Sau khi đã thuần thục liên kết Hydro, Ryo tiếp tục nhắm đến nước nóng.
Thế cơ mà, chuyện này hóa ra lại đơn giản hết sức.
Ryo có thể nhìn thấy viễn cảnh thành công nằm trọn trong tầm với.
Các phân tử nước H2O dừng chuyển động sẽ tạo nên băng đá, vì vậy cậu chỉ cần đảo ngược lại quá trình ấy là được.
Hay nói cách khác, cậu sẽ phải gia tăng cường độ dao động của các phân tử nước lên.
Trước đây, Ryo từng chọn chủ đề này làm bài tập nghiên cứu hè của mình. Tất nhiên là không hề dùng đến ma thuật…
Cho đầy nước vào bình rỗng, đậy nắp lại rồi lắc mạnh!
Sau khi lắc được chừng khoảng 2000 lần, nhiệt độ nước trong bình sẽ bắt đầu tăng dần.
Nhiệt độ tăng dần là do ngoại lực đã tác động đến cường độ dao động của các phân tử nước.
Vậy là đảm bảo sẽ thành công mĩ mãn rồi đây.
Đầu tiên, cậu lôi cái xô mình hay dùng ra. Bắt đầu với thứ này trước đã nào.
(<Cấp nước>)
Cậu thi triển ma thuật mà không cần niệm chú. Cậu đã tập luyện thực hành nhiều đến mức, bất kể có niệm hay không niệm thì ma thuật vẫn ứng nghiệm như thường.
Cũng giống như lúc tạo thấu kính băng, cậu chuẩn bị một hố nước sâu khoảng 10cm.
Sau đó, cậu đặt cả hai tay lên bề mặt thấu kính và tưởng tượng hình dạng của phân tử H2O ra trong đầu.
Tiếp đó, cậu khiến chúng chuyển động nhanh và mạnh hơn!
…….
"Hở?"
Nước trong xô không hề thay đổi. Không có cảm giác hơi nước bốc lên.
Đưa tay xuống nước, xem ra nhiệt độ nước không thay đổi thật.
"Tại sao thế nhỉ?"
Do hình dạng phân tử H2O mình tưởng tượng ra không đủ chi tiết à?
Thế thì tưởng tượng rõ ràng hơn rồi… Dao động!
"Nhiệt độ không tăng lên dù chỉ chút ít."
Nếu cậu đảo ngược quy trình đã sử dụng để tạo ra băng thì đáng lẽ ra phải được chứ nhỉ.
"Lúc đó, mình có làm thêm gì khác không…"
Cậu ngẫm nghĩ lại về hành động của mình.
"... À, trước khi tạm ngưng chuyển động của các phân tử nước, mình còn liên kết phân tử lại nữa. Có lẽ nên đảo ngược lại cả quá trình đó luôn."
Cậu tiếp tục đưa tay ra trước xô nước rồi cố gắng nhớ lại hình ảnh ấy trong đầu.
Phá vỡ liên kết hydro giữa các phân tử nước để chúng có thể chuyển động tự do một cách ngẫu nhiên.
Rồi sau đó dao động từng phân tử một.
*Soạt*
Đột nhiên, nước nóng sôi trào y hệt mạch nước phun ngoài tự nhiên, tràn cả ra ngoài cái xô.
"Nónggg!"
Ryo suýt soát tránh được tia nước đương bắn tứ lung tung.
Ngộ nhỡ bị bỏng hay gì thì đảm bảo sẽ khủng khiếp lắm cho xem. Suy cho cùng thì muốn dùng thủy ma thuật để chữa lành thương tổn cũng là không tưởng mà…
Nhưng khỏi phải nói, thành công tạo ra nước nóng đó của cậu tuyệt vời đến thế nào.
Vậy nhưng, vấn đề hiện tại là nếu đem ứng dụng phương pháp đun sôi nước vô cùng bất ổn này (theo Ryo) trong bồn tắm thì không chừng sẽ rất đáng sợ.
Bồn tắm đá mà bị hư hại thì đúng thật là thảm họa.
Vậy thì nên làm thế nào đây nhỉ?
Thế rồi cậu hạ quyết tâm.
"Mình phải cố gắng luyện tập!"
