Dịch: Spikie
Chỉnh sửa: Stevegas
____
Đám đông vẫn còn hỗn loạn ngay cả khi đã an toàn ở bên trong.
Tất cả những con người đã vội vã vào thành phố vì sợ hãi đám quái thú, đều trông bơ phờ và chán nản.
「Cảm ơn vì sự giúp đỡ. Chắc chắn sẽ có thiệt hại nếu như không có các cậu giúp đỡ rồi」
Đúng như những gì người đội trưởng đã nói, dù rằng vẫn có vài người lính bị thương, nhưng không có bất kì ai phải bỏ mạng cả.
「Vì đây là chuyện khẩn cấp, nên tôi sẽ cảm ơn các cậu một cách đàng hoàng vào một lúc nào đó」
Sau khi biết được tên của Ted và cả nhóm cũng như nhà trọ mà họ đang trú, người đội trưởng ra hiệu cho những lính và cùng di chuyển về phía toà lâu đài.
「Chà…… Giờ thì, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu xem chuyện gì−」
「Ardis-san!」
Ngay khi Ted vừa chuẩn bị cất giọng nói ra kế hoạch của mình, họ nghe thấy tiếng một bé trai từ phía đám đông
「Kyrill?」
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác là Kyrill đến từ Thương Hội Rovell, cậu đã cùng đồng hành với Ardis khi anh lần đầu đến Reiten. Dáng hình nhỏ nhắn của cậu nhóc mười hai tuổi len lỏi đi qua đám đông những người trưởng thành để tới trước mặt Ardis và mọi người.
「Anh vẫn an toàn, Ardis-san. Em đã rất lo lắng khi nghe nói rằng anh thực hiện một nhiệm vụ thảo phạt vào sáng nay」
「Nhóc thấy đấy, tôi vẫn ổn. Nhưng Kyrill, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng tôi chỉ vừa mới rời khỏi Reiten có nửa ngày, và thế là đã xảy ra chuyện」
「Chuyện đó……. chuyện đó em cũng còn chưa rõ nữa. Tất cả đều rất bình thường cho đến buổi chiều thì bất ngờ có chuyện này xảy ra….. 」
Sự lo lắng của Kyrill hiện lên trên đôi mắt màu lam đang run rẩy của cậu.
「Ardis-san, anh có biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia không? Theo như những gì mà mọi người nói, ngoài đó đang có một số lượng quái thú khổng lồ đang hướng về thành phố phải không ạ」
「Phải, có cả một quân đoàn quái thú−, số lượng đông đến khó tin đang vây quanh Reiten. Khi ở cổng đông, tôi đã thấy có hàng nghìn con ở đó, nhưng….. có thể giờ chúng còn nhiều hơn lúc nãy」
「Hàng nghìn….! 」
Kyrill há hốc mồm trước số lượng không ngờ tới của lũ quái thú.
「Cái đó….., không phải chúng còn đông hơn toàn bộ lực lượng quân đội ở Reiten này sao…..! 」
Dĩ nhiên, đa phần trong số chúng chỉ là những quái thú nhãi nhép như Grass Wolve. Nhưng trong số đó cũng có những con hiếm như 『Thú Vương』mà Ted đã đối đầu lúc nãy, số lượng đó hẳn là quá lớn để quân đội có thể đối phó được. Hơn hết, mặc dù chúng vẫn còn ở xa, nhưng Ardis đã xác nhận được rằng cũng có sự hiện diện của bọn quỷ nữa.
「Có lẽ đối với Reiten thì thế này là quá sức rồi….. 」
「Chắc hẳn là sẽ có ủy thác yêu lính đánh thuê tham gia」
Ted nói ra những gì mà Ardis đang nghĩ sau khi nắm rõ tình hình.
「Dù sao thì, ta hãy cứ trở về nhà trọ trước đã. Bỏ qua một bên chuyện này đi, chúng ta nên trở về chuẩn bị trước càng nhiều càng tốt」
「Phải đó, Norris nói đúng」
Trong khi Ted và mọi người đang bàn bạc, Kyrill chen ngang sau khi nhớ ra điều gì đó.
「A, phải rồi, Ardis-san! Marrieda-san đang tìm anh đấy. Nếu anh trở về nhà trọ trước thì cũng được ạ, nhưng sau đó xin hãy tới Thương hội Little」
「…….Marrieda? À rồi, được thôi. Tôi chắc chắn sẽ ghé qua đó. Còn nhóc thì sao, Kyrill?」
「Em sẽ đi 『Kiểm hàng』
Khi những người lính đang chiến đấu với những mối đe dọa bên ngoài, dường như đã có vài kẻ đã lợi dụng tình thế hỗn loạn để đi gây rối và cướp bóc.
