Người luôn chăm sóc và nuôi nấng ta là Tạ nương nương đã qua đời. Ta đau lòng khóc suốt mấy ngày thông. Tạ nương không phải mẫu thân than sinh của ta, nhưng trong lòng ta, nàng không khác gì mẫu thân. Chính nàng dạy ta ăn uống, dạy ta viết chữ, cũng chính nàng là người may áo mới cho ta. Khi ta vấp ngã hay sợ hãi, nàng luôn ôm ta vào lòng.

Ca ca cũng rất đau lòng, nhưng huynh ấy không khóc. Chính huynh ấy là người đầu tiên phát hiện ra Tạ nương nương. Khi tìm thấy nàng, nàng đang ở trong một sơn động bí mật, từ đó về sau ca ca không cho bất kỳ ai bước vào nơi đó nữa.

Chính ca ca đã ôm nàng ra khỏi sơn động, cũng chính huynh ấy không cho phép ai lại gần nàng. Ta lén đi theo ca ca, thấy huynh ấy ôm nàng vào cung của Hoàng nãi nãi, sau đó đuổi hết mọi người ra ngoài.

Huynh ấy quỳ trên mặt đất, hỏi Hoàng nãi nãi: "Nãi nãi, vì sao? Vì sao người nhất định phải lấy mạng nàng? Người có biết không, Tiểu Phong chính là nửa sinh mạng của ta! Nửa sinh mạng đó! Phụ thân mất rồi, mẫu hậu cũng mất rồi, nay ngay cả Tiểu Phong cũng không còn, vậy thì ta không còn nhà nữa... Không còn nhà nữa, người có biết không?!"

Ca ca dường như đã khóc, còn khóc đau đớn hơn ta. Ta không hiểu, thường ngày huynh ấy chẳng mấy khi nói chuyện với Tạ nương nương, vậy tại sao khi nàng qua đời, huynh ấy lại đau lòng đến thế?

"Nghịch tử! Nàng ta chẳng qua chỉ là lương đệ trên danh nghĩa của phụ thân ngươi, làm sao có thể so với phụ thân mẫu hậu của ngươi được? Ai gia vẫn còn sống, ngươi vẫn còn một người đệ đệ ruột thịt, vẫn còn hoàng hậu chính thất, làm sao có thể nói là không còn nhà?!"

Ca ca chỉ lắc đầu, đau đớn khóc lóc: "Người chưa từng chịu phạt thay ta, chưa từng cùng ta cưỡi ngựa, chưa từng dạy ta bắn tên, cũng chưa từng thức đêm chờ ta trở về! Tiểu Phong không chỉ là lương đệ của phụ thân ta! Nàng lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta! Nàng cùng ta khóc, cùng ta cười, cùng ta bước đi trên những con đường tăm tối! Nàng là vầng trăng sáng của ta! Không còn vầng trăng ấy, sau này ta phải đi qua biết bao con đường đêm vô tận này thế nào đây? Ta phải đi thế nào đây?!"

"Không còn vầng trăng, ta phải đi thế nào đây..."

Ta ngẩng đầu nhìn trời, kỳ lạ thật, rõ ràng ánh trăng vẫn treo cao trên đó. Sao ca ca lại nói ánh trăng đã không còn?

Lời của ca ca khiến Hoàng nãi nãi vô cùng tức giận. Bà chỉ vào mặt huynh ấy, quát lớn: "Ngươi nên đi nghe thử bên ngoài nói gì về ngươi đi! Bọn họ mắng ngươi vô liêm sỉ! Mắng ngươi cầm thú không aibằng! Dù sao nàng ta cũng là thứ mẫu của ngươi! Ngươi còn biết luân thường đạo lý hay không?! Ngươi còn cần thể diện của hoàng thất không?! Ai gia hận không thể... hận không thể lột da lóc xương ngươi!"

"Đó là lỗi của ta! Liên quan gì đến Tiểu Phong chứ! Là ta vô liêm sỉ! Là ta cầm thú không ai bằng! Nhưng Tiểu Phong của ta, nàng ấy thanh bạch trong sạch! Là ta sinh ra dục vọng không nên có... vọng tưởng trăng trong nước, là ta tự cho mình cái quyền níu giữ cơn gió xuân, kẻ đáng chết là ta! Là ta!"