Nâng cao trình độ của bản thân.
Trải qua vô số lần thử, cả thất bại lẫn thành công.
Bước chậm nhưng chắc, tỷ lệ thành công tăng dần.
Trải nghiệm thành công nhiều hơn cũng giúp lòng thêm tự tin hơn.
Lại nói, bữa trưa của cậu chỉ toàn loại thịt khô y hệt ngày hôm qua vẫn cất rịt trong kho, lạ ở chỗ là sao mà vẫn chưa bị đông… Chẳng hiểu sao, còn mỗi đống thịt khô là thức duy nhất chưa bị đông đá trong căn phòng lạnh băng băng kia mà thôi… Cậu vừa rệu rạo nhai thịt, vừa đưa tay tạo nước nóng không ngừng nghỉ.
Nhìn lên xem xét mặt trời tít trên cao xanh kia, chắc bây giờ khoảng tầm ba giờ chiều tính theo giờ Trái đất rồi.
Ryo bỗng dưng thấy chóng mặt, không tài nào đứng vững nổi.
"Đầu óc mình bắt đầu xoay mòng mòng rồi…"
Đó là lần đầu tiên cậu rơi vào trạng thái cạn kiệt ma lực.
Cậu hớp lấy chút nước sạch mới tạo trong xô, rồi chẳng biết gắng gượng thế nào mà lết được tới phòng ngủ trước khi gục xuống bất tỉnh.
Ngày thứ ba ở『Phi』.
"Rút kinh nghiệm hôm qua. Phải tắm xong mới được tính đến chuyện sử dụng ma lực đến cạn kiệt thì thôi."
Ryo ngẫm nghĩ, tự nhủ với bản thân.
Hình như cậu thấy khó chịu vì chưa tắm rửa gì mà đã ngủ mất tích.
Đúng là người Nhật rồi.
Rồi cậu chợt nhận ra gì đó.
"Mình có mỗi bộ quần áo đang mặc thôi à."
Đúng vậy, Michael (biệt danh) chuẩn bị cho cậu cả căn nhà, mà lại không chuẩn bị quần áo để mặc.
"Ngẫm lại, Michael (biệt danh) đã mặc cái gì vậy nhỉ?"
Một thứ đồ trông có vẻ giống với loại áo Toga rất được giới quý tộc La Mã cổ đại ưa chuộng thì phải…?
Chà, nói sao thì nói, không có lấy một miếng vải trong căn nhà này.
À không, có đấy chứ. Tấm duy nhất dùng làm giường ngủ của cậu.
Nhưng nếu muốn ngủ ngon thì cái đó cũng cần thiết lắm chứ.
Mà, chả có ma nào ở đây dòm ngó mình cả, nên không mặc chắc cũng chẳng sao."
Nhưng ngay đến mấy bức họa vẽ Adam và Eve, người ta vẫn lấy lá cây che vào chỗ đó đó cơ mà.
"Thôi thì chừng nào đi săn thú, thì lột da lông ra quấn quanh eo vậy."
Ryo trước giờ vẫn luôn là người chẳng mấy quan tâm đến mớ đồ mặc trên người như vậy đấy.
Giờ thì vấn đề quần áo coi như đã quyết xong (thật không đó?).
Cậu có lửa, nước và đầy đủ lương thực.
Đã thế thì cậu cần chuẩn bị cho khâu cuối cùng.
Chính xác, đó là ma thuật tấn công hệ thủy.
Lương thực trong kho vẫn còn đủ cho hai tháng nữa, cho đến khi hoàn toàn cạn kiệt.
Tới lúc ấy, cậu buộc phải đủ năng lực để an toàn rời khỏi kết giới tự tìm cái ăn.
Vũ khí duy nhất mà cậu có là con dao mà Michael (biệt danh) chuẩn bị từ trước.
Kẻ nổi danh khắp toàn cầu nhờ tài dụng dao thiện nghệ… chẳng phải Ryo, nên dù có bảo cậu lấy thứ này đi săn thú hay tấn công quái vật gì gì cũng không giúp cậu thêm tự tin vào bản lãnh của mình được chút nào.
