Thế giới duy nhất mà mình từng được quan sát chính là khung cảnh mà mình thấy được qua cánh cửa từ phòng bệnh của mình.
Đó là lý do tại sao khung cảnh mà mình thấy khi ở cùng với mọi người đều là những trải nghiệm quá đỗi mới vẻ với mình.
──────────────────────
Chiếc xe buýt mà chúng tôi đi lên, được chiếu sáng bởi ánh hoàng hôn, hướng về phía nhà ga.
Tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, có lẽ là họ đã quá mệt mỏi vì chuyến đi chơi.
Mặc dù tất cả những chuyện này đang xảy ra, có một chuyện đang chiếm vị trí trung tâm, chính là tôi nhìn thấy được Kokoa đang ngồi phía trước tôi.
Trước khi tôi kịp nhận thức được ra chuyện đó, tôi đã nhìn về phía Kokoa.
Cứ mỗi lần tôi nhìn thấy em ấy, tôi lại càng yêu em ấy nhiều hơn.
Tôi sẽ thú nhận trước khi kỳ nghỉ hè này kết thúc… Đó chính là điều mà tôi đã quyết định.
***
Sau khỏi 10 phút đi xe buýt, đã gần đến thời gian mà nó đến nhà ga.
Dù vậy, dẫu cho tôi biết được trước chuyện đó, tôi đã ngủ thiếp đi và đã nhanh chóng tỉnh giấc.
Tôi quan sát xung quanh và thấy mọi người vẫn còn đang ngủ.
Nhưng có một chuyện khác hoàn toàn với giây phút mà trước tôi tôi chìm vào giấc ngủ.
“Kokoa…?”
Không hề có dấu hiện nào cho thấy việc Kokoa, đáng lý ra phải ngồi phía trước tôi mới đúng.
“Này, Karin. Kokoa đi đâu rồi?”
Tôi đánh thức Karin, người mà đang ngủ bên cạnh Kokoa, người mà với vừa đấy vẫn còn ở đó, và hỏi cô ấy.
“Hmm?...Kokoa?....!Á, cậu ấy không có ở đây!”
Chưa kịp tỉnh ngủ, Karin tỉnh dậy trong trạng thái hoảng loại khi cô ấy nhận ra rằng Kokoa đã mất tích.
“Có chuyện gì thế? Nó cũng không hề giống tình huống cô ấy xuống xe do nhầm lẫn được…”
Karin hoản loạn trước tình huống đột này.
Khi tôi quan sát tất cả những hành khách trên xe buýt, không thể nhìn thấy Kokoa ở nơi nào cả.
Vì thế, chúng tôi chỉ có thể giả định rằng em ấy đã xuống xe buýt….
“Hinata-kun? Có chuyện gì thế?”
Từ vị trí ghế ngồi phía sau, Sayo hỏi.
“Kokoa mất tích rồi.”
“Cái gì cơ?! Kokoa mất tích rồi?!”
Sayo cũng bất ngờ đến mức mà cô ấy hốt ra âm thanh hoảng hốt và nhanh chóng che miệng mình lại.
“Hiện giờ, tớ đã gửi mail cho cậu ấy và hỏi xem cậu ấy đang ở đâu.” Karin nói với tôi.
“Hãy gọi cho cậu ấy. Nhưng chúng ta hãy xuống khỏi chiếc xe buýt này trước đã.” Sayo nói xong và cậu ấy đánh thức cả Rino và Kensuke, người mà vẫn còn đang ngủ.
***
Chúng tôi xuống khỏi xe buýt đi đến trước cửa nhà ga, nơi mà hiện giờ không phải là nơi mà chúng tôi muốn đi đếm.
“Không còn cách nào khác rồi. Cậu ấy không thèm nhấc máy trả lời.”
Karin lắc đầu và nói rằng những cuộc gọi đều báo máy bận.
“Kokoa, cậu có thể ở đâu được?” Rino lẩm bẩm trong sự lo lắng.
“Dù sao thì, hôm nay trời cũng quá tối rồi, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát và hỏi thăm thêm thông tin về Kokoa.”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Kensuke.
Cuối cùng, mọi người ai đều về nhà nấy ngày hôm đó.
Và kể từ ngày ấy, tôi cũng không hề nhìn thấy hay nghe được tin tức gì từ Kokoa, và kỳ nghỉ hè cứ thế mà kết thúc.
Ngày 18 Tháng Chín.
Ngày mà kỳ nghỉ hè chính thức kết thúc và học kỳ hai chính thức bắt đầu.
Trường học lẽ ra phải giống như nó thường giống như trước lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu, nhưng có thứ gì đó đã chính thức thay đổi.
Tôi tự hỏi bản thân liệu rằng giờ này Kokoa đang làm gì.
Sau giờ học, tôi đi cùng với Sayo đi làm việc vặt cho cô ấy.
“Tớ rất xin lỗi vì cậu phải đi cùng tớ để đi thăm em gái tớ,” Sayo nói với giọng điệu cực kỳ hối lỗi.
“Không, không có vấn đề gì cả, Tớ cũng muốn thăm Ayane-chan sau một thời gian dài không gặp được nhau mà.”
Trong khi đang nói chuyện vui vẻ với Sayo, chúng tôi đã đến địa điểm mà mình cần tới, cả hai chúng tôi đồng thời đi vào bệnh viện.
“Tớ muốn mua một chút nước từ máy bán hàng tự động, chờ tớ nhé.”
“Ừ, okay.”
Trong khi chờ đợi Sayo, người mà đang trên đường đi tới máy bán hàng tự động, Tôi cố gắng xem ti vi gần đó, khi mà tôi nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ đứng trước mặt tôi.
“Yamaguchi-san, lâu rồi không gặp nha.”
“Vâng, đã lâu rồi không gặp.”
“Con gái cô sao rồi?”
“Nó vẫn…”
“Tôi biết mà… Tôi cũng mong con bé sớm hồi phục tốt hơn.”
Quan hệ giữa hai người phụ nữ dường như có vẻ là quan hệ bạn bè giữa các bà mẹ với nhau. Nghĩ tới mà xem, họ của Kokoa là Yamaguchi, không phải sao?
“Lần sau, tôi sẽ đi thăm Kokoa-chan cùng với con gái tôi nha.”
“Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi chắc chắn rằng Kokoa sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Chỉ mới vừa nãy… Cô ấy vừa mới nói Kokoa…?
Tôi tưởng rằng ban đầu là tôi nghe nhầm, nhưng lần thứ hai nghe được từ đó, tôi nghe nó một cách cực kỳ rõ ràng.
Và điều tiếp theo mà tôi biết, chính là hai người phụ nữ đó đang bước đi xa khỏi chỗ mà tôi đứng.
Tôi không hề do dự mà gọi một trong hai người họ ở lại.
“X-xin lỗi!”
“?”
“Liệu cô có phải là mẹ của bạn Yamaguchi Kokoa-san?”
Bất cứ ai cũng cảm thấy nghi ngờ đối phương khi được hỏi câu hỏi như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã suy nghĩ kỹ càng khi quyết định hỏi.
“Đúng, đúng là như vậy, nhưng… Cháu là ai?”
“Cháu là Takigawa Hinata.Ermm..”
Bởi vì tôi đã nói chuyện được với mẹ của em ấy vào lúc này, tôi không biết phải nói gì tiếp theo.
“Bình tĩnh nào, Takigawa-kun… Liệu cháu có thể theo cô trong một lúc được chứ?”
Mẹ của Kokoa nói như vậy và bắt đầu bước đi.