[note64613]

“Phù thủy?!”

Những từ ngữ ấy khiến những kí ức không mấy tốt đẹp ùa về, tôi bất giác sử dụng [Giám Định].

_________________________

Tên: ???

Tuổi: ???

Phước lành:

???

Kĩ năng: ???

Nơi sống: ???

Ngân sách: ???

Cấp độ: ???

Sức mạnh thể chất: ???

Sức mạnh ma thuật: ???

Thành tựu: ???

___________________________

“Hở?”

Sao mình lại không thể đọc được thông tin nào chứ?! Quá kì lạ!

Tôi nhanh chóng đứng chắn Anna và chuẩn bị Nikov.

Khả năng của Amy là tẩy não, vậy thì kẻ đứng trước mặt tôi, người đầu tiên tôi không thể dùng [Giám Định] để đọc, có khả năng khủng khiếp tới cỡ nào chứ?

“...Do chênh lệch cấp độ giữa ta và cậu quá lớn nên ta có thể chặn [Giám Định] của cậu. Ta không biết thứ cậu đang cầm là gì, nhưng nếu có ý định tấn công ta thì cậu sẽ chết đấy.”

“Guh!”

Tôi phải làm gì đây! Tôi không thể ngờ một ngày mình phải đối mặt với kẻ thù kinh khủng như thế!

Lưng tôi úa mồ hôi lạnh, cố nghĩ cách thì bỗng, giọng Anna cất lên:

“Allen à. Em không cảm thấy cô ấy có ý đồ xấu gì cả.”

Em ấy nói vậy, nhưng sự thực có phải như vậy không? Nếu ai đó dám động tới vợ tôi thì tôi sẽ ăn thua tới cùng!

“Allen.”

Anna nhẹ nhàng đặt tay lên vai giúp tôi bình tĩnh đi phần nào. Tôi từ từ hạ súng xuống nhưng cảnh giác thì không.

Chết tiệt. Mình vẫn còn quá non nớt. Hễ gặp phải chuyện bất trắc thì lại cuống hết cả lên.

Trong khi tôi vẫn đang dè chừng, Anna bước lên, mở lời:

“Chúng tôi-”

“Ta không biết các người là ai, nhưng ta cần cây Nguyệt Ma Thảo đó. Ta không thể nhường cho các người được đâu.”

Chưa kịp dứt lời, phù thủy đã cắt ngang.

“Chúng tôi tới đây không phải để lấy nó.”

Anna vẫn đang trò chuyện bình thường, tuy vậy liệu thực sự có ổn? Em ấy có thể kháng lại thuật tẩy não nên không vấn đề gì, nhưng còn tôi và Melissa thì sao?

“Thế mục đích của các người là?”

“Chúng tôi nhận được thánh chỉ từ Phong Thần và Băng Nữ Thần đi tìm một nơi phù hợp để lập đền thờ cho họ.”

“...Thánh chỉ, hử? Dẫu thế, hai vị

ấy làm gì có liên quan tới khu rừng này.”

“Thực ra chúng tôi không biết phải tìm ở đâu cả. Có điều, Melissa, nàng Thiên Long này đây, nói rằng khu rừng này có điều kì lạ nên chúng tôi mới tới đây, hi vọng rằng sẽ tìm được manh mối.”

“...”

Phù thủy im lặng một hồi, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Chúng tôi không cần cây Nguyệt Ma Thảo kia. Tôi xin lỗi vì chồng tôi đã dùng [Giám Định] lên cô. Và dẫu biết rằng có hơi thô lỗ khi lại yêu cầu cô sau chuyện kia, nhưng tôi có thể mượn tri thức của cô được không?”

“...Được thôi. Thiên Long đằng đó là Melissa đúng không. Nếu ngươi ăn đám thảo dược ấy, ta sẽ không tha cho đâu.”

Vị phù thủy nhìn Melissa bằng ánh mắt sắt lẻm.

“Vâng vâng, tôi cũng chẳng mấy hứng thú. Nói chung là chỉ cần không động chạm tới chúng là được chứ gì?”

“Ừ. Ta mừng là ngươi hiểu. Giờ thì theo ta.”

Nói rồi, cô quay bước đi, dẫn chúng tôi tiến vào khu rừng sâu hơn.

___________________________________________

“Hiểu rồi. Ra là thế giới đã gặp phải chuyện như vậy.”

“Tôi xin lỗi vì đã dùng [Giám Định] lên cô mà chưa có sự cho phép nhé.”

