18Triệu Vĩnh An lại đánh ta một trận, không hề e dè rằng có người nghe thấy.
Hắn hành hạ ta, càng khiến người vợ mới của hắn yên tâm, rằng hắn không còn lưu luyến gì với người vợ trước.
Chúng đi cùng ta suốt ba ngày, hầu như không cho ăn uống.
Đến ngày thứ ba, ta nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau.
Ngoài kia, tiếng cha ta vang lên.
Triệu Vĩnh An hét lớn, mắng cha ta không biết lượng sức, rồi ra lệnh cho gia đinh xông lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, là tiếng gia đinh kêu la thất thanh.
Tiếp đến, là giọng cầu xin của Triệu Vĩnh An.
Khi cha cứu ta ra, ta đã thoi thóp, hơi thở mong manh như sợi chỉ.
Cha giận dữ, lại đánh Triệu Vĩnh An thêm một trận.
Uyển Nguyệt sợ hãi hét lên thất thanh:
"Ngươi là đồ dân đen thô lỗ, có biết ta là ai không? Ta sẽ không tha cho ngươi!"
Cha lạnh lùng nhìn nàng, nói:
"Ngươi dung túng kẻ đào binh, nghĩ xem nha môn có tha cho ngươi không?"
Sắc mặt Uyển Nguyệt thay đổi, kinh ngạc nhìn Triệu Vĩnh An.
Hóa ra nàng ta chẳng biết gì, còn tưởng mình nhặt được một nam nhân ngoan ngoãn trung thành.
Có bản lĩnh thế mà không biết tìm hiểu kỹ càng?
Ta cười mỉa mai:
"Triệu Vĩnh An định chờ ngươi chết rồi nuốt trọn gia sản nhà ngươi, ngươi còn bênh hắn. Tiểu thư nhà giàu đúng là người tốt thật!"
Rất nhanh sau đó, nha môn đã đến, giải Triệu Vĩnh An về huyện.
Quản gia bá bá cũng đi cùng, thấy cha con ta bình an thì thở phào nhẹ nhõm.
Ta không rảnh để bận tâm đến đám người này, bởi còn bận chăm sóc cha.
Vì cứu ta mà cha đã chạy suốt ba ngày, khiến chân đau tái phát, đau đớn không chịu nổi.
Ta đưa cha đến y quán, mỗi ngày đều chăm sóc, châm cứu, xoa bóp, và bôi thuốc cho cha.
Thầy đứng bên cạnh hướng dẫn, chỉ bảo tận tình, không ngừng khen ngợi:
"Tốt, cứ như vậy, đúng rồi!"
Cha đau lắm, nhưng thấy thầy khen ta, ông lại vui vẻ cười mãn nguyện:
"Nữ nhi của ta rất lợi hại!"
19Chân của cha được điều trị hơn một tháng thì dần dần hồi phục, ông mới cùng nương trở về nhà.
Nửa năm sau, Triệu Vĩnh An bị phán chém đầu sau mùa thu.
Khi bị đưa ra pháp trường, hắn đã sắp không còn sống nổi.
Ngày ấy, hắn giam giữ ta ba ngày, thường xuyên đánh đập, hoàn toàn không nhận ra hương thơm lạ thường trên người ta.
Ta đã hạ độc hắn, khiến hắn trong ngục dần dần gầy mòn, đêm không ngủ yên, liên tục gặp ác mộng.
Hắn là cơn ác mộng của ta và nương trong quá khứ, nay đến lượt hắn sống trong ác mộng.