Chính vì thế, những thương hội sẽ cố hết sức để canh chừng hàng hóa của họ, gửi những người đáng tin cậy của họ đến để kiểm tra và canh trừng kho hàng của mình. Đó gọi là 『Kiểm hàng』.
Có vài người đàn ông trông rất lực lưỡng đang đứng phía sau Kyrill. Chắc hẳn công việc của Kyrill là dẫn họ đến nhà kho của thương hội Rovell.
「Vậy sao. Xin lỗi vì làm phiền nhóc. Nếu vậy thì hãy nhanh chân đi chứ」
「Vâng, vậy thì em đi đây. Xin đừng quên việc ghé qua Little ạ」
「Được rồi, chúng tôi sẽ trở về quán trọ trước. Anh thì sao, Ardis」
「Tôi sẽ tới Thương hội Little trước khi quay trở lại quán trọ của mình」
「Hiểu rồi, vậy gặp lại anh sau」
Sau khi nói lời tạm biệt với nhóm của Ted, Ardis hướng thẳng đến tòa nhà thương hội Little.
Con đường chính mọi khi đầy yên bình thì giờ đây thật khác biệt. Mặc dù không gian vẫn tràn ngập những tiếng la hét giận dữ như lúc ở cổng tây, nhưng rõ ràng là không khí của những người đang đi trên đường khác hẳn cái sự nhộn nhịp hằng ngày vốn có.
「Marrieda có ở đây không?」
Cảnh tượng đầu tiên mà Ardis thấy khi vừa bước vào tòa nhà thương hội Little là một cảnh tượng tệ hại, khi nơi này giống hệt như một trạm chữa trị khẩn cấp tạm thời trên chiến chiến trường.
「—Tôi không cần biết chuyện đó ~nii! Còn nữa, đi tìm hiểu xem cái đám người ngồi trên cao đó đang nghĩ gì trong đầu đi! Chẳng phải đám quý tộc sau khi làm giàu từ chúng ta đã nói rằng sẽ làm gì đó hay sao! Sao bây giờ lại không hành động đi chứ, mấy tên đó đang tính làm cái gì vậy hả! —Ưu tiên than đá, than củi và dầu đốt ~nii! Thức ăn!? Cái đất nước này sẽ kiểm soát việc trao đổi buôn bán chúng sớm thôi! Đừng có mà mua quá nhiều nếu không sẽ gây chú ý đó! Từ đầu, về phe người xấu là điều không nên làm mà ! —Haa!? Vẫn chưa có ai canh gác các kho hàng của chúng ta hay sao hả ~nii? Thậm chí đến Rovell cũng đã gửi người đi từ lâu rồi! Tất cả các người đang ngồi đây làm cái gì vậy hả!? Nhanh chóng thuê vài lính đánh thuê đi làm nhiệm vụ đi chứ!
−Ah, Ardis-kun, anh đến đúng lúc lắm− 」
Marrieda nhận ra cuộc ghé thăm của Ardis trong khi đang hối hả đưa ra chỉ dẫn.
「Chúng tôi cần một vài lính đánh thuê có khả năng ~nii! Thù lao sẽ là một đồng vàng một ngày, có hứng thú làm việc cho chúng tôi chứ?」
「Tôi từ chối」
「Tại sao lại từ chối thẳng thừng ngay lập tức như thế chứ!?」
「Vấn đề của cô chỉ có thế thôi sao? Thế thì tôi về đây」
「Ch−Chờ, chờ đã! Chờ một chút! Không phải thế, còn có vài chuyện khác nữa ~nii! Trước tiên thì hãy vào trong cái đã!」
Sau khi giao việc lại cho người đàn ông trung niên, Marrieda kéo Ardis lên tầng hai.
「Oi, làm vậy có ổn không thế? Mặc chỉ là lời của một kẻ bên ngoài, nhưng người đứng đầu mà lại bỏ dở việc như thế này chẳng phải là rất xấu hay sao?」
「À thì, dĩ nhiên là không tốt rồi. Nhưng dù sao thì đây cũng chẳng phải là thứ có thể để bọn họ nghe được ~nii!」
Đóng cánh cửa phòng tiếp khách lại, Marrieda ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề mà chẳng cần ngồi xuống ghế sofa trước.
