16Tại y quán, ta bất ngờ nhìn thấy Triệu Vĩnh An.
Hắn ăn mặc bảnh bao, đi cùng một phụ nhân trẻ tuổi, trông rất thân mật.
Ta sững người nhìn qua, hắn cũng nhìn thấy ta, nhưng lại không nhận ra.
Ba năm nay, ta đã không còn là đứa bé gầy gò đen đúa ở nhà họ Triệu nữa, đương nhiên hắn không nhận ra.
Nhưng dáng vẻ của hắn, ta thì không thể quên.
Hắn chẳng phải đã ch/ế/t trên chiến trường rồi sao? Sao giờ lại sống sờ sờ quay về, còn bảnh chọe như vậy?
Ta len lén dò hỏi, hóa ra Triệu Vĩnh An và người phụ nhân kia là phu thê, đến y quán để chữa bệnh hiếm muộn.
Người phụ nhân kia không thể sinh con, đã uống nhiều loại thuốc nhưng không hiệu quả, nghe nói thầy của ta giỏi y thuật nên không quản đường xa tới nhờ chữa trị.
Khi hai người rời đi, Triệu Vĩnh An cẩn thận đỡ tay người phụ nhân ấy, dáng vẻ cung kính như thờ tổ tiên.
Khi nương ta không sinh được con trai, hắn đâu có bộ mặt như vậy?
Ta xin phép thầy về quê một chuyến, thầy nhìn ta thật sâu, rồi đồng ý.
Về đến nhà, ta kể chuyện này cho cha nương nghe.
Cha nhìn nương, nương chỉ lạnh nhạt nói:
"Chuyện nhà họ Triệu không liên quan đến nhà mình, Chiêu Chiêu, đừng xen vào."
Cha rất vui với thái độ của nương, nắm chặt tay bà không buông:
"Đúng vậy, không liên quan đến nhà mình, Chiêu Chiêu đừng quản."