17Ta không ngờ rằng, lần đầu tiên Triệu Vĩnh An nhìn ta một cách đàng hoàng sau khi trở về, lại là để nói rằng sau này ta nên làm thiếp cho người ta.
Những lời này là thứ ngôn ngữ của loài cầm thú gì chứ?
Cha ta không đợi hắn nói hết câu, đã cầm gậy gỗ đập mạnh xuống:
"Ta đánh chết ngươi, ngươi mới đi làm thiếp! Cút! Muốn nữ nhi ta làm thiếp, thì nằm mơ giữa ban ngày đi!"
Cha giận dữ vô cùng, cầm gậy quật Triệu Vĩnh An ra khỏi cửa.
Hắn bị đánh đau điếng, nhưng không dám kêu la, chỉ nhỏ giọng lầm bầm:
"Các người suy nghĩ kỹ đi, đây là một vụ làm ăn chắc thắng không lỗ. Đừng cố chấp nữa. Ta đối với Vân nương loại hàng cũ này không có chút hứng thú nào, chỉ muốn mượn cái bụng sinh con trai thôi. Đến lúc đó, vợ vẫn là của ngươi, ta còn có thể cho các ngươi ít bạc."
Những lời lẽ bẩn thỉu này khiến cha càng tức giận, đánh hắn không nương tay.
Nương ta từ trong nhà chạy ra, lao vào húc đổ Triệu Vĩnh An, rồi nhào lên người hắn mà đấm túi bụi:
"Triệu Vĩnh An, đồ khốn kiếp! Giờ ta là vợ nhà họ Trương, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến ta, đừng hòng ức hiếp nữ nhi ta!"
Cha xoa đầu ta, nói:
"Chiêu Chiêu, nhớ kỹ, đừng bao giờ làm thiếp cho ai. Những ngày ở nhà quyền quý không dễ sống đâu."
Ta gật đầu thật mạnh.
Ta nhất định sẽ không giống Triệu Vĩnh An, một kẻ không ra gì.
Ta nhanh chóng trở lại y quán, nhưng trên đường đi mua đồ, ta bị bắt cóc.
Người phụ nhân kia, tên là Uyển Nguyệt, cùng Triệu Vĩnh An ngồi trên ghế cao, nhìn ta chằm chằm.
Triệu Vĩnh An lừa Uyển Nguyệt:
"Đại phu đã nói rồi, phải có hoa thì mới có quả. Có nữ nhi rồi thì nhất định sẽ có nhi tử. Uyển Nguyệt không cần lo, cứ nuôi nó cho ăn uống là được, đợi sinh nhi tử xong thì vứt nó đi."
Uyển Nguyệt che miệng cười: