Đã là ngày thứ tư sau khi cậu đặt chân đến [Phi].
Cậu vẫn chưa thể nào lý giải được Băng Thương ngay cả sau một đêm say giấc.
Thực ra, có một vấn đề còn khẩn thiết hơn vào mỗi buổi sáng.
Cậu đói.
Ngẫm lại mới thấy từ lúc chuyển sinh đến giờ thì cậu toàn ăn thịt khô.
Vả lại, căn bản cậu mới chỉ ăn bữa trưa.
Tuy Ryo không có thói quen ăn quá nhiều, nhưng hiện giờ cậu vẫn là một thanh thiếu niên 19 tuổi khỏe mạnh mà thôi.
Bụng cậu sẽ réo cồn cào nếu cậu ăn quá ít mất.
Nếu cậu chết vì cơn đói này dù cho đã được Michael (biệt danh) chuẩn bị lương thực cho đủ 2 tháng thì… cậu không biết nên biểu lộ cảm xúc gì khi thấy gương mặt của Michael (biệt danh) trong lần tái sinh tiếp theo nữa.
Đầu tiên cậu đi xuống kho chứa đồ.
Sau khi bước qua cánh cửa, nhiệt độ vẫn lạnh như vậy. Có lẽ là do những bức tường bên trong làm từ băng.
Những thứ đó chắc được làm bằng ma thuật thuộc tính nước, nhưng dù vậy… băng mà Ryo làm ra sẽ bắt đầu tan chảy ngay khi cậu ngừng truyền ma lực vào nó.
Nhưng mà các bức tường trong này lại không hề có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ bị tan chảy cả.
Lẽ nào ma lực của Michael (biệt danh) vẫn lan đến tận nơi này?
Hay điều đó biểu trưng cho thủy ma pháp cấp cao hơn mà Ryo chưa từng chứng kiến?
Cả hai giả thiết này đều thú vị thật đấy.
Một ngày nào đó cậu sẽ giải mã được bí ẩn này… nhưng giờ cậu phải thỏa mãn cơn đói của bản thân trước đã!
Có thể lần đầu cậu chỉ ăn thịt khô, nhưng như dự kiến, sau bốn ngày, cậu lại muốn ăn thứ gì đó khác.
Đúng rồi, đó sẽ là món thịt nướng.
Có nguyên cả hàng dài thịt thú vật và quái vật đông lạnh được xếp trong kho thực phẩm.
Các loại như thịt thỏ, lợn rừng và các thịt giống như thịt gà vậy…
chúng đã được lóc thịt, xử lý và xếp gọn gàng.
“Những miếng thịt này đã được xử lý… Mình tin rằng Michael (biệt danh) chuẩn bị đống này. Nghĩa là anh ấy ngụ ý rằng mình có thể lấy được thịt nếu mình xẻ chúng theo cách này. Michael (biệt danh) quả là người đàn ông tài giỏi.”
Trong khi thầm cảm ơn dụng tâm của anh ta, cậu lấy hai miếng thịt trong giống như đùi thỏ xuống.
Ryo rời nhà kho, hai tay cầm các miếng thịt.
“Nó cứng như đá vậy. Mình tự hỏi liệu bản thân có thể rã đông chúng không. Sẽ thật tuyệt nếu chúng tự rã đông khi mang ra khỏi kho chứa này.”
Tiếp đến cậu đặt chúng trong chiếc xô. Thật là một chiếc xô đa năng!
Các tia nắng từ mặt trời đang dần rọi sáng vào những miếng thịt kia.
Dù vậy, dường như chúng không hề tan ra chút nào cả.
“Anh ấy đã chỉ mình cách tự rã đông như một Thủy tố thuật sư chưa ấy nhỉ…”
Đặt bàn tay phải vào một trong số các cục thịt đông đấy, cậu hình dung hình ảnh trong đầu mình.
Cậu mường tượng việc phá vỡ mối liên kết giữa các phân tử nước trong lớp băng đã bao phủ miếng thịt.
“Eh? Mình có cảm giác như bản thân mình đang bị đẩy ra vậy.”
Cậu không thể tách mối liên kết giữa các phân tử nước ra được.
Và rồi cậu không chỉ thất bại khi cố làm như vậy. Ryo còn có thể cảm nhận rõ sự hồi tiếp trong đầu mình.
“Phải chăng là do người tạo ra miếng Băng đó không phải mình? Thứ đó không tương thích là bởi Michael đã tạo ra nó?
Nhưng không đời nào cậu lại bỏ cuộc dễ như vậy.
