Ngày 21 kể từ ngày đến 『Phi』.
Ngoài kết giới, Ryo đang đi săn.
Mục tiêu cậu là một con Tiểu Thố.
Quái thú mang hình hài của loài thỏ.
Chúng sẽ nhảy chồm lên, theo cách không lường tới, về phía của đối phương, trước khi cắn đứt họng con mồi.
Đó là tập tính đặc trưng của bọn chúng.
Cậu chực chờ thời khắc nó nhảy lên.
Đúng lúc ấy, cậu tung Thủy Lực sang hai bên, nhắm vào đúng chân sau của con vật.
Lực bắn tuy không đủ để đâm xuyên phần chân, nhưng sẽ khiến con vật mất thăng bằng, nhờ đó ngăn bước nhảy tiếp theo.
Và rồi, lại gần hơn, cậu bắn mù Tiểu Thố bằng Thủy Lực.
Một khi được như thế, cậu sẽ dùng cây sào có gắn dao, đâm một phát cho con vật lìa đời.
“Phù.”
Cậu cuối cùng đã biết cách đi săn, mà không phải đánh liều sinh mạng nữa. Tất nhiên, chỉ áp dụng với Tiểu Thố không hơn.
Còn một địch thủ nữa, và đó là Tiểu Trư, loài quái vật đầu tiên cậu chạm trán bên ngoài.
Cho đến nay, cậu đã không ít lần chạm trán bọn Tiểu Trư, nhưng phương pháp vừa nói lại không mấy khả thi với lũ này.
Lý do đơn giản thôi.
Lũ Tiểu Thố để lộ hai chân sau khi nhảy, nhưng khi lũ Tiểu Trư lao tới, cậu lại không thể nào nhắm vào hai chân sau.
Ryo có thể nhắm vào chân trước chúng, nhưng xem ra, chúng chỉ nhảy khi mục tiêu còn cách chừng ba mét.
Cậu suýt soát né được đòn tấn công, nhưng ác mộng về lần đầu gặp gỡ, bỗng đột nhiên ập tới tâm trí cậu.
Những ký ức về sau chỉ còn là cay đắng, khi Ryo điên cuồng bắn vào con Tiểu Trư, hay đúng hơn, vào tất cả bộ phận cậu nhìn thấy. Phải mất một hồi lâu, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo được.
Kể từ đó, cậu quay về với phương pháp trước kia, là Băng Lộ kết hợp với Băng Thương, rồi kết liễu bằng mũi dao gắn sào.
Phương pháp ấy quả vẫn phù hợp hơn, khi lũ Tiểu Trư chỉ lao tới theo đường thẳng trước mặt.
Nói chung, cậu bây giờ đã an toàn tương đối, khi săn lũ Tiểu Thố cùng Tiểu Trư xuất hiện quanh nhà mình.
Dạo gần đây, Ryo thường đi săn vào buổi sáng, trở về kết giới vào tầm trưa, và tu luyện phép thuật cho đến tối.
Cậu vẫn chưa thể phóng Băng Thương, hay đâm xuyên mục tiêu bằng Thủy Lực.
Nhưng dù thế, cứ mỗi ngày săn bắt được thành công, cậu lại thấy an yên tận đáy lòng.
“Tâm tĩnh để vững chân, để tiếp tục tiến tới. Trích lời Ryo Mihara.”
Bước tiến cậu nhắm tới tiếp theo, là điểm sắc cho bữa ăn hàng ngày.
Cái sự “điểm sắc”
ấy, nó đến từ hoa quả cùng gia vị khác nhau, để bữa ăn không còn mỗi vị muối.
Về tổng quan, cái ăn, cái mặc với chỗ ở, chúng là ba nền tảng cho cuộc sống.
Chỗ ở thì hiện nay cậu không phải lo lắng, khi Michael (biệt danh) đã tạo một ngôi nhà với kết giới vây quanh, còn riêng độ kiên cố thì khỏi bàn.
