“Thánh Trượng Dẫn Lối ư? Nó nguy hiểm đến vậy ư?”
Sau khi nghe xong câu chuyện, Melissa nghiêng đầu thắc mắc.
“Cô có thể không tin, nhưng thực sự Amy đã tẩy não hết tất cả những nhân vật cốt cán của một quốc gia. May mắn rằng đó là Amy, chứ nếu sức mạnh ấy rơi vào tay kẻ nào khôn lỏi thì thảm họa sẽ còn khủng khiếp hơn nữa.”
“Thế á? Mà Phong Thần bảo vậy thì chắc là vậy thật.”
Cô vẫn còn không tin nhưng vẫn chấp nhận vì đó là lời của một vị thần.
“Bởi lẽ đó, tôi nghĩ một Melissa thích đi chu du khắp nơi sẽ biết chỗ nào đó khớp với điều kiện ‘luôn có gió và băng’ mà Phong Thần nói.”
“Đền thờ này thì sao?”
“Không có băng.”
“Ờ nhỉ. Vậy chắc chỉ có vùng phía Bắc quá, nhưng chỗ đấy lạnh lắm, loài Phi Long bọn tôi không thích tí nào.”
“Tôi hiểu rồi.”
Có vẻ mọi chuyện trở nên khó khăn rồi đây.
“Vậy cho tôi hỏi, Melissa có từng bắt gặp nơi nào kì lạ không?”
“Ara ara. Ana-chan, hôm nay cô nói chuyện nghe thục nữ thế.”
“Tại tôi làm vợ của Allen rồi mà. Tôi phải cư xử thật nhã nhặn để xứng với anh ấy chứ.” [note63804]
“Ôi chà, ước gì Jerry cũng học được đôi điều từ cô.”
Melissa liếc nhìn Jerome đang chơi đùa với Ciel. Bé nó vẫn liên tục cắn yêu cha mình. À, nói ‘cắn yêu’ là chỉ dành cho nhà Jerome vốn là Thiên Long thôi nhé, chứ mấy phát ngoạm kia gặp người thường là mất chi như chơi đó.
“Để xem nào. Nơi kì lạ, nơi kì lạ…”
Melissa nhắm nghiền mắt, suy ngẫm. Như thể nhớ ra, cô bỗng dựng đầu dậy, mở choàng mắt và nói:
“À đúng, tôi nhớ rằng có một nơi trong khu rừng có nguồn ma lực khá kì lạ. Để xem, nó ở chỗ nào ta…”
Xong, Melissa lại chìm vào suy nghĩ, rồi lại quay sang Jerome, cất tiếng:
“Này Jerry!”
“Hở-hở? Từ từ-từ từ nha con, mẹ gọi cha rồi.”
“Ciel!”
Nghe tiếng mẹ mình, Ciel ngừng chơi đùa, nhưng em ấy lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.
“Kyuu?”
“Không còn cách nào khác rồi nhỉ?”
Anna nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ Ciel và đưa tay xoa đầu bé rồng. Bé ấy kêu lên “Kyuu!” rồi dụi đầu vào em.
“À ờm, cảm ơn nhé.”
“Không sao đâu.”
“Vậy, Melissa, em kêu anh chi thế?”
“Khi chúng ta đi du lịch thì phát hiện một khu rừng có ma lực bất thường ấy, anh có nhớ nó ở đâu không?”
“Ừm, eto, hình-hình như là ở phía Tây thủ đô Centraren.”
“À rồi, chính nó. Giờ em nhớ rồi. Hai người có cần tôi dẫn đi không?”
“Nếu cô không phiền.”
Thế là chúng tôi quyết định sẽ đến khu rừng mà Melissa nói.
_________________________________________________
Sau khi nghỉ qua đêm tại Phong Thần Điện, chúng tôi chuẩn bị rời đi thì…
Ciel bám chặt vào Anna khiến em ấy không thể di chuyển nửa bước.
“Nào, Ciel. Chị sẽ lại đến và chơi với em nữa mà.”
“Kyuuuu!!!”
Anna nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhóc rồng, nhưng bé ấy vẫn không buông.
“Nào Ciel! Không được hư như vậy! Đừng làm phiền Ana-chan chứ!”
“Kyuuu!!!”
Ciel cất tiếng khóc nhưng cả cơ thể vẫn nhất quyết níu chặt.
“Hầy, không được rồi. Hay là cậu để Anna ở lại còn cậu thì đi với tôi, Allen?”
