên sàn.
“Mười bốn con Worm đã xuất hiện ở công viên Kuriyama. Binh đội gần đó hãy đi thẳng về phía trước.”
Sắc mặt của Tendo thay đổi hoàn toàn khi nghe điều đó.
Công viên Kuriyama là nơi Juka đến lúc nãy.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Natsumi đang chết lặng nhìn con Worm vừa bị giết ngay tức thời, khó khăn lắm cô mới hỏi được.
Cho dù là Worm lại xuất hiện, nó cũng bất thường so với một người đàn ông không hề nao núng trước trận chiến vừa mới diễn ra.
“Lúc còn ở quán ăn kiểu tây kia, tôi nghĩ em gái tôi đã nói rằng sẽ đến công viên Kuriyama.”
Tsukasa đứng dậy trong khi ôm bên vai trái đau nhức của mình.
Natsumi chạy đến và đỡ Tsukasa.
“Tôi cũng đi. Tôi không muốn chịu thua lũ Worm như vậy đâu.”
Kaito vừa nói vừa lảo đảo.
“Mình tôi chiến đấu là được rồi. Các người đi theo cản trở tôi mất.”
Tendo lạnh lùng đẩy hai người ra và chạy đi.
Natsumi kéo tay áo Tsukasa khi anh cố đuổi theo.
“Anh vẫn ổn chứ? Anh Tendo rất mạnh, chuyện này ta có thể giao cho anh ấy mà.”
“Thứ xuất hiện ở Công viên Kuriyama có lẽ là con Worm ngụy trang thành Tsukasa.”
Kaito ngắt lời Natsumi.
Hiyori từng nói rằng Kaito và Tsukasa là những kẻ ăn quỵt rồi bỏ trốn.
Giờ đây con Worm Kaito đã xuất hiện, chắc chắn sẽ có Worm đóng giả Tsukasa.
“Tôi phải đi giải quyết dứt điểm với chính tôi.”
Trong một thời gian dài, Tsukasa nhìn thế giới qua một chiếc máy ảnh, anh tách mình ra khỏi thế giới bằng một ống kính lens.
Có một Tsukasa ở thực tại đã tự giam mình trong vỏ bọc bản thân và không hề có hy vọng hay niềm vui, và một Tsukasa ở thế giới song song giải cứu thế gian bằng cách lần lượt đánh bại những kẻ thù.
Đã đến lúc quyết định xem ai trong số hai Tsukasa đối lập sẽ là Tsukasa thực sự.
Thấy được vẻ mặt quyết tâm của Tsukasa, Natsumi buông tay.
"...Đừng có quá sức nha.”
Công viên Kuriyama tự hào là một trong những nơi có diện tích mặt bằng lớn nhất thủ đô.
Nơi đây có nhiều tiện ích như phòng tập thể dục, sân tennis và bến thuyền.
Trong số đó, Worm xuất hiện ở quảng trường Athletic nơi trẻ em tụ tập.
Một nơi xích đu bị bung đứt cùng với thanh ngang cong vênh, nó đã từng là một địa điểm mơ ước giống như công viên giải trí, nhưng rồi nhanh chóng bị bỏ hoang trong quá trình xây dựng.
Khi nhóm Tsukasa đến đó, bóng dáng của Worm đã biến mất.
Họ tìm thấy bóng lưng bộ đồ thầy tu dưới cầu trượt và đi thẳng đến đó.
“Em sợ lắm hả, giờ thì ổn rồi, em mau về nhà đi.”
Tendo đang xoa đầu Juka. Juka lặng lẽ gật đầu cùng với nước mắt dưng dưng.
“Con Worm đã bị hạ chưa?”
Tsukasa hỏi.
“Không, khi tôi đến thì nó đã không còn ở đây rồi.” Tendo đáp.
Juka ngẩng đầu khỏi lưng Tendo.
Thấy cô không có dấu hiệu bị thương nào, Tsukasa cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng khi đôi mắt đỏ ngầu của Juka trông thấy Tsukasa, cô bé hét lên.