Nói đi phải nói lại, trong tay có mỗi con dao lại còn đòi chọi lợn rừng hoang thì sức đâu làm nổi…
Ở 『Phi』này, mang theo độc một con dao thôi mà muốn băng rừng vượt suối trùng trùng quái thú lai vãng thì có phải là mất trí quá rồi không.
Cực chẳng đã, vũ khí duy nhất mà Ryo nghĩ đến chính là ma thuật tấn công hệ thủy.
"Ước gì mình có kỹ năng tạo ra cung tên để tỉa được từ xa nhưng nhọ cái là chẳng biết làm thế nào."
Hôm qua, lúc tạo thấu kính băng, cậu đã mơ tới một ngày nào đó có thể triệu hồi ra một ngọn băng thương.
Nhưng không thể vẫn hoàn không thể.
Nội quá trình đóng đá nước thành băng đã mất đến vài phút rồi… Con mồi ở ngay phía trước rồi mà lại triệu hồi băng thương rồi còn phải tìm cách phóng thương đi nữa… nghe không thực tế cho lắm.
Thế thì phóng cái gì mới khả thi?
Cả <Triệu nước> và <Cấp nước> đều sẽ rơi tự do xuống đất ngay khi rời khỏi lòng bàn tay cậu.
Đúng vậy, trước tiên, cậu phải sử dụng vật gì đó kiểu như bóng nước chẳng hạn.
Cậu giơ tay phải về phía trước, bắt đầu mường tượng ra hình ảnh chi tiết.
Hình ảnh bản thân đang dần tạo hình nên một khối nước với kích cỡ to ngang đầu người, rồi bắt đầu khai hỏa ngay tức thì.
"<Thủy Cầu>"
*Soạt*
Đúng như hình ảnh của cậu đã hình dung ra, một quả cầu nước có kích thước ngang đầu người phóng ra từ tay phải của cậu.
Chắc xêm xêm tốc độ chuyền bóng rổ ha?
Bay được khoảng 10m thì khối nước hình cầu rơi xuống đất.
"Ôôô~"
Ryo khẽ nhún nhảy ăn mừng vì đã thực hiện thành công phép tấn công đầu tiên của mình (?).
Lần này, cậu sẽ nhắm bắn vào thân cây cách đó chừng 7 mét!
Soạt… tỏng tỏng.
Thân cây ướt nhẹp.
“Thảo nào, không đủ sức gây sát thương, biết quá mà."
Ryo lẩm bẩm, hai tay chống đất, đầu gối khuỵu hẳn xuống. Nhìn tư thế bây giờ của cậu là đủ đoán biết tình hình tuyệt vọng đến cỡ nào.
"Nhưng mình vẫn còn một con át chủ bài!"
Ryo lập tức đứng dậy rồi hùng hồn tuyên bố.
"Nếu thủy cầu không ổn thì mình chỉ cần dồn thành tia nước là được."
Trên Trái Đất, người ta nói có thể sử dụng tia cắt thủy lực để xẻ bất cứ thứ gì ra làm đôi.
Tuy nhiên, về cơ bản thì đó không phải "cắt" mà là dùng nước để "bào" .
Trước đây, Ryo từng nghiên cứu hiệu năng của tia nước cho dự án của công ty nên hiểu rất rõ sức mạnh của vũ khí toàn thắng này.
Giơ tay về phía trước, cậu định thần lại.
Hình ảnh một tia nước mỏng thật mỏng, phóng ra với tốc độ cao từ đỉnh đầu tay phải của cậu.
Đó phải là tia nước mỏng nhất có thể, hình thành dựa trên áp lực từ môi trường xung quanh.
"<Thủy Lực>"
*Tỏng tỏng
Rồi thì một dòng nước mỏng hơn nhiều so với <Cấp Nước> , chỉ thêm được chút đà chút lực cũng đã xuất hiện.
Phải, như thế thì sao đòi cắt được cái gì.
Ryo đành phải khuỵu tay bó gối một lần nữa, lặng lẽ gặm nhấm nguồn cơn tuyệt vọng bao trùm.
"Thất bại rồi…
Hình như còn thiếu gì đó…
"Bình tĩnh lại nào."
Lại giống như bữa trưa hôm qua, cậu cày nát mớ thịt khô cất trong kho.