Không có cái ăn thì sao mà cậu sống nổi!
Ngay từ đầu, khi được Michael (biệt danh) chuẩn bị, nó phải có khả năng rã đông và ăn được.
Sau cùng thì Michael là một người đàn ông tài giỏi. Vậy nên không gì là không thể.
“Mình sẽ không làm việc này một cách vội vàng.”
Cậu không hướng đến việc làm tan chảy cả miếng thịt ngay tức thì, mà tập trung vào một điểm duy nhất. Cậu cảm nhận bản thân đang ngưng tụ ma lực vào điểm ấy và phá vỡ mối liên kết của các phân tử nước.
Tiếp đến, cậu phá vỡ những mối liên kết bên cạnh nhau. Và cái tiếp theo, tiếp theo…
Miếng băng ở nơi bị phá vỡ mối liên kết bắt đầu tan thành nước.
Cuối cùng, sau khoảng 15 phút, cậu đã thành công rã đông một miếng đùi thỏ.
Ngay cả khi đã qua một khoảng thời gian khá lâu như vậy, những miếng thịt đông lạnh còn lại trong xô vẫn cứng như đá và không có dấu hiệu gì sẽ tan ra.
“Ma thuật của Michael tuyệt thật đấy. Hãy thí nghiệm lên miếng còn lại nào. Mình tự hỏi sẽ ra sao nếu mình nướng luôn cục băng của Michael nhỉ.”
Cậu chuẩn bị củi và vỏ cây cọ đen ở trong khu vườn.
Tiếp đó, từ trong căn bếp, cậu mang muối ăn mà Michael (biệt danh) đã cho ra ngoài.
Nhân tiện, các gia vị được Michael (biệt danh) chuẩn bị duy chỉ có một lượng lớn muối ăn.
Cậu xiên miếng đùi được rã đông bằng một nhánh cây và rắc lên đó một chút muối.
Và rồi cậu tạo ra một thấu kính bằng băng như mọi khi.
Chắc là do cậu đã tạo ra nó rất nhiều lần, ban đầu cậu mất tận 15 phút chỉ để đóng băng mặt nước nhưng giờ đây, cậu chỉ mất vỏn vẹn 2 phút để trực tiếp hoàn thiện một thấu kính băng.
“Mình khá quen chuyện này rồi.”
Thật tốt khi thấy cậu ấy ngày càng tiến bộ như vậy.
Nhờ thấu kính băng, cậu có thể hội tụ ánh sáng từ mặt trời lên miếng vỏ cây cọ đen để tạo lửa.
Cậu thổi nhẹ cho đốm lửa lan rộng hơn và chuyển chúng sang cho đống củi.
Sau đó cậu cắm cành cây có miếng thịt thỏ xiên bên trên xuống phần đất cạnh đống lửa.
Tiếp theo, cậu cầm miếng đùi đông lạnh trên tay và để trên đống lửa.
Miếng thịt không có bất cứ dấu hiệu gì là sẽ tan chảy ngay cả khi ở trên ngọn lửa kia.
“Ảo thật đấy…”
Kết luận: Thịt được làm đông bởi Michael (biệt danh) không hề tan chảy kể cả khi có nướng trên lửa.
Miếng thịt đùi xiên que lúc nãy đã được nướng hoàn hảo trong lúc cậu đúc kết ra kết luận trên.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Cuối cùng lần đầu tiên sau bốn ngày ròng rã thì cậu cũng có một bữa ăn đàng hoàng.
Nó ngon đến mức khiến cậu muốn bật khóc luôn ấy.
Hay đúng hơn, Ryo thực sự vừa ăn vừa khóc.
Bằng phương pháp vừa nãy, Ryo đã rã đông miếng thịt đùi và nướng nó trước khi ăn một cách ngon lành.
Cậu nghĩ lại về những điều cậu đạt được trong hôm nay.
Đầu tiên là về Băng Thương…
cậu vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến cây thương không bay được.
Cậu không có lấy nổi một tia cảm hứng nào vì cậu không sở hữu thông tin.
Cậu không thể tìm ra câu trả lời kể cả cậu có trăn trở về điều đó thế nào đi đi chăng nữa.
Trong trường hợp ấy, cậu nên thử làm chuyện khác và chờ đợi về thông tin cậu cần để giải quyết vấn đề.
Sau cùng, thời gian là hữu hạn.
Cậu đã khá quen với việc tạo băng.
Nhưng, ví dụ, nếu cậu muốn sử dụng băng trong lúc chiến đấu với quái vật thì còn hơi quá sức.