「Anh đã biết được bao nhiêu về tình hình hiện tại rồi ~nii?」
「Chà, chỉ có chuyện đang có một bầy quái vật bao vây xung quanh Reiten thôi….. Tôi chỉ vừa mới quay trở về không được bao lâu. Tiện thể ra tay xử lý một vài con trong số chúng trước khi vào được cổng tây, nhưng điều kì lạ là tại sao mà chúng lại hướng thẳng tới đây mà không hề suy nghĩ hay dùng tới bản năng. Ngay từ đầu, tại sao lại có cả một quân đoàn quái thú bỗng nhiên tấn công như vậy chứ」
Lạ thay, Marrieda cũng gật đầu đồng ý.
「Đúng là như thế thật, nhưng……
có khi nào thanh kiếm chính là lí do không?」
「Ý cô là thanh kiếm màu đỏ mà Kyrill đã mang về á? 」
「Nếu đó là thanh kiếm mà cả tôi và Ardis-kun đều biết, thì chẳng phải chính là nó hay sao?」
「Ai biết được chứ….., thậm chí đến cả tôi cũng không biết gì nhiều về thanh kiếm đó mà」
「Chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra trước khi thanh kiếm đó hóa thành kén mà. Dù sao thì nó cũng có thể có liên quan đó ~nii」
Hiển nhiên, khi Ardis lấy được nó từ rừng Corsas, cũng có những hình nhân kì lạ tấn công vào ban đêm. Không tránh được việc nghi ngờ rằng thanh kiếm là nguyên nhân. Như Marrieda vừa nói, thời gian xảy ra lại trùng khớp với khoảng thời gian mà thanh kiếm tự bọc lại và biến thành một cái kén.
「Cô có thấy gì trong giấc mơ của mình không?」
「Tôi đã nói từ trước rồi, nếu như những giấc mơ của tôi mà lợi hại như thế thì đã chẳng có rắc rối nào xảy ra rồi ~nii」
Lần này không ngờ Marrieda lại nói như thế.
「……….Nghiêm túc đấy, đúng là một khả năng
vô dụng mà」
「Nè! Vậy là có ý nói tôi vô dụng phải không hả?! 」
Ardis lẩm bẩm những gì mà anh nghĩ trong đầu, nhưng dường như lại gây ra vài sự tổn thương cho Marrieda.
「Nếu cô thấy lo lắng thì sao không đi xác minh thử xem? Nếu là vì thanh kiếm đó thật sự, vậy thì tốt hơn hết là nên đi tiêu hủy nó ở chốn nào đó thật xa. Tình hình có lẽ sẽ trở nên tốt hơn nếu làm như vậy」
「Eh? Ah−…… Vậy có ổn không…..? Dù rằng nó sẽ gây phiền toái đến cho Ardis-kun….?」
Mặc dù Marrieda có chút do dự ban đầu, bỏ qua một bên chuyện có nên phá hủy thanh kiếm hay không, họ chỉ cần kiểm tra xem liệu rằng có bất kì con quái thú nào phản ứng lại với thanh kiếm hay không mà thôi.
「Vậy thì, hãy để tôi giữ nó một thời gian. Đừng lo, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn」
Ngay từ ban đầu đã chẳng có gì bảo đảm rằng chính thanh kiếm là thủ phạm cả. Anh nói ra những lời đó chỉ nhằm mục đích xoa dịu Marrieda mà thôi, và thế là anh và rời khỏi tòa nhà trong khi mang chiếc kén bọc thanh kiếm đi.
「Giờ thì….. không còn lính gác ở xung quanh thì đi ra ngoài chắc cũng dễ thôi–」
Ardis quan sát tường thành bao quanh Reiten trong khi rảo bước trên con đường chính.
Không hề có một kẽ hở nào giữa các trụ đuốc trên trường thành và đứng bên cạnh lại còn là những người lính cầm đuốc. Mặc dù vẫn có người đứng canh trên tường thành như bình thường, nhưng dường như có nhiều hơn mọi khi khi mà giờ đang là trường hợp khẩn cấp.
「…….Có vẻ như để cho thanh kiếm bay đi là lựa chọn duy nhất nhỉ」
Với Ardis thì chuyện bay qua tường thành Reiten là chuyện quá dễ dàng. Nhưng giờ trên nóc tường thành đang có rất nhiều người hướng mắt lên trời nhằm cảnh giác những quái thú biết bay, nên dù cho màn đêm có buông xuống, vẫn có khả năng anh sẽ bị nhìn thấy bởi ai đó. Trên thực tế, trên tường thành vẫn có những người lính đang đánh chặn những con quái thú biết bay ngay lúc này.
Ardis trèo lên một trong những tòa tháp cao nhất Reiten, và nhìn ra ngoài bức tường.