Cái mặc thì… bộ quần áo lúc mới vừa đến 『Phi』, cậu giờ đây đã không còn mặc nữa. Cậu cất nó vào trong kho đông rồi.
Hiện giờ, Ryo đang…quấn một lớp da thú, được lột từ xác một con Tiểu Trư.
Đúng thế, cậu đã tập thuộc da và thành công!
Vì chỉ mày mò theo những gì mình từng thấy, nên kết quả có phần khá thô sơ, nhưng mà…
Trước tiên, cậu lột da con thú.
Xong rồi, cậu cẩn thận rửa sạch lấy phần lông. Xoạt. Xoạt. Xoạt.
Sống không phụ thiên phú của bản thân, thì ra chính là như thế này.
Khi tấm da đã khô, cậu lọc bỏ phần thịt thừa và mỡ dính lên lớp trong cùng.
Cũng không tốn công mấy, bởi chỉ với tay không, cậu đã bóc ra được hết rồi.
Đến cuối cùng, tấm da chỉ còn lớp biểu bì bên dưới, hay còn gọi là collagen. Cậu cần làm thêm một bước nữa, đó là dùng hóa chất thuộc da, để nguyên liệu có thể ổn định hóa… nhưng vấn đề nằm ở cái thứ hóa chất kia.
Hóa chất thuộc da thông dụng ở Trái đất tên là chromium… và dĩ nhiên, là thứ cậu không có. Cậu còn chẳng biết cách để tạo ra.
Một hóa chất thông dụng không kém là tannin, thường thấy ở rượu vang, và được chiết xuất từ loài thực vật nào đó…nhưng cậu cũng không hay đó là thực vật nào.
Nhưng trước tiên, cậu phải hiểu bản chất sự việc đã.
“Thuộc da” thực chất chỉ là “làm mềm da.”
Đấy chính là bản chất của quá trình.
Vậy nếu không thuộc da, chuyện gì sẽ xảy tới?
Da sẽ cứng lại và rữa ra.
Quần áo cứng khô và thối rữa…chắc chắn không phải thứ mà cậu cần.
Muốn không bị như thế, lớp da cần phải được bảo quản, trong hợp chất chronium hoặc tannin.
Phải, “thuộc da” căn bản là “bảo quản” lấy lớp da, có điều…Ryo biết một thứ.
Phương pháp để bảo quản lớp da, mà không cần dùng đến hóa chất.
Dùng khói nhằm thuộc da…cậu từng thấy trên một video rồi.
Thế nhưng, cậu chỉ nhớ họ dùng một loại lá nào đó, xong đốt cho khói lên, chứ không biết loại lá kia là gì.
Chắc cứ đốt ra khói là được thôi. Cậu nghĩ vậy.
Ngoài củi gỗ, cậu gom cả lá rụng từ trên cây.
Gom xong, cậu mồi lửa cho cháy. Với Ryo, mồi lửa giờ như là sở trường.
Cậu nhồi thêm cỏ lá, cho lửa cháy thật to, và thải ra càng nhiều khói càng tốt.
“Khói” trong “vị khói” có thể được tạo ra nhờ chiên nấu quá lửa, hay khi ta đốt loại gỗ nào đó…nhưng đây chỉ đơn thuần là biểu hiện cho sự cẩu thả của Ryo, khi nghĩ thứ gì tạo ra khói cũng đều có tác dụng như nhau cả.
Nếu thực hiện ở một khu dân cư, cậu nhất định sẽ phải chịu cảnh cáo.
Ở Nhật dạo gần đây, cảnh sát còn đến tận hiện trường, xong ghi lại tên tuổi cho ra ngô ra khoai…nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi.
Nhưng tại Phi, chẳng có ai sống gần nhà cậu cả…chắc thế.
Lớp da thú được treo trên sào tre, hệt như cách người ta phơi chăn mền.
Cậu hun khói khoảng chừng nửa ngày hơn.
Ngày hôm sau, lớp da được hun khói…à không, có thể nói là “da thuộc” luôn rồi.
Cậu rửa tấm da thuộc trước tiên.