(Không cần gấp. Chỉ cần tập luyện nửa ngày thôi là mình đã có thể sử dụng thành thục kỹ thuật đun sôi nước rồi cơ mà. Đã vậy, nếu mình luyện tập cải tiến tia cắt thủy lực, chẳng phải thứ này sẽ trở thành vũ khí siêu mạnh sao? Hơn nữa, hiện tại mình đã tạo được băng. Biết đâu có thể ứng dụng vào trận chiến sắp tới với lũ quái vật… Mình chỉ là không biết cách ứng dụng như nào thôi.)
"Tóm lại, luyện tập là trên hết. Có công mài sắt có ngày nên kim!"
Sau đó cậu dành hết công sức luyện tập <Thủy Lực>.
Khoảng hai giờ chiều theo giờ Trái Đất, cuối cùng cậu cũng đã bứt phá giới hạn, và một phiên bản <Cấp Nước> mạnh hơn chút đỉnh đã ra đời. Thế nhưng kể từ lúc đó, cậu không tài nào tập trung dụng lực hơn cái vòi rửa xe cho được.
Đột nhiên, Ryo chợt nhớ ra.
"Hôm nay phải đi tắm mới được."
Bước vào phòng tắm, đã đến lúc phô diễn thành quả của quá trình luyện tập suốt nửa ngày của cậu từ hôm qua.
"<Thủy Kết>"
Chỉ trong 10 giây, bồn tắm đã đầy ắp những nước là nước.
Giờ đây cậu hoàn toàn có thể kiểm soát lưu lượng nước mình tạo ra.
Đây cũng là bài học kiểm soát ma lực cậu đúc rút ra sau lần tập luyện liên tục suốt mấy tiếng đến khi kiệt sức.
Bước cuối cùng sẽ là đun nước nóng lên.
Nhưng Ryo không hề lo lắng. Với buổi tập hôm qua, giờ cậu đang rất tự tin.
Cậu đưa tay phải ra trước bồn tắm rồi tập trung tưởng tượng.
Hình dạng của các phân tử nước đang chuyển động tự do.
Cậu chỉ đun đến một nửa lượng nước có trong bồn. Chính cậu cũng không muốn nước quá nóng.
Cứ mỗi khi như thế, cậu lại đặt tay vào trong bồn rồi tăng giảm nhiệt độ, liên tục điều chỉnh sao cho phù hợp.
Cuối cùng thì một lúc sau, bồn nước đã đạt đến nhiệt độ hoàn hảo.
"Phải thế chứ~"
Mọi nỗ lực luyện tập của Ryo đã được đền đáp xứng đáng.
"Mệt mỏi sẽ dẫn đến thất bại. Đừng cố quá sức làm chi cả."
Đó là câu cửa miệng mà cha Ryo thường dặn cậu.
Đúng thì đúng nhưng mà… Một câu nói khó áp dụng vào thực tế.
Cậu chậm rãi ngâm mình vào bồn nước nóng, sắp xếp lại tình hình hiện giờ.
Thủy lực không thể dùng làm phương thức tấn công được rồi.
Quá trình tạo băng phải mất tới vài phút. Nhưng trước đó, cậu phải kiểm chứng xem mình có thể tạo băng ngay giữa không trung được hay không đã.
(Nhưng mình vẫn muốn nói <Băng thương>! Rồi phóng ngọn thương làm từ băng đá đó thật xa.)
Ai mà chẳng muốn thử, nhất là phái nam kìa.
(Đầu tiên, mình phải tường tận thêm về loại băng đá tạo nên dựa trên thủy tố ma pháp. Sau đó mới tính tiếp, nếu tạo được băng nhanh hơn thì vẫn có thể dùng làm vũ khí chống quái vật.)
Sau khi rời khỏi nhà tắm, Ryo ra ngoài vườn, tiếp tục luyện tập.
"Mình sẽ thử trực tiếp tạo băng từ không khí. <Thấu Kính Băng>"
Giữa hai tay của cậu, dần xuất hiện tấm thấu kính băng cậu thường dùng để nhóm lửa. Mất khoảng 5 phút mới hình thành.
"Có thể tạo trực tiếp từ không khí. Nhưng mất khá nhiều thời gian."