“Anh hai, tại sao hai người kia giống hệt nhau vậy?”
Juka ôm chặt lấy Tendo.
Có một Tsukasa khác ở đằng sau Tsukasa.
Hai người hoàn toàn trùng khớp với nhau từ đầu đến chân.
Nhưng không giống như Kaito, ta có thể nhìn thoáng qua và biết rằng đó không phải là Tsukasa bình thường.
Tsukasa xuất hiện sau, kẻ mang đến một bầu không khí u uất.
Gã có đôi mắt đục ngầu, nét mặt thư thái và chiếc lưng còng.
Hai kiểu người Tsukasa đứng đó cứ như là âm dương đối lập vậy.
Một cơn ớn lạnh chạy qua Tsukasa “Dương”.
“Dám chơi một chọi ba luôn sao, quả nhiên là hàng giả của ta, mi có gan đấy.”
Tsukasa nói để rũ bỏ cơn ớn lạnh đó khỏi mình.
“Mi mới là hàng giả.”
Tsukasa “Âm” nói tiếp với giọng vô hồn.
“Mi chẳng biết cái gì hết, cho nên mới đùa là có gan này nọ như vậy. Kỳ thực mi cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn chạy trốn hiện thực mà thôi.”
“Điều đó không đúng. Tsukasa chưa bao giờ chạy trốn khỏi bất kỳ kẻ thù nào.”
Natsumi xen vào. Tsukasa “Âm” phớt lờ cô và tiếp tục nói thêm.
“Ta thực sự ghét thế giới mình đang sống. Mọi thứ trông thật xấu xí và bẩn thỉu. Vậy nên ta luôn nhìn vào kính ngắm của máy ảnh mỗi ngày và tách biệt khỏi thế giới bằng ống lens. Một thế giới nhỏ bé, hình vuông bên trong ống kính chính là một khu vườn thu nhỏ. Nó không ảnh hưởng gì đến ta. Và rồi ta đã có quyết định. Chẳng biết giờ đây ta có thực sự đủ tư cách để hòa đồng với mọi người và chơi với bạn bè không nữa.”
Tsukasa không thể trả lời.
Mỗi khi hiện thân bóng tối trong thâm tâm anh mở miệng, anh lại kiệt sức thêm.
“Mau nhớ xem mi thực sự là ai đi. Con nhỏ kia luôn nói rằng mi là vị cứu tinh, nhưng thực sự mi chẳng hề muốn cứu giúp thế giới chút nào. Nói đúng hơn là mi mong muốn thế gian này sẽ biến mất. Mọi thứ tan biến, hỗn loạn hòa lại thành một... Đó chẳng phải là môi trường lý tưởng cho những kẻ như mi, luôn chọn sự cô đơn nhưng rồi lại sợ hãi cô đơn hay sao? Mi ước mong được hủy diệt thế giới.”
“Mấy câu ngươi nói thật là vô nghĩa. Tsukasa, anh đừng để bị lừa.”
Lời nói của Natsumi không lọt vào tai Tsukasa.
Anh cảm thấy mình đã đúng.
Đó là lý do tại sao Narutaki gọi anh là kẻ hủy diệt. Narutaki, người cố gắng ngăn chặn Tsukasa mới chính là công lý thực sự chăng.
Tsukasa kinh hoàng trước những ham muốn nguy hiểm của chính mình đã bị vạch trần bởi một kẻ có ngoại hình giống hệt mình.
“Ta...”
“Ta là thật. Ta mới là Kadoya Tsukasa hàng thật.”
Tsukasa “Âm” khẳng định, không cho Tsukasa kia cơ hội phản đối.
Đúng lúc đó, một viên đạn bay qua giữa hai người.
Khi nhìn về hướng đạn bay tới, có thể thấy thành viên tiểu đội bước ra từ ô tô màu đen của ZECT và cầm súng.
ZECT đã đến muộn.
Vì cả ba người đã biến mất cùng với Tendo, ZECT hẳn đã coi họ như những kẻ phản bội.
Nhóm Tsukasa quay lưng lại với Worm và chạy trốn khỏi hiện trường.