Khi dùng khói thuộc da, nhất quyết không được để tấm da bị ám mùi.
Rửa sạch tấm da xong, cậu là lượt cho phẳng, bằng cách sử dụng <Con Lăn Băng>.
Là một ma thuật sư, thì phải luôn cải tiến không ngừng nghỉ!
Tấm da đạt kích cỡ gần ngang một bàn đấu bóng bàn.
Cậu rút con dao ra, cắt một miếng vừa đủ để quấn người.
Phần da còn tồn dư, cậu chuốt thật mỏng cho thành sợi.
Ngay từ đầu, cậu cũng đâu hề có chỉ khâu.
Và như thế, Ryo, với miếng da quấn quanh phần thân dưới, đã ra đời.
“Lột da con thú mình đã săn, xong đem thuộc để làm thành quần áo…thật đúng là không gì bình dị hơn!”
…Thôi cứ cho là mỗi người một ý.
Khố da, đã trang bị.
Dép da, đã trang bị.
Ngoài mấy món đó ra, cậu chẳng còn mặc thêm thứ gì nữa.
Nếu đây là Nhật Bản, chắc cảnh sát đã tóm cậu từ lâu.
“Mình tính làm kiểu áo dài ngang lưng, nhưng mà…da thuộc kiểu nghiệp dư thì sao bền vậy được.”
Vừa nhấn thử tấm da, Ryo vừa lẩm nhẩm một mình.
“Khoan. Nếu muốn bền, thì sao mình không phủ băng lên da? Nhưng giáp da cũng để làm gì chứ? Tạo áo giáp bằng băng là được mà? Nhưng nhỡ vậy lạnh quá, rồi tim mình ngừng đập luôn thì sao? Mình muốn đủ khả năng, để tự động tạo khiên băng chống đỡ, mỗi khi mình phải chịu đòn tấn công… Phư phư phư, mình muốn được nói kiểu ‘Ngươi nghĩ mình chạm được ta sao?’ hay gì đó giống thế…”
Nam nhi đại trượng phu, ai chẳng từng ước ao như vậy chứ?
Hai vấn đề đã được giải quyết xong, nên như lẽ tất yếu, mục tiêu sau cuối giờ sẽ là “cái ăn.”
Cậu cần thêm hoa quả, cũng như thật nhiều hương vị mới.
Vấn đề là nên đi từ hướng đâu.
Chiếu theo hướng Đông Nam, ngôi nhà cách biển năm trăm mét.
Michael (biệt danh) đã nói cậu như vậy.
Dưới phía Nam là một con sông lớn, trải rộng phải trăm mét theo chiều ngang. Con sông nơi cậu tìm thấy đá lửa.
Phía Đông thì là nơi cậu lần đầu giao chiến, và giờ trở thành nơi săn Tiểu Thố hàng ngày.
Thế nhưng, cậu chưa từng đi xa khỏi kết giới.
Với cả, cậu cũng chưa tới phía Bắc bao giờ.
“Có khi quanh phía Bắc có gì đó… đi thôi.”
Ngoài chiếc khố với dép làm từ da, cậu mang cả cây sào gắn dao thường dùng tới, đi kèm một chiếc túi sợi đay.
Túi có được đan từ đay hay không, chính Ryo cũng không biết được rõ, nhưng Micheal (biệt danh) đã dùng cái túi này để trữ thịt khô trong kho đông, cùng một chiếc túi tương tự khác.
Tìm thấy nhưng không mang được theo, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Những gì sẵn có đây, Ryo phải xoay sao cho hợp lý.
Tạm thời, cậu dồn hết chỗ thịt trong túi vào kho đông.
Theo những gì cậu nhớ, người ta thường đựng cà phê tươi vào cái kiểu túi này.
“Mình đang ở vành đai nhiệt đới, nên không biết nơi đây có cà phê không nhỉ?”
Cậu nhận thấy, rằng trong 『Bách khoa toàn thư về cây cỏ: Ấn bản cho người mới bắt đầu』, cây cà phê không hề được nhắc tới.