Không giống với hôm qua, cậu tạo được băng mà không cần tới cái xô… Như vậy thực sự đã là tiến bộ đáng kể nhưng Ryo lại không để ý mấy…
Chỉ cần đều đặn truyền ma lực, thấu kính băng sẽ không bị tan chảy. Chỉ cần dừng chút thôi, tấm kính vẫn sẽ tan chảy như băng bình thường.
"Mình tự hỏi không biết là mình có thể khiến tấm thấu kính này bay được lên không nhỉ."
*Xột xoạt*
Cậu dùng hết sức bình sinh ném tấm kính đi, vẽ ra một đường cong vút trước khi rơi xuống đất.
"Rồi. Rõ ràng là không thể bay. Dù sao thì đó vốn dĩ là thấu kính băng nên không bay được âu cũng là lẽ thường!"
Tất nhiên, đó là do cậu tự dối lòng mình chứ thực ra thâm tâm cậu thật phiền muộn làm sao.
Thế thì, cuối cùng sẽ là… Một ngọn thương tạo từ băng, <Băng Thương>.
"Hình thái tấn công được ưa chuộng bậc nhất trong số những ma thuật hệ băng!"
Thứ nhất, hình ảnh rất quan trọng.
Cậu bắt đầu hình dung ra một tản băng dài khoảng 30cm.
"<Băng Thương>"
So với cái thấu kính băng thế hệ thứ hai kia, quá trình này mất nhiều thời gian hơn hẳn.
Sau khoảng 10 phút hay 15 phút gì đó, cuối cùng ngọn thương cũng thành hình.
"Được rồi. Đúng như tưởng tượng. Bay nào!"
*Xoẹt*
"A…"
Cậu vận sức phi ngọn thương ra xa, tạo thành một đường cong vút trước khi cắm phập xuống
"Mình tưởng tượng ra hình ảnh ngọn thương lao đi vun vút đến thế rồi mà… vẫn là chưa đủ."
Bắn <Thủy Cầu> từ tay cậu sẽ được khoảng chừng 10m.
Nhưng tại sao <Băng Thương> lại không như thế?
"Băng thương nặng hơn à? Nhưng thủy cầu có kích thước tương đương đầu người nên trọng lượng cũng phải ngang nhau chứ nhỉ. Hừm~. Chịu rồi. Có lẽ mình sẽ khám phá ra nếu thử thêm vài lần nữa.
"<Thủy Cầu>"
Niệm chú rồi phát động, phép thủy cầu dần trở nên nhanh hơn sau mỗi lần luyện tập.
Khi trước, mất khoảng năm giây để phát động chú thuật, nhưng sau hàng chục lần luyện tập, giờ cậu có thể thi triển ma pháp thủy cầu sau khoảng một giây.
Khoảng cách dường như đã kéo dài hơn so với 10m lúc mới đầu.
Sức mạnh vẫn… giống như lúc đầu.
“Phư. Mình đã quen với nó. Chà, <Thủy Cầu> hoạt động tốt ngay từ đầu. Bây giờ, cứ đà này thì tiếp theo sẽ là <Băng Thương> . Mình sẽ thử phóng Băng Thương từ tay phải xem sao, như Thủy Cầu vậy."
Cậu điều chỉnh nhịp thở rồi niệm chú.
"<Băng Thương>"
*Xoẹt*
Ngọn thương phóng ra từ tay phải của cậu, rồi rơi xuống đất.
"<Băng Thương>"
*Xoẹt*
Kết quả vẫn vậy cho dù cậu có thử bao nhiêu lần.
"Thời gian kiến tạo đã ngắn hơn nhiều nhưng… Sao ngọn thương vẫn không bay được?"
Đếm không hết số lượng những ngọn băng thương cậu luyện phóng nãy giờ
Khoảng thời gian tính từ khi niệm chú cho đến khi phát động đã giảm xuống chỉ còn đúng một phút.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến
"A, mình đang mất dần ý thức."
Cậu lại rơi vào trạng thái suy giảm ma lực giống như hôm qua.
Trong lúc loạng choạng, cậu gượng tới được giường rồi bất tỉnh nhân sự thêm một lần nữa.