15Ta vào huyện bắt đầu học y, mỗi nửa tháng mới được về nhà một lần.

Ta chỉ yêu cầu mang theo tảng đá luyện võ ở nhà lên.

Nương không nỡ để ta đi một mình, đứng mãi ở cửa y quán không chịu rời.

Ta vẫy tay, bảo bà cứ về đi:

"Nương, đợi con thành tài rồi sẽ về hiếu kính cha nương."

Nương lại bị ta chọc cười:

"Được, nương đợi."

Đại phu trong y quán là bạn cũ của quản gia bá bá, bình thường đối với bệnh nhân rất ôn hòa, nhưng với đám học trò và dược đồng lại cực kỳ nghiêm khắc.

Chúng ta làm không tốt bị mắng, học không giỏi bị mắng, bưng nước cho khách chậm cũng bị mắng, đôi khi còn bị đánh.

Có vài đứa nhỏ bị mắng thậm chí bị đánh đến ấm ức, chẳng bao lâu thì bỏ về, không chịu quay lại.

Ta không sợ, mấy đòn roi này thì có là gì?

Đại phu tiên sinh chỉ đánh vào chỗ thịt dày, lực đạo cũng vừa phải, không đau lắm mà cũng không gây thương tích.

Đau nhất cũng chỉ là khoảnh khắc vừa bị đánh, sau đó không còn cảm giác gì nữa.

So với kiểu đánh người của nhà họ Triệu, đây chẳng qua chỉ như đốm lửa nhỏ, ta sớm đã quen rồi.

Hơn nữa, tiên sinh đánh mắng vì muốn tốt cho chúng ta, giống ánh mắt cha nhìn ta khi tập võ tiến bộ chậm vậy, ta hiểu rõ.

Đại phu tiên sinh tuy nghiêm khắc, nhưng luôn cho chúng ta ăn no, chưa bao giờ khắt khe chuyện ăn mặc.

Ta dù chậm chạp, nhưng ai tốt ai xấu, ta vẫn phân biệt được.