Dẫu có thu được hạt cà phê, thì ủ hạt cũng sẽ là vấn đề, thế nhưng…
Ngay bây giờ, làm giàu bữa ăn bằng thức uống, ấy cũng quả thực là ý hay.
“Khởi hành nào!”
Dù có đi về hướng Bắc đi nữa, thảm thực vật khả năng cũng sẽ không khác nhiều, nếu so với hướng Nam hay hướng Đông.
Cơ mà, nếu gặp ngay nơi quanh năm buốt giá, thì có khi sẽ khá là phiền thật.
Nói vậy thôi, chứ sao có chuyện viễn tưởng đấy.
Mới đi được ít lâu, cậu đã thấy một thứ như cây sung bên đường.
“Quyển bách khoa có nói, rằng đây là trái Ichizuku. Trái này hình như là ăn được.”
Cậu bứt thử một trái, xong cho vào miệng nhai.
“Vị ngọt với chua hài hòa phết!”
Đây là lần đầu tiên, đầu lưỡi cậu cảm nhận vị hoa trái, từ cái khi tới với dị giới này.
Cậu bỏ khoảng mười trái vào túi đay.
“Cứ tìm ra mấy món như này thì tuyệt quá.”
Cậu loanh quanh thêm một giờ đồng hồ, nhưng không tìm ra được gì nữa.
“Đành vậy nhỉ. Thêm một quãng về hướng Bắc xem sao.”
Hiện tại, kết giới cách Ryo khoảng chừng hai trăm mét.
Cậu chưa từng cách xa kết giới đến như này.
Nhưng sau cùng, cậu vẫn tính mình sẽ tiến thật xa. Chỉ là giờ đây còn hơi sớm, xét theo kế hoạch cậu ban đầu.
Nhưng cậu đã không thể tiến xa hơn.
Đó không phải hành động có tính toán.
Chỉ đơn thuần là Ryo cảm thấy được.
Cậu úp mình thật nhanh xuống mặt đất.
Một vật không hình thù, bỗng chợt lướt qua đầu Ryo, đúng ngay cái khi cậu nằm xuống.
Tiếng vỗ vọng tới tai, từ vị trí vật thể vô hình kia xuất hiện.
“Chim ư?”
Con chim vỗ đôi cánh dồn dập.
Tuy không thấy được nó, cậu nghe được tiếng chém từ không trung.
Cậu vội nhào sang bên để tránh né.
“Ma thuật hệ Phong ư? Loài quái vật hình chim…và còn biết thao túng được gió?”
Một đòn đánh vô hình, mang thuộc tính hệ Phong, với tầm hoạt động lớn. Không khác gì những đòn Phong Trảm Kích lừng danh.
“Sao mình đánh nổi chứ?”
Ryo không muốn mất thì giờ.
“<Băng Lũy: Tam Diện Băng>”
Một bức tường băng băng, được Ryo thiết kế để tự bảo vệ mình. Cậu tạo một bức tường dày một mét, gấp đôi về chiều cao, chắn phía trước với hai bên mạn sườn.
Một công cụ phòng thủ, để người dùng rút chạy về phía sau.
Khi cậu chạy lại gần kết giới, bức tường cũng đồng thời song hành với Ryo.
Trên thực tế, bức tường chạy là do ma lực Ryo điều khiển. Nhưng nhìn từ hai bên, trông bức tường không khác gì đang đuổi theo cậu.
(Còn 200 mét nữa. Mình phải làm sao vượt qua được.)
Nhưng mới chạy có 100 mét hơn, bức tường đã nát vụn.
“Thật ư!?”
Nhận phải ba đòn thuộc tính Phong, chừng đó là quá sức với bức tường.
Nếu cứ phơi mình cho đối phương, chạy thêm 100 mét còn lại là bất khả.
Không còn cách nào khác, Ryo đành đương đầu với đối phương.
Con quái thú hiện lên, tương đối rõ ràng trước mắt cậu.