Cần 1 phút để phóng cây băng hình mũi thương. Dù vậy nó vẫn chưa thể bay.
Còn tạo thấu kính băng thì cần những 2 phút.
Thời gian tạo hình cho một trong hai thứ đã giảm đáng kể so với lần cậu tình cờ tạo ra chúng.
Tuy vậy, cậu cần gia giảm nhiều hơn nữa.
Trong lúc chiến đấu với quái vật, cậu đã đặt mạng sống của mình vào tình thế nguy hiểm rồi.
Không thể chần chừ hơn được.
Cậu cần thành thạo chúng đến mức có thể hoàn thiện câu phép trong một giây.
Ryo quyết định như vậy và bắt đầu luyện tập.
Cậu thử tạo ra mọi thứ từ băng.
Một nhũ băng sẽ là Băng Thương.
Đó giống như ngọn giáo dài cỡ 2 mét.
Khiên băng, cột băng, tường băng,…
Cậu nhận ra vài thứ trong khoảng thời gian đó.
Cách để tạo [Băng Cứng].
Kể cả ở trên Trái Đất, băng cứng và các loại băng khó tan đều tồn tại.
Bằng cách rút hết không khí trong nước, băng sẽ khó tan hơn.
Loại băng đó có thể tạo ra bằng cách đun sôi nước để đẩy không khí ra ngoài trước khi đóng đông nước.
Vậy giờ đây làm sao để Ryo hình thành nên băng cứng?
Khi đóng băng, cậu chỉ việc loại bỏ không khí đi thì băng sẽ cứng hơn.
Để làm được điều đó, cậu đã thử đóng băng từ trong ra ngoài.
Thông thường nước hay đông lại từ ngoài vào trong. Cứ thế, không khí bên trong nguồn nước sẽ bị đông lại và tạo ra bong bóng khí.
Dẫu vậy, cậu có thể sử dụng băng ma pháp. Vậy nên cậu chỉ cần đóng băng từ bên trong là xong!.
Băng được tạo ra bằng cách này sẽ cứng hơn cách làm mà không cần suy nghĩ.
Ryo tin chắc như vậy
Vào bữa trưa, cậu dùng bữa với thịt khô như mọi hôm, đồng thời nghiêm túc lặp lại quá trình tạo hình cho băng.
Tạo bằng tay phải, bằng tay trái hay tạo cả bằng chân… cậu luyện tập trong khi dự đoán càng nhiều tình huống càng tốt.
Lúc đang miệt mài làm việc đó, cậu bất chợt phát hiện rằng mặt trời đã khuất núi và màn đêm bắt đầu bao phủ nơi này.
“Mình cần vào bồn tắm cái đã.”
Cậu ăn, rồi đi tắm, và lại tiếp tục việc luyện ma pháp.
Như một cuộc sống theo khuôn mẫu vậy.
Ryo thật hạnh phúc làm sao.
Ngày thứ năm từ khi đặt chân đến [Phi].
Hôm nay, cậu thử ôn lại những điều đã được học cho đến lúc này.
Vào buổi sáng, cậu lấy miếng đùi thỏ trong kho đông như ngày hôm qua và nướng lên để ăn.
Rã đông thịt, nhóm lửa, nướng rồi ăn… mọi chuyện thật trôi chảy.
Và tiếp tục câu chuyện từ hôm trước, cậu lại tạo băng tiếp.
Sau cả một ngày dài tập luyện, giờ đây cậu đã có thể tạo Băng Thương hoặc thấu kính băng trong 20 giây
Nhưng đó vẫn chưa đạt đến trình độ có thể sử dụng trong thực tiễn.
Tất nhiên, khi vẫn còn chưa thể phóng nổi Băng Thương, cậu không thể sử dụng chiêu đó trong chiến trận nên cậu chẳng bao giờ biết được kỹ năng nào sẽ bảo vệ cho mình trong các hiểm cảnh.
Hơn nữa, khá chắc cậu cần sử dụng kĩ năng tạo băng sẽ được trong suốt phần đời còn lại của mình.
Vậy nên, mục tiêu trước mắt của cậu là nâng cao trình độ lên mức có thể tạo băng một cách tự nhiên như việc hít thở vậy.
Giáo băng, khiên băng, nhũ băng, tường băng,…
Cậu sáng tạo, làm tan chảy và nhào nặn, một chu kỳ lặp đi lặp lại, liên tục.
Toàn tâm toàn ý.
Vào bữa trưa, Ryo trệu trạo nhai miếng thịt khô như thường lệ.
Đến chiều, cậu dành trọn thời gian luyện phép tạo băng.
