Dịch: Spikie

Chỉnh sửa: Stevegas

____

「Nhanh lên! Nhấc cái chân lẹ lên coi!」

「Này! Đó là đồ của tôi mà! Đừng có mà sớ mó! 」

「Khẩn trương lên! Cổng sẽ đóng lại sớm thôi! Bỏ hết đồ đạc lại mà di chuyển vào trong đi!」

「Không làm thế được đâu, anh lính đánh thuê-san! Tôi sẽ phá sản nếu như bỏ chúng lại ở đây mất!」

「Vợ của tôi! Tôi không thấy vợ tôi ở đâu cả! Chờ đã!」

「Đừng có mà lề mề nữa! Đám quái đó mà tới đây kịp thì sao hả!」

Một cảnh tượng cực kì hỗn loạn diễn ra khi Ardis cùng mọi người đến được cánh cổng phía tây.

Những người nông dân ngay lập tức dừng hết công việc của mình lại mà nhanh chân chạy vào trong thành phố. Các thương nhân thì bán sống bán chết muốn đưa tất cả các cỗ xe chở hàng của mình vào trong. Lính đánh thuê thì ra sức hối thúc dòng người, để mau chóng đóng cánh cổng lại.

Hiện tại đang diễn ra tình trạng người này xô đẩy người kia, và mọi người sẵn sàng ném vào mặt nhau những câu từ tồi tệ nhất trong khi chen lấn để được vào trước. Dù cho số lượng người không quá đông, nhưng cũng có những người đi qua cổng để thoát khỏi Reiten, làm cho khung cảnh càng thêm hỗn độn.

「Fuu, chúng ta đến vừa kịp lúc nhỉ」

Ted thở phào vì cả nhóm đã đến được chỗ cánh cổng.

Mặc dù tình trạng ở cổng tây đang hết sức tồi tệ, ít nhất thì cửa vẫn mở cổng cho mọi người đi vào. Dù cho cả nhóm Ardis có là những lính đánh thuê kì cựu kinh nghiệm đầy mình đi chăng nữa, nếu như cánh cửa bị đóng lại trước khi họ kịp vào trong thì cả bọn cũng chỉ bó tay chịu chết mà không thể làm gì được.

Không có vẻ như đám quái thú và bọn quỷ có thể xông vào bên trong khi cánh cổng được đóng lại, nhưng ở Reiten có rất đông người, họ sẽ phải tự xoay sở chỉ với nguồn tiếp tế nào có trong thành phố.

「Tệ rồi, cánh cổng đang chuẩn bị đóng lại kìa. Ta nhanh lên thôi, Ted!」

「Phải đấy. Có vài bầy trong số chúng cũng đang hướng tới đây kìa」

「Ugeh, bọn chúng cũng đã mò được tới đây rồi sao」

Ted khó chịu nhìn lại phía sau lưng trong khi Ardis thúc giục. Chúng chắc chắn đã nhắm tới chỗ này khi mà cổng đông đã bị nhấn chìm bởi lũ quái thú. Những con quái-vật-bốn-chân đang xông thẳng tới đây.

Những lính đánh thuê đang làm nhiệm vụ gác cổng cũng đã thiết lập xong đội hình nghênh chiến với chúng sau khi nhận ra. Phía sau lưng họ, vẫn còn đó là dòng người nối đuôi nhau, cố gắng hết sức để có thể vào được bên trong thành phố.

Nếu cứ để vậy, những người thường không có khả năng chiến đấu sẽ gặp phải nguy hiểm.

「Sẵn sàng đi! Tuyệt đối không được để chúng vượt qua! Trụ vững cho tới khi mọi người đã được sơ tán hết!」

Một người lính đứng tuổi trông có vẻ như là đội trưởng hét lớn.

「Nhưng đội trưởng! Chỉ với chúng ta sao có thể….!」

Người lính bên cạnh anh ta đã không thể nói được hết câu. Rốt cuộc, chưa tới trăm người được huy động tới đây để sơ tán người dân. Hơn nữa, khác với lính đánh thuê, những con người gần như ngày nào cũng chiến đấu. Thì Reiten, một nơi vốn luôn yên bình, không hề có một người lính nào từng có kinh nghiệm trận mạc thực sự.

