Rồi ngày ấy cuối cùng cũng đến, nương nương không thể nuốt nổi thuốc nữa. Ta cúi người bên giường nương nương, nước mắt rơi như mưa, "Nương nương… Nương nương…"

Nương nương yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho ta, "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp…"

"Nương nương… Nương nương đừng bỏ Tiểu Phong lại một mình…" Ta nức nở, nghẹn ngào không thể nói thành lời, đau đớn đến mức không thể thốt ra được.

Nương nương thở dài một hơi, như thể mỗi lần hít thở đều là một nỗi đau khôn cùng.

Nương nương nhìn về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ, "Cuộc đời của ta đã rất tốt, đã rất dài… Ta đã ra trận, đã làm hoàng hậu. Với Điện hạ, ta đã có một đời tình sâu nghĩa nặng, còn có Tiểu Ngộ và Vọng Nhi. Chỉ tiếc… chỉ tiếc là… không có con gái… Nhưng… nhưng Tiểu Phong, ta có con… ta không hối tiếc. Cuộc đời thật viên mãn, ta rất thỏa mãn rồi…"

"Không… Nương nương…" Ta nghẹn ngào, không biết nói gì, hàng vạn lời như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể im lặng. Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, nương nương sẽ vẫn mãi ở bên cạnh chúng ta.

Dứt lời, bàn tay của nương nương bỗng nhiên mất đi sức lựci, sinh mệnh của người cũng biến mất, như cánh diều đứt dây bay mất hút, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ta tin rằng người thực sự đã gặp Điện hạ vào giây phút cuối cùng.

"Nương nương!"

"Mẫu thân!"

Trong cung Cam Lộ, mọi người ai nấy đều rơi nước mắt, tiếng khóc cứ thế vang vọng mãi.