Ngửi thấy mùi cá nướng, đôi má của Juka ửng hồng.
“Uiiii, mùi thơm quá. Đói bụng ghê.”
Juka ôm lấy bụng.
Nhìn thấy Juka phục hồi sức lực, Tendo xoa dịu lồng ngực mình.
Sau khi phát hiện ra xe của ZECT, ba người họ đã chạy đến nhà Tendo.
Trong một ngôi nhà biệt lập rộng lớn rõ ràng là giàu có, vẫn đủ chỗ cho năm người lẩn trốn.
Tendo đang nấu bữa tối sớm ở nhà.
“Còn có súp Junsai nữa nè. Đây là phần thưởng vì Juka đã về nhà an toàn.”
“Muốn húp quá đi.”
Súp junsai đang nhảy múa trong một cái bát, và được bọc trong một lớp màng trong suốt.
“Nhưng làm sao anh hai biết em đang gặp nguy hiểm?”
“Đó là chuyện đương nhiên. Anh mà.”
“Chờ đã” Juka xoay lòng bàn tay như đang điều khiển bầu trời.
"Là người đàn ông đi trên con đường của thiên đàng và kiểm soát mọi thứ. Đúng không ạ?”
Juka chỉ lên bầu trời và bắt chước Tendo.
“Chuẩn rồi. Anh có thể nhìn thấu được mọi thứ. Không biết có chuyện gì xảy ra với Juka và Nakamura rồi nhỉ.”
“Ủa”
Juka như cứng đờ người ra.
“Kh-Không có gì đâu ạ. Nếu anh nhìn thấu được mọi thứ, thì anh biết là điều đó không có gì sai phải không? .....Anh biết được gì rồi ạ? Anh biết bọn em đã nói gì rồi ạ?”
“Hừm. Cũng không chắc lắm.”
Lẩn tránh những câu hỏi dồn dập của Juka, Tendo lấy súp từ trong nồi đổ ra một chiếc đĩa nhỏ.
Nước dùng được nấu từ xương cá dưa xám rất ngon miệng.
Anh gật gù hài lòng, bên cạnh là Juka đang múa may liên hồi, khăng khăng rằng mình không thích Nakamura.
Mặt khác, ba người đó ở bàn ăn im lặng một hồi lâu.
Tsukasa nhìn chằm chằm vào hoa văn lốm đốm của tán lá cây.
Tsukasa đã bị sốc khi chứng kiến bóng tối sâu trong trái tim mình.
“Họ là anh em tốt nhỉ. Khi tôi gặp anh Tendo lần đầu, tôi cứ nghĩ anh ấy là một người gai góc hơn cơ.”
Natsumi phá vỡ sự im lặng.
Đó là một cách nói cho thấy cô đang khiến Tsukasa lơ đãng đi một chút.
‘Trông giống một món cá nhỉ, nhưng không biết có gì trong đó nữa. Hình như là họ đã nói về món cá nướng muối ở Bistro La Salle đúng không ta? Cả hai anh em đều còn trẻ mà đáng ngưỡng mộ ghê. Tsukasa có thích cá không?”
Tsukasa bần thần lơ đãng.
Thay vào đó là Kaito nói thêm.
“Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ có phần đâu. Chúng ta đang trốn trong nhà người khác mà.”
Natsumi ngớ người ra và liền xin lỗi.
Không chỉ Tsukasa mà cả Kaito cũng có vẻ bực bội.
Anh liên tục gõ ngón tay lên bàn.
“Dù có chuyện gì xảy ra thì Tsukasa vẫn là Tsukasa. Sẽ không thay đổi sự thật rằng Tsukasa đã giải cứu nhiều thế giới cho đến giờ. Nên xin anh đừng quá chán nản mà.”
Natsumi rụt rè nói đến trọng tâm của vấn đề.
Tuy nhiên, Tsukasa vẫn phản ứng không mấy khả quan.
“Mọi thứ vẫn như vậy. Tôi vẫn luôn giống như kẻ mà con Worm đã nói trước đó. Tôi đã sống cuộc sống của riêng mình và mặc kệ thế giới xung quanh, tôi chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi.”