Đột nhiên, khi ngước lên bầu trời, có thứ gì đó rơi xuống má cậu.
“Mưa sao…?”
Cậu đang trải nghiệm cơn mưa đầu tiên kể từ lúc chuyển sinh đến vùng đất này.
“Phù, giờ quả là thời điểm tuyệt vời để nghỉ ngơi vào ngâm mình trong bồn tắm.”
Bên trong căn nhà được Michael (biệt danh) chuẩn bị không có cái cửa sổ nào làm bằng kính cả.
Vẫn có cửa sổ nhưng chúng chỉ là cái lỗ trên bức tường, và khi trời mưa, cậu cần che chúng lại bằng tấm gỗ.
Đồng thời trong phòng thì đèn cũng không có luôn.
Và cả lửa nữa.
Đúng rồi đấy, trong này tối đen như mực vậy.
Chuyện ấy không thành vấn đề, chí ít là đến tận hôm qua.
Dù sao, thường thì sau khi ngâm mình xong, cậu luyện tập ma pháp ở bên ngoài cho đến khi cạn kiệt ma lực.
Sau đó, cậu quay về giường và thả trôi ý thức.
Các cửa sổ được mở ra và ánh trăng chiếu rọi khắp căn phòng, nhưng cậu còn tâm tình để chiêm ngưỡng điều ấy.
Hôm nay, do cơn mưa mà các cửa sổ đã khép kín và chẳng còn ánh trăng trong căn phòng nữa.
“Nhưng nó chả ảnh hưởng gì đến việc luyện tập cả.”
Cậu ra khỏi bồn tắm rồi dựa mình trên chiếc giường và lặp lại quá trình tạo băng như lúc ở ngoài kia.
Thay vì để băng tự tan sau khi tạo hình, cậu biến mọi thứ thành hơi nước, hòa vào khoảng không này.
Bằng cách đó, cậu đã tránh được cảnh giường mình ướt nhẹp vì nước.
Sau nỗ lực tạo hình băng liên tục từ hôm qua đến giờ, cậu giảm thời gian cần để khiến băng thành hình xuống chỉ còn 5 giây.
Khi vừa nhận ra điều đó, cậu cũng cạn kiệt ma lực vào tối nay.
Ryo hủy bỏ Băng Thương trước khi rơi vào cơn mê.
Một tuần tiếp đó, cậu dành toàn thời gian để tạo băng.
Ngày thứ 12 sau khi đặt chân đến [Phi].
Cuối cùng thì cậu cũng có thể tạo Băng Thương gần như tức thì, thậm chí còn ít hơn cả một giây nữa.
Dẫu thế, cậu vẫn chưa thể phóng được cây thương.
Có nghĩa là giờ đây cậu đã có mục tiêu cho bản thân.
Mục tiêu nào ư?
Hiển nhiên là rời khỏi rào chắn rồi.
Cậu đã đặt ra mục tiêu nhưng việc chuẩn bị vẫn chưa thể hoàn tất.
Đầu tiên, cậu cần đảm bảo có phương thức chữa lành vết thương đã.
Vật phẩm chủ yếu của người chuyển sinh khi sang thế giới khác là Potion.
Những cây thảo mộc mang vai trò là nguyên liệu cho Potion đều được liệt kê trong cuốn “Bách khoa thực vật: Ấn bản dành cho người mới bắt đầu”.
Nhưng dù đã có sẵn danh sách này, Ryo vẫn không tự tin rằng cậu có thể tìm ra các nguyên liệu khác ngoài những cây thảo mộc cần thiết.
Tuy vậy, việc rời rào chắn mà không sở hữu bất kì phương pháp trị thương nào là điều hết sức liều lĩnh và ngu ngốc.
Dẫu chúng không nhiều tác dụng như Potion, một vài loại cây có khả năng trị liệu chỉ bằng cách nghiền và đắp chúng lên vết thương.
Vậy việc đầu tiên cậu cần làm là lùng sục thảo mộc bên trong rào chắn.
Nếu mọi chuyện đi đúng hướng, vậy thì cậu sẽ lên kế hoạch rời rào chắn vào hôm sau.
Dựa theo cuốn “Bách khoa thực vật: Ấn phẩm dành cho người mới bắt đầu” thì phương thức sơ cứu thường dùng để điều trị vết thương là dùng loại Cỏ Sơ Cứu và tên của nó cũng được đặt khéo léo như vậy đấy.
Có vẻ dân địa phương thường dùng thứ cỏ ấy như một phương thuốc thay thế khi Potion quá khan hiếm.