Chắc chắn, để mà so sánh tương quan lực lượng giữa số lính này với một bầy nhỏ quái thú đang hướng về đây, thì chắn chắn là bên những người lính đông hơn. Nhưng để có thể bảo vệ những người không có khả năng tự vệ khỏi đàn quái thú

không hề đơn giản như việc chỉ tiêu diệt chúng.

Hơn thế nữa, số lượng quái thú đang tiến về phía này có vẻ như ngày một tăng thêm. Nếu như số lượng khoảng hai trăm con cùng lao tới đây, thì khỏi phải nói cũng biết được kết cục sẽ ra sao.

「Đừng nói gì hết.」

「Đội trưởng…..」

「Ta hiểu các anh đang nói gì. Nhưng chúng ta đều là những thành viên đáng tự hào của quân đội Reiten. Nếu chúng ta không bảo vệ được những con người nơi đây, vậy thì lí do để chúng ta tồn tại là gì chứ?!」

Người đội trưởng đưa mắt nhìn tất cả những người lính của mình, tất cả đều mang trên mình vẻ mặt u ám.

「Rồi rồi. Tôi biết lúc nào mấy người cũng hành động đầy dũng cảm và cao cả rồi.

Nên đây là dịp tốt để chứng minh sức mạnh của mấy người đó!」

Người vừa ném ra những lời khiêu khích đó là đội trưởng của nhóm 『Bạch Dạ Minh Tinh』.

「Ted lại dở thói thích xen vào chuyện của người khác nữa rồi….」

Sau lưng Ted, Norris nói trong khi nở một nụ cười không hề hợp với cái tông giọng.

「Lính đánh thuê?」

Những người lính đứng cạnh đội trưởng nhìn vào Ted đầy ngạc nhiên.

「Tôi rất cảm kích nếu như mấy cậu có ý định giúp bọn tôi một tay, nhưng vì chẳng có bất kì yêu cầu nào đến từ chính quyền cả...... Mấy người các cậu cũng sẽ chẳng động tay động chân nếu như không được trả thù lao đâu nhỉ?」

「Chà chà, đừng có mà quy chụp như thế chứ. Ít nhất thì chúng tôi cũng sẽ giúp mấy người câu thêm chút thời gian」

Những lời Ted nói khiến cho những người lính tròn mắt ngạc nhiên. Dẫu vậy, bản thân là một lính đánh thuê mà lại đi nói rằng sẽ hành động mà không cần được đền đáp thì không đúng lắm. Những người lính đó đều biết rằng, một lính đánh thuê sẽ không phải là người dễ để nói ra câu đó.

「Lại là cái kiểu định kiến đó sao...」

Thậm chí đến cả Orphellia cũng phải cau mày trước thái độ đó.

Dĩ nhiên, Norris và Orphellia cũng đã đồng ý giúp đỡ, và họ sẽ không phản đối quyết định của Ted.

Nhìn qua thì anh ta trông như một người đàn ông bạo lực, nhưng người đứng đầu của đội lại là một hảo hán sẽ không làm những việc đáng khinh như bỏ mặc kẻ yếu thế hay những người đang gặp phải khó khăn. Anh ta cũng có lòng kiêu hãnh của bản thân mình. Đó chính là tổ đội được biết đến với cái tên『Bạch Dạ Minh Tinh』mà Ardis quen biết.

「Ý của các cậu là sao? Mấy người các cậu muốn giúp chúng tôi một tay để chống lại đám quái thú ?」

Từ phía sau những người lính đang mang vẻ mặt không tin tưởng, người đội trưởng lên tiếng.

「Dĩ nhiên rồi, bọn tôi không có ý định lao đầu ra đó để tự sát đâu, nhưng ít nhất thì chúng tôi sẽ giúp sức cho đến khi cánh cổng được đóng lại」

「…… Bọn tôi không có mang theo bất kì một đồng nào trong người đâu đấy?」

Như thể cố gắng để hiểu được ý định của Ted là gì, người đội trưởng khẳng định với Ted.

「Ổn thôi. Nhưng phải chắc rằng ông sẽ đãi chúng tôi thứ gì đó ngon ngon sau chuyện này đấy?」

「Hou, là như thế sao? …… Được thôi, sẽ có rượu ngon chờ đãi các cậu」

Khuôn mặt nhăn nheo của vị đội trưởng đứng tuổi nở ra một nụ cười.