“Đúng vậy. Tsukasa ngầu lòi chiến đấu dưới dạng Decade chỉ là trò bịp bợm.”
Kaito cay nghiệt chỉ trích thêm.
“Không phải đâu. Lúc nãy đó chỉ là một tên Worm thôi mà? Dù là Worm hay chính anh thì cũng không cần phải lo lắng ai mới là thật. Hơn nữa, Tsukasa không thể bị lừa bởi một thứ như vậy được.”
Juka mang đến một chiếc khay trông có vẻ nặng nề.
Trên khay có món cá nướng muối và cơm trắng đủ cho số người.
Juka sắp xếp lại chúng và ngồi xuống.
Sau đó, Tendo đưa ra súp junsai và một số món ăn kèm.
“Ăn xong đừng có mà đấu đá lẫn nhau nữa nhé. Đồ ăn sẽ rất tệ đấy.”
Tendo và Juka bắt đầu mời mọi người dùng bữa.
“Nhớ bỏ muối khỏi đuôi và vây trước khi ăn nhé.”
“Em biết rồi ạ, quả nhiên cá nướng muối vẫn là ngon số một!”
Sau khi bỏ muối khỏi đuôi và vây, Juka nhét nguyên con cá vào miệng.
Cô phập phồng miệng vì nóng ran.
“Ăn đi chứ. Anh hai tui nấu là đỉnh nhất.”
Juka mỉm cười với nhóm Tsukasa bên cạnh, họ chần chừ việc cầm đũa.
Vẻ ngây thơ của cô càng khiến Tsukasa đau khổ hơn.
“Có vẻ như tôi mong muốn sự hủy diệt đến với toàn thế giới. Nếu tôi còn cầm cái này thì sẽ rất nguy hiểm.”
Tsukasa đưa Decadriver cho Kaito.
“Tôi không cần nó nữa, cầm đi.”
Kaito không bận tâm đến Decadriver, anh vẫn đang dồn sức vào những ngón tay gõ xuống bàn.
Việc đó như đang cô đọng lại của nỗi bực bội của anh.
“Tại sao lại cứu tôi?”
“Hả?”
“Cậu đã cứu tôi ở nơi ẩn náu của ZECT. Tôi rất ghét chuyện này. Tôi luôn muốn giết cậu đấy, cậu cũng biết mà. Tôi cũng đã dụ dỗ ả Gurongi hạ gục Decade khi ở thế giới Kuuga. Nhưng tại sao cậu lại cứu tôi? Cậu tưởng là sẽ hay ho khi nói vài ba câu rồi sau đó ra tay cứu kẻ thù? Đừng kéo tôi vào trò tự sướng của cậu nữa. Tôi muốn phát ói khi nghĩ rằng mình đã ở trong trò hề đó.”
Khung cảnh chìm vào im lặng trước sự hung dữ của Kaito.
Chỉ có tiếng đũa của Tendo là nổi bật.
“Chẳng biết tại sao tôi lại cứu Kaito nữa. Chỉ là cơ thể tôi tự nhiên di chuyển thôi.”
Tiếng đũa bỗng im bặt. Và Tendo lặng thinh đã mở miệng.
“Đó là bởi vì cậu mạnh đúng không.”
Tsukasa không thể hiểu được ý nghĩa của câu đó, anh hướng mặt lên trời.
Tendo nhìn Tsukasa với đôi mắt điềm tĩnh như một loài động vật to lớn.
“Bà tôi từng nói rằng, con người giống như chiếc ô vậy. Cậu không thể bảo vệ chính mình chỉ bằng một chiếc ô giấy mỏng manh, nhưng nếu dùng một chiếc ô lớn và chắc chắn, ta sẽ vô tình bảo vệ cả người khác.”
Nói xong, Tendo úp miệng vào bát canh junsai.
“Đúng vậy. Tsukasa mạnh hơn bất kỳ ai khác. Hơn cả con Worm đó, và Tsukasa bản thật mà tôi nhớ nữa. Vậy nên Tsukasa sẽ không biến mất đâu.”