“Hừm…”
“Không được đâu. Tôi cũng được thần linh trao trọng trách mà, phải làm tới nơi tới chốn chứ.”
“Cô nói đúng. Ciel!”
“Kyuu!!!”
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn, Ciel cuối cùng cũng mệt lử mà nằm lăn ra đất, vậy mà vẫn níu lấy Anna được mới hay.
“Jerry.”
“Ừ, ừm.”
Jerome nhẹ nhàng tách con mình ra khỏi vợ tôi và dùng đuôi quắp đứa nhỏ lên.
“Cứ-cứ để anh ở nhà trông nom cho.”
“Ừm, nhờ anh cả đấy.”
“Gặp lại sau nhé, Jerome.”
“Ờ-ờm, tạm biệt.”
Nói xong, chúng tôi bay thẳng lên không trung.
_______________________________________________________
Sau khi bay được vài tiếng đồng hồ, chúng tôi cuối cùng cũng bắt gặp một khu rừng rộng lớn ở phía Tây Centraren. Ở đây không có GPS các thứ nhưng tôi biết khá chắc rằng nếu tiếp tục thì cả bọn sẽ tới vùng phía Bắc của Westerdale.
Thế giới này không có khái niệm không phận lãnh thổ nên chúng tôi có bay qua cũng không phải vấn đề, và rõ ràng là chúng tôi đang ở phía trên Centraren.
“Tôi nghĩ nó ở quanh đây thôi.”
Melissa khịt mũi, đưa mắt nhìn quanh.
Khi còn là mạo hiểm giả, tôi nghe nói rằng quái vật ở phía Tây rất mạnh. Theo cốt truyện của game, chỉ khi thủ đô sụp đổ mới đi qua vùng phía Tây nên có thể coi là ‘vì cuối game rồi nên quái mới mạnh vậy’. Nhưng đây là thực tại, tôi tự hỏi liệu những lời đồn kia có liên quan đến sự việc Melissa nói không.
“Ồ, đây rồi. Theo tôi nào.”
Có vẻ chúng tôi đã tới nơi. Chúng tôi theo nàng rồng hướng đến một khoảng hở của khu rừng.
Hình như có một cái ao nhỏ ở đó, bên cạnh là bãi cỏ với diện tích khá thoáng, rất hợp để hạ cánh.
“Chúng ta xuống thôi.”
“Ừ.”
Sau khi đáp, chúng tôi tháo thiết bị an toàn và bước chân xuống mặt đất.
“Anh vất vả rồi, Allen.”
“Không sao. Cảm ơn em đã đi cùng anh nhé.”
“Không có gì đâu mà.”
“Rồi rồi, tôi biết hai người thân thiết với nhau rồi, nhưng để sau rồi hẵng ân ái tiếp được không?”
“Ah!”
“Xin lỗi…”
Xém chút nữa tôi và Anna lại rơi vào thế giới riêng, hên là Melissa kéo chúng tôi về lại thực tại kịp.
Nhìn lại xung quanh, trông như là một khu rừng bình thường nhưng để ý kĩ sẽ thấy có một loại cỏ kì lạ mọc quanh cái ao.
“Đây là loại cây gì đây? Có lẽ là loại cây hiếm mọc sâu trong rừng?”
“Có thể cậu nói đúng, mà trông nó ngon thật.”
Tôi không hiểu lắm, có vẻ Thiên Long như Melissa cũng có thể ăn cỏ. Có điều, những lời tiếp theo của nàng rồng lại khiến tôi hoang mang tột độ:
“Ủa, sao cỏ lại trông ngon được ta?”
“Hình như em thấy loại cây này ở đâu đó rồi thì phải…”
Anna có vẻ biết nhưng lại không nhớ.
Cảm thấy không có gì nguy hiểm, tôi thử dùng [Giám Định].
__________________________________________________
Tên: Nguyệt Ma Thảo
Mô tả: Một loại thảo dược đặc biệt khi nó chứa ma thuật và chỉ mọc ở những nơi giàu ma lực. Nó chỉ cho hạt giống vào những đêm trăng non.
Cấp bậc: Sử thi
Giá cả: ???
_____________________________________________________
“Nguyệt Ma Thảo? Có vẻ nó khá giá trị đấy…”
“Các người là ai?”
Khi tôi lẩm bẩm, bỗng tôi nghe giọng nói của một người phụ nữ. Ngay sau đó, người ấy bước ra từ trong bụi rậm.
“Ta là Phù Thủy Đại Ngàn và khu rừng này chính là vườn của ta. Mời các vị về cho.”