「Được rồi, vậy là đã quyết xong. Norris! Orphellia! Ardis! Chuyện là thế đấy, trước khi vào bên trong, chúng ta sẽ vận động một chút đây!」

Người đàn ông có khuôn mặt rắn rỏi nhìn về phía những người đồng đội của mình.

「Ahaha, cũng chẳng trách được mà, có đúng không−−−−」

「『Chuyện là thế đấy』là sao hả? Nghiêm túc đấy, ít nhất thì anh cũng phải hỏi xem ý kiến của chúng tôi nữa chứ」

「Rõ rồi」

Cả ba đáp lại lời của người trưởng nhóm tốt bụng bằng những cách khác nhau.

「Xin lỗi vì sự bất tiện này. Chúng tôi rất biết ơn các cậu. Nếu như chúng tôi có hai ma pháp sư ở bên phe mình, thì đúng là sẽ yên tâm hơn rất nhiều」

Người đội trưởng nghĩ rằng hai trong số bọn họ là những ma pháp sư khi nhìn vào diện mạo của Orphellia và Ardis.

「Vậy chúng tôi cần phải câu kéo thời gian trong bao lâu đây?」

Ardis hỏi vị đội trưởng. Đám quái thú ngày càng tiến đến gần hơn trong khi họ vẫn còn đang nói chuyện. Thời gian còn lại không còn nhiều để họ có thể bàn bạc được nữa.

「Ước chừng là khoảng mười lăm phút」

Nhìn vào sự hỗn loạn tại cổng tây, vị chỉ huy đánh giá tình hình.

「Hiểu rồi, mười lăm phút」

Vì chẳng còn gì để xác nhận nữa, Ardis quay đi.

Phía trước mặt, bầy quái thú đã tiến đến khá gần. Với những loại chạy nhanh như 『Grass Wolf 』và 『Coyote』dẫn đầu, theo sau là 『Snatch』và 『Green Knive』.

Nhìn qua thì có khoảng hai trăm con. Số lượng của bọn chúng vẫn còn đang tiếp tục tăng lên, số lượng quái thú mà họ thấy chắc chắn đông hơn cổng phía đông. Quân đoàn quái thú ở cánh cổng phía đông vì không thể tiến vào nên sẽ chuyển qua vây quanh những bức tường tại cánh cổng phía tây.

「Ardis sẽ lo phía bên trái, Orphellia xử đám bên phải nhé」

「Okay, hiểu rồi」

Ted nhanh chóng đưa ra chỉ thị tới các thành viên trong đội.

「Norris sẽ xử lí đám lâu la còn sót lại không bị ma pháp xử lý. Còn tôi thì—」

「Anh đừng có nghĩ đến chuyện lao thẳng vào chúng đấy. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ câu giờ cho đến khi cổng được đóng lại mà thôi」

「Ừ, tôi biết. Thay vì nói với tôi thì hãy bảo Ardis chứ! Đừng có mà ra tay quá trớn đấy! Chỉ là câu giờ thôi, nhớ đấy!」

「….. Này, Ted nghĩ tôi là người-」

「Ardis! Không nói nữa! Bọn chúng đến rồi!」

Ardis khẽ tặc lưỡi, và quay ra đối đầu với bầy quái thú đã kéo tới nơi. Dù vẫn chưa tới tầm mũi tên có thể bay tới, nhưng đã nằm trong tầm tấn công của ma pháp.

「Xích sắc hung tàn của ngọn lửa nhiệm màu sinh ra từ hơi thở của cổ long−−−

Ferno ・ Resta ・ Ganov! 」(Ngọn Lửa Luyện Ngục)

Những ngọn lửa được bắn ra bởi Orphellia hướng thẳng tới bầy Coyote. Không hề có một chút cơ hội nào để chúng có thể tránh được, đám Coyote bị đốt thành những khối đen ngòm và lần lượt gục xuống đất hết con này đến con khác.

「Thật đáng kinh ngạc……」

「Đó là sức mạnh của ma pháp tấn công cấp cao sao…..」

Những người lính lần đầu tiên được chứng kiến một ma pháp mang sức mạnh hủy diệt như vậy đều không khỏi kinh ngạc.