Natsumi xoa lưng Tsukasa và thì thầm nhẹ nhàng.
“Đã hiểu ra rồi thì mau ăn đi. Đồ ăn mà nguội rồi thì tôi sẽ đá đít các cậu ra.”
Tsukasa dùng đũa xé lớp da của con cá và đưa miếng thịt trắng vào miệng. Nó rất ngon.
Trong một con hẻm gần nhà Tendo, hai Tsukasa đang nhìn thẳng vào nhau.
Tendo, Kaito và Natsumi đang theo dõi họ.
Người nào bị Worm bắt chước thì cũng là mục tiêu đầu tiên của chúng.
Linh tính mách bảo con Worm đuổi theo Tsukasa.
“Đã quyết định trở thành một với ta chưa? Kẻ giả mạo ta sẽ bị chiếm hữu bởi bản chính chủ. Hãy trở lại hình dạng ban đầu của ta nào.”
Con Worm nói với khuôn mặt y hệt Tsukasa.
Không khí ấm thổi ra từ dàn nóng của điều hòa.
Worm nhếch mép trước câu trả lời của Tsukasa.
“Ta định sẽ loại bỏ con người cũ của chính mình.”
Ngay khi nói điều đó, Tsukasa đã đặt Decadriver lên hông.
Được bao phủ trong bộ áo giáp màu magenta, Decade tiến tới.
“Ta có những người đồng đội. Ta sẽ tiếp tục mạnh mẽ để bảo vệ những người bạn của mình. Ngay cả khi ta phải vứt bỏ mi.”
“Đó không phải là thật lòng. Ta không hề tin vào mấy thứ ảo tưởng như bè lũ đồng đội. Ta nói vậy chỉ vì lo sợ sẽ không được như mong đợi của người khác."
“Thật lòng đấy.”
Tsukasa chộp lấy thanh kiếm Ridebooker.
Anh nhanh chóng chém con Worm vẫn còn trong hình dạng Tsukasa.
Tránh không được, cuối cùng Worm cũng lộ nguyên hình.
Con Worm sọc đen trắng có cặp râu dài đã lột xác và trở thành một con trưởng thành.
“Dùng cái này đi.”
Tendo ném một tấm thẻ bài vào Tsukasa.
Đó là một tấm thẻ có khả năng Clock Up, cho phép di chuyển với tốc độ ngang với Worm trưởng thành.
Tendo biến thân thành Kabuto và Tsukasa sử dụng tấm thẻ.
Thế giới ngay lập tức ngừng chuyển động.
Thời gian của hai Rider trôi nhanh hơn con người hàng nghìn lần.
“Với tôi thế là đủ rồi, nhưng hãy phân chia các cảnh highight lại một chút nào.”
Tsukasa có lại giọng điệu thường ngày và nói.
“Nếu cậu mà lơ ngơ thì tôi sẽ kết liễu nó chỉ bằng một đòn đấy.”
Tendo nói vậy, và Tsukasa đút tấm thẻ bài Kuuga vào Decadriver.
Anh biến thành Mighty Form màu đỏ và triển khai một đợt sóng tấn công dữ dội.
Worm đỡ lấy đòn tấn công bằng cánh tay và quay lại để né tránh, nhưng rồi nó rút lui một cách từ từ.
Không lâu sau đó, nó vấp phải một đống hộp các tông và khuỵu xuống.
Tendo ngay lập tức thực hiện Rider Kick.
Tiếng ầm ầm gầm rú và khói bụi cuồn cuộn bốc lên.
Từ trong đám bụi che khuất tầm nhìn, Worm lao ra với tốc độ khủng khiếp và đâm thẳng vào bụng Tsukasa.
Tsukasa nắm lấy bàn tay đấm vào bụng anh, rồi tấn công con Worm bằng đầu gối.
Worm yếu ớt phát ra một giọng nói khàn khàn.
“Hơi nhột tí xíu nhé.”