“Chim Sát Ưng…vũ khí chủ đạo của bọn chúng, là những đòn ma pháp thuộc tính Phong tầm xa, cùng cú đâm bằng mỏ và cặp vuốt, với vận tốc tiệm cận cả âm thanh.”
Cậu hồi tưởng những gì mình đã nhớ, đến từ cuốn Bách khoa toàn thư, nhưng vẫn không nghĩ ra diệu kế gì.
Cậu không thể kết hợp Băng Lộ với Băng Thương, như khi đấu với Tiểu Trư lần đầu.
Hoặc dùng Thủy Lực như lúc cậu săn Tiểu Thố…mà khoan.
Nếu bắn được vào cánh con quái thú, liệu chuyển động của nó có chậm đi?
Bây giờ không phải lúc để ngần ngừ.
(<Thủy Lực>)
Kẻ thù là quái vật có trí khôn, đến mức còn thao túng được cả gió. Không niệm bằng lời sẽ tốt hơn.
Phát Thủy Lực thứ nhất đâm trọn qua mục tiêu.
Phải, nó đâm…vào không khí.
Chứ không phải là con Sát Ưng.
Tốc độ tiệm cận âm thanh ấy, ngoài dùng để tấn công, xem ra còn được dùng cho việc né đòn nữa.
“Nếu vậy thì, phải lấy số lượng thôi.”
(<Thủy Lực: Tam Thập Nhị Đoạn Kích>)
Từ tay phải Ryo, 32 phát Thủy Lực đồng loạt bay lên trời, nhắm thẳng tới vị trí con Sát Ưng.
Thế nhưng, khi Thủy Lực chạm tới vị trí ấy, con Sát Ưng đã không còn đó rồi.
Nó lướt dạt sang bên, rồi xiên một đường về bên phải, ngay sát chỗ Ryo.
“Chết dở!”
Tuy không đoán được ra, Ryo vẫn lăn về bên trái.
Ngay tức thì, chỗ Ryo từng đứng chợt nổ tung.
Là do đòn công kích của kẻ thù.
Không hiểu sao, cậu lại tránh được nó, và bây giờ, kẻ thù đã ở rất gần Ryo.
Cậu tức thì đáp trả lại một cú, bằng cây thương tự chế trong tay mình.
Phập.
“Quáááccc”
Cậu thấy như mình vừa đâm thủng thứ gì đó.
Phía bên kia, con Sát Ưng kêu réo muốn điếng người.
Khoảnh khắc ấy, chắc chắn cậu đã chạm mắt đối phương.
Con mắt phải của nó đang chảy máu. Mũi thương cậu đã đâm nó thành công.
Thế nhưng, bên mắt trái…lại đang trừng trừng nhìn Ryo, nỗi căm phẫn không sao đong đếm nổi.
Bình thường, biểu cảm trong đôi mắt loài chim không hề dễ nhìn thấu, nhưng lần này, có chết cậu cũng tin, rằng thứ đang nhìn cậu thời khắc ấy, đích thực là ánh mắt của thú săn.
“<Băng Lũy: Hầm Ngục Băng>”
Một bức tường hiện lên từ không trung, với hình dạng như một cái lồng chứa, quyết không để con chim được thoát thân.
Nhưng quả không hổ danh một sinh vật kiêu hãnh.
Dẫu bị thương, con chim vẫn nhanh nhẹn chết người.
Nó lùi một quãng khỏi Ryo, trước khi bức tường kịp định hình.
Quắc mắt nhìn một cái, con Sát Ưng rồi mới chịu bay đi.
Ánh mắt như muốn nói, rằng nếu có lần sau, nhất định nó sẽ lấy mạng cậu.
Con chim đã bay một hồi lâu, nhưng Ryo vẫn không sao nhúc nhích được.
“Lần này kinh thật đấy.”
Quả quyết rằng mình không bị thương, Ryo cất bước về lại nhà.
“Làm sao để đối mặt với nó đây…”
Hết chuyện này rồi lại chuyện kia tới…một cuộc sống an yên, quả đúng là mục tiêu xa vời.