Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thành thật trả lời: "Thiếp thân không biết."
"Hoàng thượng tuổi nhỏ, không chú ý đến hậu cung, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến thứ mẫu như ngươi. Ai gia mặc kệ ngươi và hoàng thượng có tình cảm gì, nhưng Tạ thị, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi là Lương đệ của con ta, là thứ mẫu của hoàng thượng!" Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận, trừng mắt nhìn ta như muốn dọa nạt.
"Tuy ta không quan tâm ngươi và con ta có thật sự là phu thê chân chính hay không, cũng không quan tâm ngươi có tình cảm gì với Hoàng thượng, nhưng Tạ thị, vào đêm đại hôn Hoàng thượng đã vào cung của ngươi, còn sau này mỗi lần vào hậu cung cũng luôn đến cung của ngươi, coi Hoàng hậu ở Thái Cực Điện như vô hình. Nếu nói rằng Hoàng thượng không thích nữ nhi của Vương gia ta, ta có thể hiểu được. Nhưng hiện tại, Hoàng thượng không chịu tuyển phi, cũng không muốn sủng hạnh cung nữ, mặt khác lại qua lại thân thiết với thứ mẫu trẻ tuổi như ngươi! Bên ngoài đã sớm đồn đãi nghị luận dâng đầy bốn phía.”
"Tạ thị! Ta hỏi ngươi, tội danh dâm loạn cung cấm, ngươi có gánh vác nổi không?"
Nghe xong, ta như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát. Thì ra mối quan hệ thân thiết giữa ta và Tiểu Ngộ trong mắt người khác lại là điều dơ bẩn và thối nát đến mức này...
"Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đại hôn gần hai năm, nhưng vẫn chưa thực hiện lễ nghi phu thê. Hoàng hậu luôn buồn bã, lo âu. Các quan lại cũng vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám đoán mò Thánh ý. Tạ thị, ngươi có biết rằng việc Hoàng hậu và Hoàng thượng không hòa hợp sẽ gây tổn hại cho hoàng gia, cho triều đình, và cho quốc gia hay không?"
"Cho nên dù sự thật là gì, Tạ thị! Dù vì lý do gì, dù là công hay tư, ta cũng không thể dung thứ cho ngươi nữa!"