Tsukasa đút tấm thẻ Final Form Ride vào rồi đặt tay lên lưng Tendo.
Cơ thể Tendo lơ lửng trong không trung và biến thành vũ khí Zecter Kabuto, mô phỏng hình dạng của một con bọ cánh cứng kabutomushi.
Zecter Kabuto gầm lên bằng đôi cánh cứng cáp của nó và đột kích Worm.
Tsukasa tung một cú đá vào Worm, nó đang lơ lửng trong không trung vì chịu lực tác động.
Tsukasa “âm”, thực chất là Worm đã chết và rồi ngọn lửa xanh bùng cháy.
“Nỗi đau khổ của mi sẽ không vô ích đâu.”
Tsukasa nhìn lâu vào ngọn lửa và anh gật đầu.
Biến thân được giải trừ.
Dòng chảy thời gian đã quay trở lại.
“Tốt quá rồii!”
Natsumi nắm bắt được tình hình rồi cô bật khóc.
Tsukasa chứng kiến điều đó, một lần nữa anh nhận ra rằng lựa chọn của mình là đúng.
Nhờ sự lựa chọn này, anh có thể tiếp tục bảo vệ Natsumi.
“Natsumikan”
Khi Tsukasa mở miệng, phía bên kia ngọn lửa chuyển sang màu đen và mờ đục.
Tấm màn đen đang đung đưa và gợn sóng trong gió thổi.
Narutaki bước ra từ trong đó.
Khuôn mặt Narutaki méo mó vì giận dữ và điên cuồng hơn bao giờ hết.
“Tên khốn kiếp Decade.”
Một giọng nói trầm làm rung chuyển không khí.
“Cuối cùng, ngươi cũng đã đến chín thế giới. Vì ngươi mà các thế giới đã bị nguyền rủa.”
Đôi mắt Narutaki đỏ ngầu, thể hiện rõ sự thù địch.
Narutaki giẫm lên đám lửa xanh và dập tắt nó.
“Nhưng bọn ta cũng vậy thôi. Hãy giải quyết mọi chuyện ở thế giới ban đầu nào. Kaito, đưa thẻ của cậu đây.”
Để tạo ra một thế giới mới, Narutaki cần Rider Card để hấp thụ sức mạnh của Kamen Rider.
Tấm Rider Card được Kaito giao lại cho Narutaki.
“Ông Narutaki. Hãy cùng nhau tạo ra một thế giới phù hợp hơn nào.”
Kaito để lại những lời đó và biến mất trong tấm màn đen.
“Decade, hãy giải quyết chuyện này nhanh lên.”
Narutaki đến gần Tsukasa, và hắn duỗi cánh tay ra.
Tsukasa thủ thế chuẩn bị tinh thần.
Nhưng thứ mà Narutaki nắm lại là tay của Natsumi ở phía sau Tsukasa.
“KHÔNG!”
Natsumi gào khóc.
Khi Tsukasa có một trực giác xấu và cố gắng đeo lại Decadriver, đôi chân của Narutaki và Natsumi đã chìm vào bóng tối.
Màn đêm bao phủ hai người trong tích tắc rồi biến mất.
“Natsumikan!”
Giọng Tsukasa hét lớn trong vô vọng.
Tendo đi guốc gõ lách lách đến bên Tsukasa.
“Mau đuổi theo đi, cậu không tuyệt vọng được nữa đâu.”
Ở chỗ Narutaki xuất hiện, tấm màn tối đen vẫn còn chập chờn.
Nhưng nó cũng đang trở nên mỏng hơn.
Tsukasa gật đầu.
“Tôi đã nghĩ là chỉ có thể nghe được mấy lời động viên này từ cô ấy thôi chứ ... Cảm ơn nhé.”
Tendou cười khinh khỉnh.
“Đó là mấy câu đã luôn khiến tôi thấy mệt mỏi vì được nghe quá nhiều.”
Tsukasa đặt một chân vào bức màn màu đen.
Một cảm giác ớn lạnh khiến làn da anh ngứa ran.
Tsukasa đã quyết định và rồi nhảy vào đó.