「Huh, giờ chúng còn kéo đến đông hơn nữa.」
Những gì phản chiếu lên đôi mắt của Ardis là một quân đoàn quái thú vẫn y như lúc anh đang ở bên ngoài tường thành Reiten. Mặc dù Ardis biết số lượng của chúng trước đó lên tới hàng nghìn con, nhưng dường như chúng vẫn còn tăng thêm nữa.
Bức tường thành không hề yếu đến mức nó sẽ bị vỡ vụn bởi đám quái thú. Nhưng cũng chẳng thể nói được rằng là liệu có ổn hay không nếu như đám quái thú vẫn cứ tiếp tục đâm sầm vào bức tường thành như thế. Tệ hơn nữa là, trong đoàn quân quái thú đó giờ còn lẫn cả những con quỷ mạnh mẽ nữa.
Ngay lập tức, Ardis lấy ra thanh kiếm khả nghi và sử dụng ma thuật của mình để khiến cho thanh kiếm bay vút qua bức tường mà không để cho lính canh phát hiện thấy. Anh thay đổi vị trí, độ cao, và điều khiển cho thanh kiếm bay vài vòng trên đầu đám quái thú một lúc, thế rồi anh thở dài.
「Không có gì sao」
Đám quái thú chẳng hề trưng ra bất kì một chút phản ứng nào với thanh kiếm đang di chuyển cả, chúng vẫn đang mất đi lý trí và cứ tiếp tục húc vào tường thành Reiten. Ardis đã thử cắm thanh kiếm thẳng ngay giữa đoàn quân quái thú nhưng cũng chẳng có gì xảy ra nốt.
Cuối cùng, khi màn đêm đã hoàn toàn chiếm lấy bầu trời, Ardis quyết định gọi thanh kiếm trở về.
「Thế nào rồi?」
Khi Ardis quay trở về Thương hội Little, Marrieda trông chờ hỏi.
「Dường như thanh kiếm không hề liên quan đến chuyện này. Rốt cuộc thì chúng chẳng có tí phản ứng gì cả」
Ardis đáp lại trong khi nhìn vào thanh kiếm được bọc thành kén đang tỏa ra sắc đỏ, Marrieda đang có một biểu cảm khó tả khác mọi khi.
「Đây, trả nó lại cho cô như đã hứa」
「Không, sẽ tốt hơn nếu như Ardis-kun là người giữ nó ~yon」
Ardis định trả thanh kiếm lại nhưng Marrieda lại vẫy tay.
「Gì chứ? Cô cảm thấy sợ khi phải giữ nó hay sao?」
「Không phải thế đâu ~nii. Dù sao thì đấy cũng là kế hoạch để đưa nó cho Ardis-kun thôi mà−」
Marrieda nói như thể đó là điều hiển nhiên, mắt của Ardis nhíu lại.
「Kế hoạch?」
「Tôi không rõ thời gian chính xác nữa, nhưng mà, đây là thứ mà Ardis-kun nên giữ, hẳn là vậy rồi」
Theo những gì mà Marrieda nói, có lẽ cô ấy đã thấy được Ardis cùng với thanh kiếm trong giấc mơ của mình.
「….. Vậy sao. Vậy tôi sẽ giữ nó. Nhưng nếu có gì đó kì lạ thoát ra khỏi cái kén này, tôi sẽ không do dự mà quẳng nó đi đâu đấy」
「Cứ tự nhiên~」
Marrieda đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
Với thanh kiếm vẫn còn đang nằm trong tay của mình, Ardis rời khỏi Thương hội Little.
Mặc dù có cảm giác như một thứ gì đó phiền phức vừa được đẩy qua cho anh, nhưng đúng là thanh kiếm này và bản thân Ardis cũng liên quan. Sau tất cả thì, nó cũng là thanh kiếm mà anh đã lấy về từ tàn tích ở rừng Corsas, và cũng có cả tóc của Nere quấn lấy nó nữa.
Rốt cuộc, Ardis ở lại tại Reiten chỉ nhằm mục đích canh chừng thanh kiếm, nhưng nếu anh đã có nó trong tay, vậy thì chẳng còn lý gì để anh ở lại đây nữa. Dĩ nhiên, những buổi đi săn hằng ngày với nhóm của Ted cũng không tệ chút nào, nhưng giờ đã đến lúc về nhà rồi.
「Mình đoán là phải đi dọn dẹp cái đám ngoài kia trước tiên nhỉ」
Khẽ lẩm bẩm trong miệng, Ardis hướng về phía nhà trọ nơi Ted và mọi người đang đợi.