Tôi đi theo mẹ của Kokoa và đến tới căn phòng bệnh viện được để tên “Yamaguchi Kokoa” viết ngăn ngắn ở ngay lối vào.

“Cháu có thể vào rồi.”

Mẹ của Kokoa sau đó đưa tôi vào trong phòng bệnh.

Khi mà tôi đi vào bên trong, tôi thấy một người con gái đang nằm ngủ trên giường bệnh.

“K-Kokoa!”

Tôi chạy đến chỗ người con gái ấy──Kokoa

Sau đó, mẹ của Kokoa thì thầm từ phía sau, “Kokoa….chỉ còn sống được trong một tháng.”

“M-một tháng?!”

“Đúng… Ah, con bé tỉnh rồi. Chào buổi sáng, Kokoa,” nói xong, mẹ của em ấy nắm lấy tay của em.

“Chào buổi sáng, mẹ…. Hmm? Người đó là ai?”

Kokoa chạm mắt với tôi.

“Đây là bạn Takigawa Hinata-kun. Hình như cậu ấy có quen biết Kokoa đó.”

“Hinata….?”

Dường như, Kokoa không hề biết tôi là ai.

Tại sao…?

Vậy Kokoa người mà đã cùng với tôi đi chơi suốt kỳ nghỉ hè ấy đang ở đâu?

Dù tôi có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần nữa, Kokoa đang nằm ở đây chính là Kokoa mà tôi biết.

Nhưng có điều gì đó thực sự khác biệt.

Đúng, chính là như vậy…. Tôi vốn chẳng biết gì về Kokoa.

Tôi còn không hề biết rằng Kokoa ở bệnh viện và sự thật rằng em ấy chỉ còn sống trong vòng một tháng….

“Kokoa, cậu không nhớ ra chút gì sao?”

“…Chúng ta có từng gặp nhau chưa?”

Liệu có khi nào cuộc gặp gỡ với Kokoa tới bây giờ chỉ là….một giấc mơ?

Tôi không thể nào nắm bắt được tình hình hiện tại.

“Ừm, từ lúc nào mà Kokoa phải nhập viện như thế này vậy cô?” Tôi hỏi mẹ của Kokoa.

“Từ khi Kokoa mới bốn tuổi.”

“Con bé không thể cử động một chút, nhưng bác sĩ nói rằng không được hoạt động quá nhiều….. Takigawa-kun, liệu cháu có thể nghe cô nói chuyện một lát được không?”

“V-vâng…”

Một khi ra khỏi phòng bệnh, mẹ của Kokoa và tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng chờ cho người nhà bệnh nhân.

“Thật ra, cháu thấy đấy, Kokoa dạo gần đây đã gọi tên cháu trong lúc con bé đang ngủ.”

“Tên của cháu? Đó có phải là lý do tại sao cô dẫn cháu đến phòng của Kokoa?”

“Đúng là như vậy, Cô cũng rất bất ngờ khi cháu giới thiệu cháu tên là Takigawa Hinata. Đó chính là cái tên mà con bé gọi mỗi ngày khi con bé ngủ và… đó chính là Takigawa Hinata-kun. Những cái tên khác được gọi sau đó chính là Aida Rino, Hiromachi Sayo, Hasegawa Kensuke và Nagano Karin, cô nhớ là như vậy. Cô cũng đã được nghe những cái tên đó được nhắc đến.”

!!!

Đó chính là tên của mọi người…

“Cháu đã đi chơi với Kokoa trong suốt kỳ nghỉ hè.Nhưng có khả năng đó chỉ là một giấc mơ.”

“Vậy thì cháu cũng giống với Kokoa. Kokoa cũng nói rằng con bé cũng có một giấc mơ dạo gần đây. Những giấc mơ đầy vui vẻ và hạnh phúc… Vậy thì, Kokoa và Takogawakun có lẽ đã gặp được nhau trong giấc mơ đó…” Nói xong, mẹ của Kokoa không khỏi bật cười khúc khích.

“Có lẽ là như vậy.”

Tôi không biết làm thế nào mà những ngày đó diễn ra.

Nhưng tôi nhớ nó cực kỳ rõ.

Những ngày mà tôi đi chơi ở bên ngoài cùng với Kokoa….

“Ừm, liệu cháu có thể nói chuyện riêng với Kokoa một lúc được không cô?”

“Được thôi, không có vấn đề gì.” Mẹ của Kokoa nói xong rồi đi đâu đó.

Tôi bước vào căn phòng bệnh nơi mà Kokoa đang ở đó.

Kokoa gặp được tôi trong giấc mơ.

Nhưng Kokoa không hề nhớ.

Đương nhiên là không.

Những giấc mơ mà em ấy từng mơ đang dần dần phai nhạt theo thời gian.

Tuy nhiên, tôi nhớ những kỷ niệm mà tôi có với Kokoa rất rõ ràng, và nếu tôi nói chuyện với em ấy, em ấy chắc hẳn sẽ nhớ ra một trong số chúng mà thôi.

──────────────────────

Mình đã có một giấc mơ vui vẻ cực kỳ dài…

Nhưng giấc mơ đó cứ dần dần phai mờ đi theo thời gian trôi dần qua….

Takigawa Hinata-kun… Khi mà mình nghe được cái của cậu, mình đã có cảm giác rằng mình đã quên đi điều gì đó.

Mặc dù mình chưa từng gặp cậu bao giờ.