Cỏ Sơ Cứu mọc ngay sau nhà của tôi.
Chúng mọc um tùm đến nỗi có thể nói rằng giống cây này phát triển cực mạnh.
“Thật tuyệt vời. Đôi khi sinh tồn ở chế độ dễ xem chừng cũng khá hay đấy chứ! Giá mà vấn đề của Băng Thương cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng thế này thì tốt biết mấy…”
Ryo thở dài và phàn nàn về vấn đề khiến 80% dân số ở [Phi] nghe được sẽ nổi cơn lôi đình do họ không thể sử dụng ma pháp.
Thật khốn khổ thay khi cậu không thể tìm thấy loại thảo mộc tên Cỏ Giải Độc, mang khả năng giải độc khi pha thành trà và uống, bên trong rào chắn này.
Cậu sẽ phải tìm nó khi ra khỏi rào chắn mới được.
Tìm đá lửa và Cỏ Giải Độc là mục tiêu hàng đầu của cậu.
Sau đó, cậu có thể xác nhận liệu đi săn bắt và hái lượm thức ăn có khả thi hay không.
Vũ khí vật lý duy nhất của cậu chỉ có con dao mà Michael (biệt danh) đã chuẩn bị cho.
Con dao trông khá to, lưỡi dao dài 20 cm nhưng cậu vẫn cần áp sát đối thủ nếu muốn dùng nó như một vũ khí.
Thực lòng mà nói, Ryo biết bản thân cậu chẳng có gan mà làm như thế.
Nếu cậu mở rộng được tầm tấn công thì sẽ thật tốt biết bao.
“Chiều dài của cây thương mang lại cho người lính cảm giác an toàn.”
Vị lục vương thiên cõi đã nói vậy... có lẽ thế.
Cậu biến con dao thành cây thương.
Nhưng cậu không sử dụng Thủy Thuật.
Cậu làm một cây thương vật lý.
Cậu lấy một khúc cây nom giống như cây tre… hoặc đúng hơn, nó chính là tre, mặc cho cậu có săm soi cỡ nào chăng nữa, và cưa nó đến một độ dài nhất định.
Cậu có thể sử dụng nó như cây giáo tre, nhưng vì đang sẵn con dao, nên cậu chẻ phần gốc thanh tre và gắn con dao vào.
Cậu cố định con dao bằng dây leo để nó không bị tuột.
Bước cuối cùng, cậu bọc con dao trong băng ngay trước khi rời khỏi rào chắn.
Tất nhiên, không đời nào cậu lại làm một cây thương dài sáu mét như của binh lính Owari, mà chỉ làm một cây thương hai mét để dễ cầm hơn.
Ba loại thương nổi tiếng nhất Nhật Bản và cây Nihongo dài 3,2 mét, Otegine dài 3,8 mét và Tonbokiri dài 20 shaku, tức là 6 mét… một độ dài mà không tên nghiệp dư nào có thể sử dụng nổi.
Băng Thương có thể dùng như một dạng vũ khí vật lý, nhưng chiến trường vốn lắm điều khó đoán.
Cậu không dám chắc bản thân có đủ bình tĩnh để tạo băng khi mạng sống đang bị đặt trên bờ vực.
“Từ lúc này hãy dành một ngày nghỉ ngơi và sắm sửa hành trang để rời rào chắn vào ngày mai thôi nào.”
Gần như mỗi ngày Ryo đều vắt kiệt ma lực của bản thân bằng việc làm phép trước khi ngủ.
Một trong số các nguyên nhân đó là bởi Michael (biệt danh) gợi ý rằng cậu có thể luyện tập bằng cách thực hành.
Dĩ nhiên, các nguyên do khác là kiếm thêm kinh nghiệm và đạt đến cấp độ có thể sử dụng ma thuật dễ như trở bàn tay.
Mặc cho là thế, cậu không cách nào biết được ma lực của mình đa hồi phục hoàn toàn chưa sau khi thức giấc. Đó là bởi cậu không thể thấy cụ thể lượng ma lực hiện có của mình.
Giữ suy nghĩ ấy, cậu quyết định nghỉ ngơi trong ngày hôm nay để ma lực trong cơ thể hồi lại hoàn toàn trước khi rời rào chắn vào ngày mai.
Cậu đọc cuốn “Bách khoa quái vật: Ấn bản dành cho người mới bắt đầu” đến tận khi màn đêm buông xuống, ăn thịt nướng, thư giãn trong bồn rồi ngủ.
Tiếp đến, cậu sẽ đón chào bình minh của trận chiến quyết định.