“Không sao. Nếu các cậu đã trải qua ngần ấy chuyện thì phản ứng kiểu đó cũng là điều dễ hiểu. Vả lại, đấy là hành động nhằm bảo vệ gia đình mình, làm sao ta trách được. Với cả, chẳng có ai trên thế giới này nhận ra mình bị giám định đâu, huống gì là chặn nó.”

“Vâng.”

Phù Thủy Đại Ngàn dẫn chúng tôi tới căn chòi của cô ở tận sâu trong khu rừng. Tại đây, chúng tôi kể hết mọi chuyện đã xảy ra liên quan tới Amy, và mọi hiểu lầm đã được tháo gỡ.

“Nếu vậy thì, ta rất sẵn lòng giúp đỡ, tuy nhiên hiện tại ta không thể rời khỏi khu rừng được.”

Phù thủy nói, khuôn mặt thoáng nhuốm màu ảm đạm. Sau một khoảng lặng im, Anna hỏi:

“Xin thứ lỗi, nhưng chuyện ấy liệu có liên quan tới con của cô không?”

“!”

Vị phù thủy ngạc nhiên:

“...Sao cô biết?”

“Tôi để ý rằng trong cái tủ đằng kia có một cái ly nhỏ, có lẽ dành cho trẻ em. Nếu đúng là thế, trong nhà đã phải có vài ba tiếng động rồi, nhưng nãy giờ chỉ có tiếng trò chuyện của chúng ta, nên tôi đoán con của cô đã gặp phải chuyện gì đó.

Anna trả lời, giọng mang chút hối lỗi. Vị phù thủy lại trầm tư.

“Biết đâu chừng, tôi có thể giúp cô với phước lành mà tôi được ban cho thì sao.”

“Phước lành? Cô có phước lành gì?”

[Thánh Nữ Băng Tuyết]

“!”

Vị phù thủy bất động, mặt không giấu nổi vẻ bất ngờ. Cô nói, cả mắt lẫn âm điệu đều run run:

“Thánh Nữ…cô thực sự là Thánh Nữ ư?”

“Vâng ạ”

“Nếu cô thật sự là Thánh Nữ, vậy cô có thể giúp linh hồn của con gái

tôi bị mắc kẹt trong khu rừng này chứ?”

“Linh hồn bị mắc kẹt trong khu rừng ư?”

“Phải. Con bé có nguồn ma lực vô cùng dồi dào nên đã bị giam cầm trong khu rừng này để sản sinh ra Nguyệt Ma Thảo.”

“Sao lại có chuyện khủng khiếp ấy…”

“Có đó. Chỉ là, nếu như lão ta không tới đây, ta đã có thể cứu lấy con bé rồi.”

“Lão ta?”-Thắc mắc, tôi buộc miệng hỏi.

“Phải. Tên phù thủy vô năng ấy. Giá như kẻ tên Longrinus kia không tới đây!”

“Hở? Lão á?!”

Chân tướng khiến cả tôi lẫn Anna vô cùng sốc.

“Ngài Longrinus ư? Không thể nào! Ngài ấy không thể gây ra chuyện rắc rối cho mọi người được!”

Anna bao che cho tên biến thái kia với khuôn mặt hết sức nghiêm trọng, còn tôi thì nghĩ ‘Là lão thì cũng có khi lắm’. Bất chấp phản ứng của cả hai, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục:

“Tên đó…mà thôi, đã là chuyện của quá khứ rồi. Ta cũng chẳng có thời gian so đo với lão thêm nữa. Hỡi Anastasia, Thánh Nữ Băng Tuyết, liệu cô có thể giải phóng linh hồn của con gái ta được không? Đổi lại, ta sẽ giúp cô chuyện thánh chỉ.”

“Allen, anh thấy sao?”

“Tốt thôi, sao không nhỉ?”

Dù sao thì cả bọn cũng chẳng có tí manh mối nào, vả lại tôi không thể nhắm mắt làm ngơ linh hồn của một cô bé bị giam cầm với mục đích xấu xa như vậy.

Còn vấn đề hồi nãy, khi gặp lại tên biến thái thì tôi phải tra hỏi cho ra lẽ mới được.

“Được rồi, trước mắt chưa nói trước được điều gì, nhưng chúng ta cứ thử xem sao.”

“Cảm ơn các vị.”

Cuối cùng, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi của vị phù thủy.