Dĩ nhiên, quân đội của Reiten cũng có các ma pháp sư, nhưng trong thời bình họ không có mấy cơ hội được thể hiện. Khác với việc luyện tập kiếm thuật và cung, viêc dùng ma pháp tấn công vào người khác trong khi luyện tập không phải là một ý hay.

Tuy có rất nhiều quân lực ở đây, nhưng họ lại chưa từng tham gia vào một trận chiến thực sự, không tính đến các ma pháp cơ bản, việc bọn họ chưa từng được tận mắt chứng kiến ma thuật tấn công cấp cao cũng là lẽ thường mà thôi.

「Điệu nhảy của sự vĩnh hằng cùng sắc màu thẫm xanh đến từ vùng đất ảo tưởng và tĩnh lặng−−−Troa・Seus・Fote! 」(Vũ Bão Phương Bắc)

Ardis hành động tiếp theo, tạo ra một cơn bão tuyết khiến mọi thứ đóng băng. Cơn bão tuyết cực mạnh càn quét đám Grass Wolf.

Những con Grass Wolf mới khi nãy còn chạy hung hăng một cách mất kiểm soát bỗng dừng lại do tứ chi bị đông cứng. Chẳng mấy chốc, cả cơ thể của chúng dần bị băng tuyết phủ kín trước khi hoàn toàn bất động.

「Ohhhh! Cái đó là……!」

Mặc dù đang nằm trong một tình thế hoàn toàn bất lợi, khuôn mặt của những người lính bừng sáng lên, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Nhưng, bầy quái thú vẫn tiếp tục kéo tới mà không hề có bất cứ một dấu hiệu dừng lại. Đợt tấn công thứ hai, rồi thứ ba, tất cả đều đã được Ardis và mọi người xử lý hết. Orphellia rốt cuộc cũng cho thấy dấu hiệu bị đuối sức.

「Haa, haa…. Tôi nghĩ rằng đã gần tới giới hạn của bản thân rồi. Chắc chỉ còn có thể phát động thêm được một lần ma pháp cấp cao nữa thôi」

「Không sao cả! Mọi người hầu như đã vào được bên trong thành phố cả rồi! Chỉ thêm một phút nữa thôi!」

Người đội trưởng hét lớn sau khi đã xác nhận được tình trạng sơ tán. Bao quanh họ là những người lính trên tay cầm kiếm và thương, đối đầu với những con quái thú không bị ma pháp đánh trúng.

Dù cho đó có là ma pháp tấn công cấp cao đi chăng nữa thì, rất khó để có thể tấn công được hết cả một khu vực rộng lớn như thế. Mặc dù Norris đang liên tiếp bắn hạ những con quái thú đã tránh được ảnh hưởng của ma pháp hết con này đến con khác, vẫn có một số lượng nhỏ trong số chúng vẫn thoát được và đối đầu với những người lính.

「Đừng để đám quái thú lại gần hai ma pháp sư!」

Những người lính tạo thành một đội hình vây quanh Ardis và Orphellia trong khi bảo vệ những người đang sơ tán. Cũng có những con 『Thú Vương』

phá vỡ được đội hình phòng thủ, nhưng tất cả bọn chúng đều nhanh chóng bị Ted tiễn xuống mồ.

Nhờ vào nhóm 『Bạch Dạ Minh Tinh』, những

người lính đã có thể chống chọi lại được những đợt tấn công của đàn quái thú dường như vô tận kia.

「Tốt rồi! Việc sơ tán đã hoàn tất! Chúng ta sẽ rút lui!」

Có vẻ như dòng người phía sau họ cuối cùng cũng đã được sơ tán xong. Nghe theo mệnh lệnh rút lui của vị đội trưởng, Ardis và đồng đội cũng rút lui theo. Ardis tiện thể bắn ra vài 『Ngọn Lửa Luyện Ngục』khác để làm quà chia tay, trước khi nhanh chân cùng với những người lính rút lui vào trong Reiten.

Cho đến khi cánh cổng phía tây được lính đánh thuê đóng lại hoàn toàn, thì bầu trời phía tây cũng đã nhuốm màu đỏ rực.